
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 091 – Anh trai: Tim ta cũng không phải làm bằng đá
Tay cầm bút của Chu Tầm run một chút, một giọt mực nước đen đặc rơi trên sổ sách, loang ra một vệt đen không lớn không nhỏ.
Thương Minh Hòa cúi người cầm bút trong tay y đặt lên gác bút, khép sổ sách trên bàn lại, cuối cùng lại rót cho mỗi người một ly trà nóng.
Chờ anh làm xong hết thảy, Chu Tầm bưng ly trà, giọng có chút nghẹn ngào hỏi, "Nói chuyện gì?".
Rõ ràng là Thương Minh Hòa tự mình nói ra yêu cầu nói chuyện, nhưng chờ ngồi xuống rồi, anh lại không biết phải mở miệng nói thế nào.
Nhất là hiện tại ở giữa hai người cách một cái bàn, thoạt nhìn càng giống muốn nói chuyện công việc.
Thương Minh Hòa trầm ngâm cả buổi, ánh mắt lướt nhanh một vòng trong phòng, nhìn đến trường kỷ dùng để nghỉ ngơi đặt bên cạnh cửa sổ, bèn chỉ tay, "Chúng ta đến chỗ đó nói chuyện đi".
Đây là lầu hai cửa hàng, từ lúc Chu Tầm đến thành Dung tiếp nhận cửa hàng, nếu như không được y gật đầu, bình thường sẽ không có người đi lên, huống chi hiện tại Thương Minh Hòa còn lên đây, người bên dưới sẽ càng không tùy tiện cho người đi lên.
Chu Tầm rủ mắt suy nghĩ một chút, rồi đứng dậy đi qua ngồi xuống trường kỷ.
Khác với ghế, trường kỹ vốn là dùng để nghỉ ngơi, vẻ ngoài thoạt nhìn đã mang theo phần lười biếng thanh nhàn, lại thêm độ cao của trường kỷ khá thấp, người ngồi lên trên đó rất dễ dàng ngồi không nghiêm chỉnh.
Nhưng Chu Tầm lại đang ngồi ngay ngắn ở đuôi trường kỷ, đôi tay cũng buông thõng tự nhiên đặt ở hai bên, bị tay áo thật dài che lại.
Thương Minh Hòa đi theo ngồi xuống ở một chỗ khác, không do dự thêm nữa, Thương Thanh Nguyệt cũng đã để người nói cho anh biết Chu Tầm để ý cái gì, nếu như lại tiếp tục ấp a ấp úng, vậy thì không thể chỉ dùng không nhạy bén để làm lí do, chỉ có thể nói là thật sự không thèm để ý.
Bởi vậy anh đi thẳng vào vấn đề bắt đầu giải thích quan hệ của mình và Phương Vũ với Chu Tầm, "Anh trai của Phương Vũ là Phương Lôi, cũng là Bả tổng dưới trướng Tôn Tướng quân như ta, năm đó lúc Nam Cương nội loạn, ta bị thương, là hắn dẫn người bảo vệ ta về doanh địa, về sau quan hệ cũng không tệ".
Thần sắc Chu Tầm có chút cứng ngắc, "Có phải Phương Vũ kia... đối với chàng?".
Thương Minh Hòa cũng không giấu giếm, "Sau khi nhà họ Thương xảy ra chuyện, ta nhờ người mang cho em đơn hủy hôn kia". Nói tới đây anh ngừng một chút, mới lại nói tiếp, "Sau khi nhà bọn họ biết chuyện, Phương Lôi đã nhắc đến nói muốn kết thân, nhưng ta đã từ chối".
Trong nháy mắt sắc mặt Chu Tầm trở nên tái xanh, giọng nói dường như cũng có chút run, "Bọn họ... làm sao lại biết chàng gửi đơn hủy hôn cho ta?".
Hai người ngồi đối diện nhau, nhìn thấy Chu Tầm thoáng cái đã đau lòng như vậy, mặc dù Thương Minh Hòa không rõ vì sao, nhưng cũng biết y để ý câu trả lời này, vội vàng giải thích, "Ngày đó sau khi nhờ người mang đơn hủy hôn cho em, lúc trở về ta vào quán rượu uống say, lúc mấy người bạn tốt kia của ta tới tìm đều biết hết".
Chu Tầm nghe vậy giật mình, tiếp theo trên gương mặt từ từ có sức sống trở lại, ánh mắt cũng sáng rực lên nhìn Thương Minh Hòa, có chút không dám tin hỏi, "Có phải chàng cũng...".
Có lẽ là chờ đợi đã quá lâu, đến khoảnh khắc này rồi, cuối cùng Chu Tầm lại không dám hỏi ra miệng câu hỏi kia.
Nhớ đến cảnh tượng uống say lúc ấy, Thương Minh Hòa có chút mất tự nhiên muốn quay đầu đi, nhưng nhìn đến ánh mắt chờ mong đầy cõi lòng kia của Chu Tầm, cuối cùng là không nỡ quay đi.
Nếu muốn Chu Tầm yên tâm, hơn nữa bọn họ đã kết hôn, vậy nói chuyện mất mặt hơn nữa cho y thì có làm sao, Thương Minh Hòa nhìn vào mắt Chu Tầm, nghiêm túc nói, "Tim ta cũng không phải làm bằng đá, em đối với ta như vậy, ta làm sao có thể không chút động lòng".
Từ lúc bọn họ quen biết đến nay, đây là câu trả lời thẳng thừng nhất Thương Minh Hòa từng nói, nước mắt của Chu Tầm không kiềm được bất chợt rơi xuống.
Thương Minh Hòa sợ tới mức tay chân luống cuống lau nước mắt cho y, anh là một võ tướng, trên người không có thói quen mang theo khăn tay, dùng ngón tay lau không sạch sẽ thì thôi, còn phải lo lắng vết chai xù xì trên tay mình sẽ làm xước mặt Chu Tầm, càng không biết nên làm thế nào.
Chu Tầm nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, đột nhiên cảm thấy ấp ức đè nén trong lòng mấy ngày liên tiếp bỗng chốc tiêu tán, y rất muốn ngừng khóc, lại phát hiện làm thế nào cũng không kiềm được, nên dứt khoát nghiêng người về phía trước, chôn mặt vào trên vai Thương Minh Hòa, khóc nấc từng tiếng.
Chuyện thân mật hơn nữa hai người cũng đã làm qua, hiện tại chẳng qua chỉ vùi đầu vào cổ mà thôi, Thương Minh Hòa vô cùng tự nhiên đặt tay ở sau lưng Chu Tầm, vỗ nhẹ trấn an.
Anh vốn muốn để Chu Tầm ngừng khóc, kết quả người trong lòng ngực lại càng khóc lợi hại hơn, dường như là muốn trút hết ra ngoài tất cả tủi thân đã chịu trong những năm qua, nước mắt nóng hổi theo cổ Thương Minh Hòa chảy xuống, nóng đến lòng anh cũng run rẩy.
Trên phương diện tình cảm Thương Minh Hòa vẫn luôn không nhạy bén lại ăn nói vụng về, lúc này lại giống như đột nhiên hiểu ra, vỗ nhẹ lưng Chu Tầm nói, "Ta thật sự không có gì với Phương Vũ, lúc ấy khi nhà bọn họ đưa ra yêu cầu kết thân ta đã lập tức từ chối, sau đó ta cũng đã nói với bọn họ hôn ước của chúng ta vẫn còn, nó chẳng qua là bị người nhà chiều hư, có phần không cam lòng thôi".
Ngừng một chút, Thương Minh Hòa lại trịnh trọng nói, "Em yên tâm đi, ta không có người khác, về sau... cũng sẽ không có".
Chu Tầm nghe vậy thân thể run lên một cái, không nói gì, chỉ là gương mặt trên vai Thương Minh Hòa lại chôn càng sâu hơn.
Thương Minh Hòa cũng không bảo y đừng khóc nữa, chỉ ôm lấy eo Chu Tầm, từng chút một kéo người về phía mình ôm lấy.
Chờ đến lúc Chu Tầm ngừng nghẹn ngào, đã qua một chung trà nhỏ.
Dường như có chút xấu hổ đối với hành động vừa rồi của bản thân, Chu Tầm hơi ngượng ngùng rời khỏi lòng ngực Thương Minh Hòa một chút, nhưng lại luyến tiếc loại cảm giác này, bởi vậy kết quả chính là đầu rời xa bả vai một ít, phần eo vẫn duy trì tư thế bị Thương Minh Hòa ôm như cũ.
Trầm ngâm nửa ngày, Chu Tầm mới có chút ngập ngừng ngẩng đầu, "Em có chuyện muốn thẳng thắn với phu quân".
"Chuyện gì?". Thương Minh Hòa không để ý lắm hỏi, cho dù là từ tình cảm của Chu Tầm đối với anh, hay là đến tác phong làm việc của Chu Tầm, chuyện y muốn nói đối với Thương Minh Hòa mà nói, cũng sẽ không thể là chuyện quá đáng gì.
"Anh trai của Phương công tử kia có ơn với phu quân". Chu Tầm có chút thẹn thùng nói, "Nhưng mà ngày đó em không nhịn được, khiến gã tức giận bỏ đi, còn có tức phát khóc".
Sau khi nói xong y vẫn luôn chú ý biến hóa biểu cảm của Thương Minh Hòa.
Thương Minh Hòa đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo thì bật cười, "Không sao, tức giận bỏ đi thì cứ tức giận bỏ đi thôi, trước đây nó vẫn luôn chạy đến nhà của chúng ta, vừa vặn ta cũng không biết phải làm sao cho phải".
Ngừng một chút anh lại nói, "Chẳng qua là em làm người ta tức phát khóc, ngày nào đó phải tìm thời gian cùng đến nhà bọn họ với ta để tặng lễ mới được, chung quy Phương Lôi cũng có ơn với ta".
Những lời phía sau này là giải thích vì sợ trong lòng Chu Tầm không thoải mái, thật ra cho dù không có những lời này, Chu Tầm cũng bằng lòng đi.
Không nói đến y và Thương Minh Hòa là chồng chồng một thể, Phương Lôi có ơn với Thương Minh Hòa, cũng chính là có ơn với y.
Cho dù đồng hành với Thương Minh Hòa, lấy thân phận phu lang của anh cùng đến nhà bạn tốt, còn là trong nhà của song nhi có tình ý với Thương Minh Hòa, thì chẳng qua là đi tặng lễ mà thôi, đối với Chu Tầm mà nói, hoàn toàn không phải chuyện to tát gì.
Bọn họ bên này nói rõ, dưới lầu Thương Thanh Nguyệt cũng vừa nói xong mọi việc với Tần Lạc Xuyên, cuối cùng bĩu môi nói, "Anh trai gã có ơn với anh trai, nhưng cũng đừng có bày ra cái dáng vẻ anh trai không cưới gã thì chính là tên phụ tình như vậy chứ, lại còn nói anh Tầm như thế".
"Đúng là không nên". Tần Lạc Xuyên nói, "Dưa hái xanh không ngọt, nếu như mang ơn ra ép người khác báo đáp thì lại càng sai hơn nữa".
Im lặng một lát, Thương Thanh Nguyệt mới thở dài nói, "Hi vọng anh trai có thể xử lí tốt chuyện này".
"Yên tâm đi, nhất định sẽ". Tần Lạc Xuyên gật đầu.
Dọc đường đến đây, vẻ lo lắng của Thương Minh Hòa không lừa người được, nếu anh để ý Chu Tầm, vậy thì không cần lo lắng kết quả.
Tiếp theo Tần Lạc Xuyên lại hỏi, "Ngược lại là em, hai tháng này ở thành Dung với Tiểu Đoàn Tử sinh hoạt thế nào, có chỗ nào không thích ứng không?".
"Khá tốt". Thương Thanh Nguyệt nói, "Chỉ là hai ngày mới đến kia, Tiểu Đoàn Tử có chút không thích ứng, không ăn được gì, sau đó thì không sao nữa".
Tần Lạc Xuyên nghe vậy đưa tay nâng cao cao Tiểu Đoàn Tử vốn đang được hắn ôm, hơn hai tháng không gặp, Tiểu Đoàn Tử cao hơn một chút, trên mặt vẫn là trắng trắng mịn mịn như cũ, giống như một cái bánh bao.
Bọn họ một đường từ kinh thành đến đây, sợ Thương Thanh Nguyệt và Tiểu Đoàn Tử không quen khí hậu, nước trà uống trên đường vẫn luôn là trong không gian của hắn, bây giờ xem ra vẫn là có chút tác dụng, ít nhất sau khi đến thành Dung, Tiểu Đoàn Tử chỉ có một chút không thích ứng.
Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một chút lại hỏi, "Vậy em cảm thấy nơi thành Dung này thế nào?".
"Cũng khá tốt". Thương Thanh Nguyệt hồi tưởng một chút, "Dân phong cởi mở, con người cũng nhiệt tình, cho dù bây giờ là cuối tháng Bảy, cũng không cảm thấy quá nóng, hơn nữa theo em thấy, cây trồng trong đất cũng lớn lên rất nhanh".
Tần Lạc Xuyên kinh ngạc nói, "Em còn xuống ruộng xem hoa màu lớn lên thế nào hả?".
"Rất nhiều cây trồng kinh thành và trấn Vũ Khê có nhưng nơi này không có, nên em để ý một chút". Thương Thanh Nguyệt nói, "Nếu không phải ở nhà anh trai không tiện, em đã sớm dùng đất trống ở sau viện để trồng mấy loại rau xanh Tiểu Đoàn Tử thích ăn rồi".
Tần Lạc Xuyên bật cười, không nghĩ đến rời khỏi trấn Vũ Khê nhiều năm như vậy rồi, Thương Thanh Nguyệt lại còn muốn tự mình trồng rau, hơn nữa còn là khi y đã ở địa vị cao, quả nhiên loại cảm giác tự mình gieo hạt, sau đó vui sướng được mùa này từng thể nghiệm rồi sẽ khiến cho người ta rất khó quên.
Bởi vì trước đây đã quen trồng trọt ở trấn Vũ Khê, sau này hai người cho dù là đến kinh thành, hay là từ kinh thành đến thành Dung, đều mang theo không ít hạt giống rau dưa, muốn trồng một vài thứ cũng không phải không thể.
Vì thế Tần Lạc Xuyên nói, "Vậy chúng ta tự mua một tòa nhà đi".
Thương Thanh Nguyệt đầu tiên là vui vẻ, ngay sau đó hỏi, "Chúng ta không cần đi phủ nha sao?".
"Thăm dò xong chuyện bên đồng bằng sông Vân kia, lúc ta trình tấu chương cho Hoàng thượng, nói muốn đặt văn phòng Đồng Tri ở thành Dung". Tần Lạc Xuyên nói, "Ta nghĩ chắc hẳn Hoàng thượng sẽ đồng ý".
Trách nhiệm của Đồng Tri là phụ trách phân chia quản lí các công việc chuyên môn ở địa phương như: muối, thuế lúa, công trình trị thủy, thủy lợi,... có một số châu địa vực bát ngát, nếu như văn phòng của Đồng Tri ở phủ nha, chuyện cần xử lí lại ở chỗ cách phủ nha rất xa, chỉ truyền tin tức thôi cũng là một chuyện phiền phức, huống chi phải làm xong mọi chuyện.
Bởi vậy trong lịch sử cũng có rất nhiều tiền lệ văn phòng của Đồng Tri cũng không xây dựng ở phủ nha.
Hơn nữa qua thành Dung không xa chính là thượng lưu sông Vân, tuy rằng bị núi cao ngăn trở, nhưng vẫn cách sông Vân gần hơn phủ nha Đan Châu rất nhiều.
Vốn dĩ là hắn tới để sửa trị sông Vân, đương nhiên cách sông Vân càng gần càng tốt.
Hơn nữa lúc Tần Lạc Xuyên trình tấu chương đề nghị, vừa mới giải quyết hoàn mỹ vấn đề cứu trợ lũ lụt sông Vân, lại nhắc đến sẽ để Tần Ngôn đến đây cả nhà đoàn tụ, cho dù là từ luận công ban thưởng, hay là nể mặt Tần Ngôn, Tần Lạc Xuyên tin rằng Hoàng thượng đều sẽ đồng ý đề nghị của hắn.
Thương Thanh Nguyệt cũng đoán được việc này hẳn là có thể thành, vui vẻ nói, "Vậy ngày mai em bảo người đi tìm xem có tòa nhà nào thích hợp hay không".
"Một tháng tiếp theo có lẽ ta cũng không có chuyện gì". Chuyện sông Vân không vội trong nhất thời này, nhất định phải đợi Hoàng thượng hạ ý chỉ xuống mới có thể hành động, ngược lại là có thể nhàn rỗi một thời gian, vì thế Tần Lạc Xuyên nói, "Chúng ta tìm gần nhà anh trai một chút, tiếp đó nhà phải lớn một chút, chờ sắp xếp xong, là có thể mời cha đến thành Dung rồi".