Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 13

Trước Tiếp

Nhìn rõ ý cười trong đáy mắt Chu Nhiên, Nhạc Nịnh cố gắng kìm nén tính tình của mình, đè nén cơn giận nói: “Không cần.”

 

“Tôi có thể tự về được.”

 

Chu Nhiên nhíu mày nhìn cô, định nói thêm gì đó thì Nhạc Nịnh đã cúi người cảm ơn anh rồi xoay người bỏ đi.

 

“Nhạc Nịnh.”

 

Nhạc Nịnh lạnh lùng nhìn anh: “Đội trưởng Chu, còn việc gì sao?” Chu Nhiên dừng lại, thấp giọng hỏi: “Giận à?”

“Giận cái gì?”

 

Cô mỉm cười nhẹ nói: “Đội trưởng Chu là ân nhân cứu mạng của tôi, sao tôi lại giận được chứ.”

 

Vẻ mặt cô nhàn nhạt, cảm xúc vừa nhìn là biết không đúng.

 

Hai người im lặng nhìn nhau, đồng tử Nhạc Nịnh rất nhạt màu, lúc này trong mắt hiện rõ vẻ tức giận.

 

Chu Nhiên nhìn chằm chằm một lát, lập tức nói: “Xin lỗi, nếu là vì vừa rồi——”

 

“Không phải.”

 

Lời còn chưa nói xong đã bị Nhạc Nịnh cắt ngang.

 

Mắt cô khẽ chớp, không ngờ người này lại xin lỗi mình thẳng thắn như vậy.

 

Nhưng dù thế, cô vẫn rất khó chịu.

 

Sự khó chịu này không phải vì câu nói đùa vừa rồi của Chu Nhiên, cô không đến mức nhỏ mọn như vậy, sự khó chịu này xuất phát từ chính bản thân cô.

 

Nhạc Nịnh phát hiện… cô thế mà vẫn bị người đàn ông này chi phối cảm xúc.

 

Đã bao nhiêu năm rồi, sao vẫn không có chút tiền đồ nào thế này.

 

Cô mím môi, cười nhẹ như gió thoảng mây bay, “Không cần xin lỗi, là tôi cảm thấy làm phiền Đội trưởng Chu quá rồi.”

 

Cô nhìn Chu Nhiên, người đàn ông đứng ngay đối diện cô, đồng tử sâu thẳm nhìn mình, như một hồ nước sâu, đang cuốn hút cô.

 

Cô theo bản năng dời mắt đi, Chu Nhiên nhìn cô chăm chú, định nói gì đó thì điện thoại trong túi lại vang lên lần nữa.

 

Nhạc Nịnh nắm chặt cơ hội, nhanh chóng ném lại một câu: “Tôi đi trước đây.”

 

Nhìn bóng dáng Nhạc Nịnh vội vã chạy về phía chiếc taxi, lần đầu tiên Chu Nhiên cảm thấy một loại bất lực.

 

Anh hít sâu một hơi, bắt máy: “Đến ngay.”

 

Sau ngày hôm đó, Nhạc Nịnh không hề liên lạc lại với Chu Nhiên nữa.

 

Livestream cũng dừng mấy ngày, Nguyễn Thu Thu mấy hôm nay bận, đợi đến lúc có thời gian qua chỗ Nhạc Nịnh, lại ngồi trong căn hộ điên cuồng chửi rủa tên b**n th** kia nửa tiếng đồng hồ.

 

Nhạc Nịnh nghe mà buồn cười. “Bà kích động thế làm gì?”

 

“Cậu không tức giận à?” “Giận chứ.”

Nhạc Nịnh nửa nằm trên sofa nghịch điện thoại: “Giận cũng vô dụng, dù sao người cũng bắt được rồi.”

 

“Nói thật đi.”

 

Nguyễn Thu Thu chen vào ngồi cạnh cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Cậu không thấy Chu Nhiên… đối xử với cậu khá tốt sao?”

 

Nhạc Nịnh giả vờ không hiểu, lười biếng nhướng mày: “À, vì nhân dân phục vụ mà, chắc là vậy.”

 

Nguyễn Thu Thu “Ha hả” hai tiếng: “Thế anh ấy ở đội hình sự, sao không phục vụ người khác đi?”

 

Nhạc Nịnh liếc cô bạn, vẫn thờ ơ: “Vậy à, làm sao tớ biết được.”

 

Nguyễn Thu Thu cứng họng, nghi ngờ đánh giá cô vài lần: “Cậu sao thế, cãi nhau với Chu Nhiên à?”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh lườm cô bạn: “Cãi nhau cái gì, chúng tớ chỉ là hai người xa lạ, lấy đâu ra từ ngữ thân mật như cãi nhau chứ.”

 

Lần này thì Nguyễn Thu Thu chắc chắn rồi.

 

Cô ghé sát mặt vào trước mắt Nhạc Nịnh, nhìn chằm chằm cô hai giây: “Chu Nhiên lại đắc tội gì với cậu rồi à?”

 

Hai người nhìn nhau một lúc, Nhạc Nịnh đột nhiên nổi giận.

 

Sau khi cô kể lại đầu đuôi câu chuyện ngày hôm đó, Nguyễn Thu Thu ôm bụng cười ngặt nghẽo bên cạnh.

 

“Không phải chứ, Đàn anh Chu Nhiên thẳng nam đến vậy sao?” Nhạc Nịnh cười lạnh.

Nguyễn Thu Thu cười ha hả: “Đàn anh Chu Nhiên… thẳng nam thế này cũng đáng yêu đấy chứ.”

 

Nhạc Nịnh dựa lại vào sofa, phàn nàn: “Trước đây đúng là tớ mắt mù, quá coi trọng vẻ bề ngoài.”

 

Nguyễn Thu Thu trêu chọc: “Bây giờ không xem bề ngoài nữa à?”

 

Cô nói: “Đàn anh Chu Nhiên vừa nhìn là biết kiểu đàn ông không tiếp xúc nhiều với con gái, dù là ở trường cảnh sát hay ở đội bây giờ, chắc toàn là một đám đàn ông thô kệch, cậu có thể trông mong anh ấy nói được lời ngon tiếng ngọt gì chứ?”

 

Nhạc Nịnh khựng lại, kéo cái gối ôm nói: “Ai thèm lời ngon tiếng ngọt của anh ấy?”

 

Cô mới không cần.

 

Nguyễn Thu Thu định nói đỡ cho Chu Nhiên vài câu, bị Nhạc Nịnh lườm cho, cũng thôi không nói nữa.

 

Thôi kệ, cứ để Đội trưởng Chu nếm chút khổ sở đã.

 

Hai người đang nằm trên sofa nói chuyện phiếm thì điện thoại Nguyễn Thu Thu rung lên điên cuồng.

 

Cô cầm lên xem, rồi huých tay Nhạc Nịnh: “Mau xem tin nhắn nhóm đi.”

 

“A?”

 

Nhạc Nịnh thuận thế liếc nhìn, là nhóm chat lớp cấp ba.

 

Ngày mai là kỷ niệm thành lập trường, lúc này mọi người cũng đang náo nhiệt trong nhóm, còn có người tag riêng Nhạc Nịnh.

 

Cô liếc nhìn, lúc này mọi người đang bàn chuyện lâu rồi không gặp, định sau khi kết thúc lễ kỷ niệm ngày mai sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.

 

Nguyễn Thu Thu huých tay cô: “Đi không?”

 

Nhạc Nịnh nhìn cô bạn, còn chưa trả lời thì Dương Thanh Thanh đã réo tên cô.

 

Dương Thanh Thanh: 【@Nhạc Nịnh Không Thích Ăn Chanh, Nhạc Nịnh ngày mai cậu sẽ đến chứ, mọi người đều muốn gặp cậu, sau lễ kỷ niệm cùng nhau ăn bữa cơm nhé? 】

Nhạc Nịnh nhìn Nguyễn Thu Thu, không hiểu hỏi: “Sao cậu ta cứ gọi réo tên tớ thế, có trả phí lên sóng cho tớ không?”

 

Nguyễn Thu Thu nhịn cười: “Có thể là… thích cậu?” Nhạc Nịnh lườm cô bạn một cái.

 

Nguyễn Thu Thu tự vui một lúc, nhìn Nhạc Nịnh: “Đi không?” “Không muốn đi.”

Cô vừa dứt lời, trong nhóm lại có người nhắn tin, là lớp trưởng cũ, đại khái ý là —— đến thì cùng tụ tập, mọi người cũng lâu rồi không gặp, còn cố ý nhắc tên Nhạc Nịnh.

 

Nhạc Nịnh không nói gì.

 

Nguyễn Thu Thu cười: “Đi đi mà.” “Ừm.”

Trước đây Nhạc Nịnh còn nhỏ, lớp trưởng chiếu cố rất nhiều, phải nể mặt người ta một chút.

 

Hôm sau là lễ kỷ niệm trường Nhất Trung, dù sao cũng là trường trăm năm tuổi, danh tiếng các phương diện đều rất cao, nên độ hot cũng khá lớn.

 

Nhạc Nịnh mấy hôm không livestream, fan vẫn luôn réo gọi vì lâu không thấy cô.

 

Cô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định mở livestream. Vừa mở, fan liền ào ào tràn vào.

【 Hu hu hu mấy ngày không được thấy nhan sắc tuyệt thế của Chanh rồi! 】

 

【 awsl (a ta chết mất)! 】

【 Mặt của Chanh đúng là trăm xem không chán mà. 】

【 Chanh nhìn bên này nhìn bên này. 】

Nhạc Nịnh cười, khóe môi cong lên: “Hôm nay phải đi họp lớp với bạn học cũ, làm livestream trang điểm nhé.”

 

Cô nhìn bình luận: “Mọi người muốn xem kiểu nào?”

 

【 Chanh ơi tụi em muốn xem nữ hoàng! 】

【 Hu hu hu Chanh kiểu nào cũng đẹp. 】

 

【 A a a a gặp bạn đại học hay cấp ba thế, tình địch hay người thương a… 】

【 Gặp bạn học cũ nhất định phải trông thật trẻ trung! 】

Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm bình luận một hồi, đột nhiên nảy ra ý tưởng.

 

Khóe môi cô cong lên: “Vậy hôm nay làm một kiểu hơi ‘tâm cơ’ chút nhé.”

 

Nhạc Nịnh trang điểm rất nhanh, thỉnh thoảng còn kèm theo chút giải thích.

 

Cô nhìn vào camera, không khách khí tự “dìm hàng” mình, vừa trang điểm vừa nói: “Trọng điểm của kiểu trang điểm này là không nhìn ra được là tôi đã trang điểm.”

 

Sau khi dưỡng da xong, Nhạc Nịnh cười cười nói: “Lớp nền nhất định phải mỏng nhẹ, lông mày cũng cố gắng kẻ tự nhiên một chút…”

 

Vài bước cuối cùng của Nhạc Nịnh là kẻ mắt và đánh phấn mắt, đường kẻ mắt rất nhạt rất nhạt, dưới hàng mi rậm nhìn không hề rõ ràng, nhưng lại làm mắt to hơn, khiến ánh mắt có thần hơn nhiều.

 

Làm xong, cô nhìn vào camera: “Nhấn mạnh cho mọi người về phấn mắt nhé, hôm nay tôi dùng là Bobbi Brown Haute Nudes, cuối cùng phủ thêm lớp phấn mắt dạng lỏng của Stila, sẽ làm mắt trông long lanh, rất sáng rất sáng.”

 

Trong lúc nói chuyện, Nhạc Nịnh đã đến bước cuối cùng.

 

Cô đánh xong phấn mắt, chớp mắt với camera: “Mọi người nhìn ra được không?”

 

Bình luận: 【 Có!! Hu hu hu trong mắt có sao kìa! 】

【 Đẹp quá đi mất! Hôm nay là Chanh thanh thuần. 】

Nhạc Nịnh cười, “Cuối cùng là đánh highlight, cái này rất quan trọng, tục ngữ nói highlight đủ sáng nam thần tự chạy theo.”

 

Cô nén cười, liếc nhìn bàn trang điểm, chọn ra bảng Too Faced phiên bản tiên nữ.

 

“Tôi dùng cái này nhé, còn má hồng, định dùng má hồng dạng lỏng màu trà sữa cam của Apieu, sẽ tiệp vào da hơn nhiều.”

 

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Nhạc Nịnh vẫn “tâm cơ” tô một màu son, Armani Lip Maestro 501, được mệnh danh là linh hồn thiếu nữ hồng hào.

 

Sau khi hoàn thành tất cả, bình luận đã ào ào toàn chữ a a a a a.

 

【 Tôi lại gục ngã rồi!! 】

【 Kiểu trang điểm này của Chanh nhìn như vị thành niên ấy! 】

 

【 Má ơi, ghen tị với bạn học hôm nay được gặp Chanh quá, sao tôi lại không phải bạn học của Chanh cơ chứ! 】

【 Oaoaoao thế này ai mà chịu nổi! 】

Nhạc Nịnh nhìn bình luận cười, tâm trạng tốt hơn vài phần: “Không khoa trương vậy đâu.”

 

Cô nghịch ngợm chớp mắt: “Hôm nay là trang điểm tâm cơ, mọi người học được chưa?”

 

Mọi người nhất trí nói chưa, còn muốn xem lại một lần nữa.

 

Nhạc Nịnh dở khóc dở cười: “Thôi, không nói chuyện với mọi người nữa, tôi phải ra ngoài đây, lần sau gặp nhé.”

 

Thay đồ xong xuống lầu, điện thoại Nhạc Nịnh nhận được một tin nhắn.

 

Nguyễn Thu Thu: 【 Nịnh Nịnh ơi tớ có chút việc nên đến trễ, tớ nhờ bạn qua đón cậu nhé, đây là biển số xe. 】

 

Nhạc Nịnh nhướng mày, cũng không quá để ý.

 

Cô xuống lầu, vừa đến cổng khu dân cư liền thấy một chiếc Land Rover màu đen, biển số xe là cái Nguyễn Thu Thu gửi cho mình.

 

Cô lập tức đi tới, còn chưa đến gần xe, cửa xe đã được đẩy ra, người đàn ông bên trong bước xuống.

 

Áo đen quần đen, vóc dáng thẳng tắp, thân hình còn đẹp hơn cả người mẫu nam, vai rộng eo thon, khuôn mặt lạnh lùng.

 

Hai người nhìn nhau, Nhạc Nịnh ngẩn ra. “Sao anh lại ở đây?”

Chu Nhiên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng phớt của cô một giây rồi dời đi, giọng nói trầm thấp: “Đón em.”

 

Nhạc Nịnh ngước mắt nhìn anh.

 

Chu Nhiên giải thích: “Gặp Nguyễn Thu Thu trên đường, cô ấy nói cô ấy phải đến trễ.”

 

Nhạc Nịnh thật ra rất muốn làm mình làm mẩy một chút, nhưng nghĩ lại thì không cần thiết.

 

Lên xe, không khí trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ.

 

Nhạc Nịnh gửi cho Nguyễn Thu Thu mấy icon hình con dao, Nguyễn Thu Thu không trả lời.

 

Yên lặng một lúc, tầm mắt cô chuyển sang người bên cạnh.

 

Lúc Chu Nhiên lái xe rất yên tĩnh, góc nghiêng đẹp trai chết người, năm đó cô chính là một đứa mê trai đẹp, một chân nhảy vào cái hố này.

 

Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh bĩu môi. Tuổi trẻ nông nổi mà.

Bất chợt, Chu Nhiên nói: “Trong xe có nước.” Nhạc Nịnh: “… Ồ, cảm ơn.”

Chu Nhiên nghe giọng điệu không nóng không lạnh của cô, thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay không ra ngoài à?”

 

Nhạc Nịnh “Ừm” một tiếng: “Không có, sao vậy?”

 

Chu Nhiên im lặng một lát: “Không sao, ra ngoài cố gắng tìm người đi cùng, buổi tối đừng ra đường nữa.”

 

Nhạc Nịnh sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn anh: “Lại xảy ra chuyện gì sao?”

 

“Không có.”

 

Ánh mắt Chu Nhiên nhìn cô chăm chú, yết hầu khẽ chuyển động: “Để đề phòng ngộ nhỡ thôi.”

 

Nhạc Nịnh “Ồ” một tiếng, đột nhiên lại nhìn thấu sự lo lắng trong đáy mắt anh.

 

Hiếm khi, cô không phản bác. “Biết rồi.”

Hai người im lặng suốt quãng đường, đến gần trường học, đường bắt đầu tắc nghẽn.

 

Sau khi hỏi ý kiến Nhạc Nịnh, Chu Nhiên tìm một chỗ đỗ xe dừng lại, sau đó hai người xuống xe chuẩn bị đi bộ vào.

 

Trường học của họ là trường liên cấp hai và ba, rất lớn, cổng trường cũng rất hoành tráng.

 

Trước cổng là một con phố dài, hai bên đều là những quán ăn vặt, trước đây Nhạc Nịnh rất thích ra ngoài ăn.

 

Nhìn ngắm, mắt cô sáng lấp lánh, tâm trạng rất tốt.

 

Chu Nhiên yên lặng nhìn, lúc thì đi bên trái Nhạc Nịnh lúc thì bên phải, Nhạc Nịnh liếc nhìn, cúi đầu không nói gì.

 

Bất chợt, cách đó không xa có tiếng gọi: “Nhạc Nịnh?”

 

Nhạc Nịnh ngẩng đầu, nói trùng hợp cũng thật trùng hợp… là Dương Thanh Thanh, bên cạnh cô ta còn có vài bạn học khác, cả nam lẫn nữ.

 

Nhạc Nịnh gật đầu: “Là tôi.”

 

Dương Thanh Thanh cười: “Sao cậu lại đi một mình?”

 

Nhạc Nịnh sửng sốt, nghĩ nghĩ… À, Chu Nhiên vừa nói đi mua nước. Cô mỉm cười nhẹ, “Ừm.”

Dương Thanh Thanh cười khẩy, trong mắt thoáng tia ghen tị: “Tôi còn tưởng cậu sẽ đi cùng Nguyễn Thu Thu chứ.”

 

Nhạc Nịnh không nói gì. “Đúng rồi.”

Giọng Dương Thanh Thanh mang theo chút đắc ý: “Cậu biết không, đàn anh Chu hôm nay cũng đến đấy.”

 

Cô ta nhìn thẳng vào Nhạc Nịnh, cố ý nói: “Trước đây có hoạt động gì anh ấy cũng không tham gia, lần trước tôi gặp anh ấy còn cố ý hỏi, anh ấy nói bận lắm.”

 

Nhạc Nịnh tiếp tục mỉm cười. “Vậy sao?”

“Đương nhiên.”

 

Dương Thanh Thanh tỏ vẻ rất hiểu biết: “Lát nữa cậu nhìn thấy đàn anh Chu sẽ biết, anh ấy ngày càng có sức hút.”

 

“… Ồ.”

 

Nhạc Nịnh mỉm cười nhìn cô ta: “Có sao?”

 

Dương Thanh Thanh định nói gì đó thì Nhạc Nịnh lên tiếng: “Tôi không thấy thế nha.”

 

Cô làm bộ vén tóc, nhìn về phía người đàn ông đang đi tới từ bên cạnh Dương Thanh Thanh: “Sao tôi không phát hiện ra sức hút của đàn anh Chu ngày càng lớn nhỉ?”

 

Dương Thanh Thanh nghe vậy, có chút tức giận: “Đó là cậu chưa nhìn thấy anh ấy thôi.”

 

Nhạc Nịnh quay đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Nha, đàn anh Chu, thật trùng hợp nha.”

 

Chu Nhiên nhìn thấy vẻ tinh ranh trong mắt cô, dừng lại một lát, đưa cốc trà sữa trong tay cho cô: “Không trùng hợp.”

 

Nhạc Nịnh: “…”

 

Dương Thanh Thanh nhìn Chu Nhiên đưa trà sữa cho cô, mắt trợn tròn: “… Đàn anh… Anh Chu?”

 

Chu Nhiên vẻ mặt lãnh đạm gật đầu.

 

Dương Thanh Thanh nhìn hai người đứng song song cạnh nhau, khó tin hỏi: “… Đàn anh vừa mới gặp Nhạc Nịnh sao ?”

 

Chu Nhiên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nói ngắn gọn súc tích: “Không phải, chúng tôi cùng nhau đến.”

------oOo------

Trước Tiếp