
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 096 – Điều tra thực địa hạ lưu
Thời gian hai đội nhân mã xuất phát cuối cùng đã được định vào ngày hôm sau sau sinh nhật của Thương Thanh Nguyệt.
Bên phía Tần Lạc Xuyên ngoài mấy ngư dân ra, đều là mấy người quen cùng nhau tiến hành cứu hộ khi ở Tây Cốc, hơn nữa tổng cộng cũng mới mười mấy người, theo canh giờ đã hẹn tập hợp ở cổng thành, cứ như vậy là có thể xuất phát muộn một chút.
Sáng sớm Thương Thanh Nguyệt dậy tự mình nấu bữa sáng cho Tần Lạc Xuyên, lại ôm Tiểu Đoàn Tử đưa hắn tới cửa, nhìn tay nải sau lưng Tần Lạc Xuyên tối hôm qua tự mình sắp xếp gọn gàng cho hắn, mím môi, cúi đầu không nói gì.
Chỉ một cái liếc mắt vừa rồi, cảm xúc lưu luyến trong mắt Thương Thanh Nguyệt cũng sắp tràn ra ngoài, Tần Lạc Xuyên ầm thầm thở dài trong lòng, vươn tay vén một sợi tóc đen bởi vì y cúi đầu mà rủ xuống ra sau tai, dịu dàng nói, "Lần này đi ra ngoài, chậm nhất một tháng là có thể trở về, em... ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt".
"Em biết rồi". Thương Thanh Nguyệt nghiêm túc gật đầu một cái, y cũng biết Tần Lạc Xuyên phải đi làm chính sự, nhưng nghĩ đến từ sau khi đến thành Dung, đã ba tháng nhưng thời gian bọn họ gặp nhau còn không đến một tháng, Tần Lạc Xuyên lại phải đi ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ không nỡ.
Lúc này bảo y đừng nhớ mình đoán chừng cũng không có tác dụng gì, cho nên Tần Lạc Xuyên thay đổi góc độ nói, "Người phái đi trấn Vũ Khê mấy ngày trước đây hẳn là đã đến, nếu như bên phía cha hành động nhanh, nói không chừng đến lúc ta trở lại, cha cũng đã đến thành Dung rồi".
Vừa nói đến Tần Ngôn, quả nhiên Thương Thanh Nguyệt bị dời đi không ít sự chú ý, "Than phải dùng mùa đông đã mua không ít, sau khi một nhóm đặt cuối cùng được đưa tới cũng đủ nhà chúng ta dùng trong mùa đông, quần áo mùa đông của cha cũng đã chuẩn bị xong...".
Mấy năm nay chuyện vụn vặt trong nhà đều do Thương Thanh Nguyệt xử lí, đương nhiên Tần Lạc Xuyên yên tâm, nghe Thương Thanh Nguyệt lải nhải nói những thứ chuẩn bị cho Tần Ngôn, cũng không nói tiếp, chỉ mỉm cười nhìn.
Một lát sau Thương Thanh Nguyệt dừng lại, cũng ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc Xuyên.
Tần Lạc Xuyên vươn tay, cả lớn và bé đều ôm ào trong lòng, nhỏ giọng nói, "Chờ ta trở lại".
"Vâng". Thương Thanh Nguyệt nhẹ nhàng đáp.
Cái ôm ngắn ngủi qua đi, Tần Lạc Xuyên xoay người lên ngựa, một mình cưỡi ngựa đi đến nơi hẹn trước.
Vốn dĩ Thương Thanh Nguyệt muốn để hắn dẫn theo một tiểu tư hầu hạ bên cạnh, chỉ là giống với trước đó lúc đến đồng bằng sông Vân cứu hộ, những tướng sĩ cùng đi với Tần Lạc Xuyên đều là thể lực vô cùng tốt, nếu như mang tiểu tư theo, sợ đến lúc đó trái lại còn phải cho người chiếu cố cậu, bởi vậy chỉ đành từ bỏ.
Lúc Tần Lạc Xuyên đến cổng thành, những người khác đều đang chờ.
Tổng cộng chỉ có mười mấy người như vậy, rất xa đã có thể xác nhận, bởi vậy Tần Lạc Xuyên cũng không dừng ngựa, lúc đến gần lập tức giơ tay lên, "Đi thôi".
Khúc sông gần nhất giữa thành Dung và sông Vân chỉ cách hai ngọn núi, chỉ cưỡi ngựa không thể đến, chỉ có thể đi đường vòng đến một chỗ khác, bọn họ tốn gần một canh giờ mới đến bờ sông.
Xuôi theo sông xuống dưới đều là núi rừng, mặc dù thỉnh thoảng có một đoạn không phải núi cao, thì cũng là bãi đá lỏm chỏm, căn bản không có cách cưỡi ngựa, hơn nữa điều tra thực địa đặc tính nước và địa thế, không phải muốn đến gần mép nước, thì chính là phải đi quan sát đỉnh núi, chỉ có thể đi bộ.
Cũng may bao gồm bản thân Tần Lạc Xuyên, mọi người đều là người có thể lực và sức chịu đựng tốt, mỗi ngày trèo đèo lội suối không thành vấn đề.
Nhưng dù vậy, lo lắng trong lòng Tần Lạc Xuyên cũng càng ngày càng sâu, trải qua mấy ngày thăm dò, đi qua một đoạn đường sông thật dài, đừng nói tìm được địa thế hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của hắn, ngay cả chỉ miễn cưỡng giống cũng không có.
Nếu không có địa thế tự nhiên hỗ trợ lẫn nhau, tuy rằng Tần Lạc Xuyên cũng có thể tìm được biện pháp khác để cứu vãn, nhưng nếu nói là cứu vãn, nhất định hiệu quả sẽ kém hơn một chút, sức người sức của phải tốn cũng sẽ tăng thêm.
Đến lúc chạng vạng ngày thứ năm, Tần Lạc Xuyên ở trên ngọn núi xác nhận vị trí mình đang đứng, rồi để người cất hết bản đồ và bút mực ghi chép.
Tôn Định Bình khó hiểu, "Không cần ghi chép nơi này sao?".
"Sau này cũng không cần". Tần Lạc Xuyên lắc đầu, "Vị trí hiện tại của chúng ta xem như một điểm khởi đầu, nếu như đi xuống thêm chút nữa, cho dù mở đường sông, cũng không khác gì hai đường sông nhân tạo bên dưới kia, cho dù lúc lũ mùa xuân có thể tạo được một ít tác dụng phân nhánh dòng nước, nhưng cũng sẽ không cho hiệu quả lớn lắm".
Những chuyện này Tôn Định Bình không hiểu, có điều từ nhỏ chịu ảnh hưởng từ cha, đối với mấy thứ như vị trí địa lí này vẫn rất mẫn cảm, hơn nữa cũng biết lần này bọn họ mở đường sông mới không chỉ vì chống lũ, "Cũng đúng, sau khi qua nơi này, cho dù dẫn tới đồng bằng sông Giang, mấy huyện ở thượng lưu kia sợ là rất khó được tưới đến".
"Quả đúng như vậy". Tần Lạc Xuyên cười gật đầu một cái, "Cho nên sau đoạn này, chúng ta chỉ cần suy xét nếu như mực nước hạ thấp một nửa, sẽ có ảnh hưởng đối với dân cư gần đây hay không là được rồi".
Một ngư dân đi theo bên cạnh chen vào nói, "Điểm này đại nhân cứ việc yên tâm, dọc theo bờ sông Vân phần lớn là núi cao, mặc dù có người cư trú, nhưng cũng là thợ săn hoặc là ngư dân, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn".
"Không phải như thế". Tần Lạc Xuyên xua xua tay, "Cho dù chỉ có một hộ gia đình, bởi vì chúng ta làm mực nước đường sông giảm xuống mà bị ảnh hưởng, cũng phải thu xếp ổn thảo cho bọn họ mới được".
Tần Lạc Xuyên chưa nói là, nếu như mực nước giảm xuống, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với động vật và thực vật trong núi rừng bên cạnh, những ảnh hưởng này có thể trong nhất thời không quá rõ ràng, nhưng cũng cần phải suy xét.
Ngư dân sửng sốt một chút, tiếp theo hành lễ nói, "Có thể được đại nhân tới trị thủy, là may mắn của những bá tánh Đan Châu chúng ta".
"Đây là bản quan nên làm". Tần Lạc Xuyên lắc lắc đầu, tiếp theo ra lệnh, "Đêm nay cứ ngủ lại ở chỗ này đi".
Đã nhiều ngày một đường đi tới, ngay cả nhà tranh cũng không thấy được mấy căn, đều là vừa đến buổi tối, thì chọn một chỗ địa thế cao nhóm lửa nghỉ ngơi, bởi vậy nghe được lệnh của Tần Lạc Xuyên, những người khác lập tức xoay người đi chuẩn bị.
Trên đỉnh núi chỉ còn lại hai người hắn và Tôn Định Bình.
Nước sông cuồn cuộn chảy qua chân núi, hai tháng sau lũ quét, nước đã trong suốt hơn nhiều, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, Tôn Định Bình hỏi, "Đại nhân đã chọn được chỗ thích hợp hay chưa?".
"Vẫn chưa". Tần Lạc Xuyên lắc đầu.
Tôn Định Bình há miệng một cái, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Tuy rằng bản thân Tần Lạc Xuyên cũng có chút lo lắng, nhưng hắn vẫn luôn giữ được bình tĩnh, vỗ vỗ bả vai Tôn Định Bình nói, "Từ thành Dung đi lên phía trên không phải còn một đoạn rất dài vẫn chưa thăm dò sao, chung quy sẽ tìm được vị trí thích hợp, hơn nữa cho dù không có chỗ thích hợp, cũng sẽ có biện pháp giải quyết".
Tôn Định Bình không biết nghĩ tới cái gì, gật đầu một cái nói, "Cũng đúng, đại nhân vẫn luôn may mắn, trước đây mới đến Đan Châu, mưa to liên miên một tháng có hơn cũng ngừng, vậy lúc này chắc chắn cũng sẽ tìm được chỗ thích hợp nhất".
Lần này đến lượt Tần Lạc Xuyên không còn lời nào để nói, hắn muốn nói với Tôn Định Bình làm một tướng lĩnh thì đừng mê tín như vậy, nhưng suy nghĩ một chút vận mệnh của bản thân từ trước đến nay, cuối cùng vẫn là không nói ra.
Khảo sát sau đó nhẹ nhàng hơn không ít so với lúc trước, bởi vì không cần tiếp tục cẩn thận xem xét hướng chảy và tốc độ của dòng nước, chỉ cần lưu ý núi rừng gần đó có người hay không, sau đó Tần Lạc Xuyên vẽ cặn kẽ hướng chảy và núi rừng gần con sông thành bản đồ, những thứ này chỉ cần ở chỗ cao nhất là có thể kiểm tra được, hơn nữa cách Tần Lạc Xuyên vẽ bản đồ cũng không giống với triều đại này, không chỉ rõ ràng dễ hiểu, mà vẽ ra cũng đơn giản thuận tiện.
Bởi vậy khi đến chỗ phân nhánh của hai đường sông nhân tạo ở hạ lưu kia, cũng sớm hơn mấy ngày so với thời gian dự tính trước đó.
Cũng may dự liệu được khả năng của loại tình huống này, Tần Lạc Xuyên đã sắp xếp người chờ ở gần đây.
Hơn hai mươi ngày màn trời chiếu đất này, mọi người đã sớm nhớ mong những tháng ngày ở thành Dung có cơm nóng ăn, có giường êm ngủ, bởi vậy không ai nói muốn nghỉ tạm một chút, tìm một chỗ ăn tạm một bữa cơm nóng, rồi lập tức cưỡi ngựa chạy về thành Dung.
Cưỡi ngựa vốn đã nhanh, bọn họ lại còn đi đường tắt, vào giờ Thân ngày thứ ba, đoàn người cũng đã trở về thành Dung.
Nếu như dựa theo thói quen của những quan viên khác, nhất định trước tiên phải đến văn phòng Đồng Tri một chuyến mới được, nhưng Tần Lạc Xuyên không giống người khác, hơn nữa một chuyến này cũng không có thu hoạch gì, cho dù là đến văn phòng Đồng Tri, cũng không có chuyện để thảo luận, lại còn là buổi chiều không lâu sau sẽ sập tối, dứt khoát vung tay lên, "Về nhà hết đi, sáng sớm ngày mai lại đến thảo luận".
Các tướng sĩ nghe vậy trong lòng vui vẻ, chắp tay nói, "Cảm ơn đại nhân".
Từ lúc ở Tây Cốc, mấy người bọn họ đã phát hiện, Tần Lạc Xuyên làm việc khác nhau rõ ràng với các quan viên khác, làm việc dưới quyền hắn, chỉ cần làm việc thỏa đáng, trên phương diện khác, chỉ cần bản thân hắn có, thì sẽ không bạc đãi người bên cạnh.
Bởi vậy sau khi đến thành Dung rồi, những người này đều giống nhau thích đi theo hắn làm việc, cho dù là Tôn Định Bình cũng không ngoại lệ.
Tần Lạc Xuyên nào để ý được nhiều ý tưởng của bọn họ như vậy, đang nghĩ ngợi trở về sớm mấy ngày, phải nhanh chóng chạy về cho Thương Thanh Nguyệt một bất ngờ.
Quả thật Thương Thanh Nguyệt cũng không nghĩ tới hắn sẽ trở về trước hạn, sau khi nghe được người gác cổng bẩm báo, một bên phân phó mấy người Tố Tuyết chuẩn bị thức ăn và nước ấm, một bên đi về phía cửa.
Chỉ là tốc độ của Tần Lạc Xuyên nhanh hơn y, y chưa kịp ra khỏi viện nhỏ bọn y ở, người cũng đã bước vào rồi.
Nhìn Tần Lạc Xuyên râu lôi thôi, quần áo cũng dính dơ bẩn, Thương Thanh Nguyệt chần chừ một chút, vẫn là tiến lên ôm lấy gọi, "Phu quân".
Trong giọng nói của y tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ, nhưng hàng mày lại gần như không thể nhận ra mà nhíu lại, Tần Lạc Xuyên thấy thế bật cười, dãn ra một chút khoảng cách nói, "Trên người chồng em dơ, chờ tắm xong lại ôm".
Thương Thanh Nguyệt cũng chẳng nói dối không chớp mắt, chỉ nói, "Dơ cũng là phu quân".
Tần Lạc Xuyên nhéo nhéo cái mũi Thương Thanh Nguyệt, "Đi chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho ta đi".
"Vâng". Tuy rằng lúc này Thương Thanh Nguyệt không muốn rời khỏi Tần Lạc Xuyên chút nào, nhưng bắt đầu từ lúc bọn họ kết hôn, quần áo của Tần Lạc Xuyên vẫn luôn do y sắp xếp lại, mặc dù sau này trong nhà có nha hoàn, Thương Thanh Nguyệt cũng không để các nàng nhúng tay.
Chờ lúc Thương Thanh Nguyệt cầm quần áo đến phòng tắm, Tần Lạc Xuyên đã ở trong thùng tắm ngâm mình.
Chỉ chần chừ trong một cái chớp mắt, Thương Thanh Nguyệt vắt quần áo lên bình phong, sau đó đứng bên cạnh thùng tắm chà lưng cho Tần Lạc Xuyên.
Từ lúc Thương Thanh Nguyệt tiến vào, Tần Lạc Xuyên đã từ tiếng bước chân nghe ra được là y, bởi vậy ngay cả mắt cũng không mở, chỉ đổi thành hai tay đặt lên vách thùng tắm, sau đó gối đầu lên cánh tay để thuận tiện cho động tác của Thương Thanh Nguyệt.
Lực tay vừa đủ làm Tần Lạc Xuyên thở ra một hơi thật dài, một lát sau mới hỏi, "Mấy ngày ta không ở nhà có xảy ra chuyện gì không?".
Giọng của Thương Thanh Nguyệt có chút mất mát, "Mấy ngày trước đây cha cho người mang thư đến, nói có một số việc phải xử lí, nhanh nhất cũng phải tháng sau mới có thể đến đây".
Tháng sau mới có thể đến thành Dung, sẽ chậm hơn một tháng so với thời gian dự tính ban đầu của bọn họ, hơn nữa khi đó đến đây, chỉ sợ lúc đang trên đường đi thì tuyết bắt đầu rơi, Tần Lạc Xuyên khó hiểu, "Cha có nói phải làm chuyện gì không?".
"Không có". Thương Thanh Nguyệt lắc đầu nói.
Qua giây phút yên lặng ngắn ngủi, Thương Thanh Nguyệt lại nói, "Mấy ngày trước đây có một thanh niên tên Dư Khởi đến đây tìm, nói là khi trước lúc ở Tây Cốc, chàng và hắn đã hẹn chờ hắn xử lí xong chuyện trong nhà, thì đến bên này làm việc cho chàng".
"Hắn đến khi nào?". Tần Lạc Xuyên vốn định chờ sau khi Dư Khởi tới lại cùng đi điều tra thực địa một đoạn đường sông ở thượng lưu kia, nếu người đã tới, vậy không cần chờ thêm, cho nên trong giọng nói khó tránh khỏi có chút vui vẻ nhỏ nhỏ.
"Đến từ hai ngày trước". Bàn tay vốn đang đặt trên lưng Tần Lạc Xuyên của Thương Thanh Nguyệt, bởi vì hắn xoay người mà không khống chế được lực tay, cào ra một vết đỏ khá sâu.