Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 58

Trước Tiếp

Chương 058 – Tiệc đầy tháng

 

Không biết có phải ảo giác của Tần Lạc Xuyên hay không, từ sau lần nói chỉ có một mình y đó, trong từng cử chỉ của Thương Thanh Nguyệt dường như tự tin hơn trước đây nhiều, thần thái của y vốn đã thanh quý tao nhã, không như trước đây thỉnh thoảng sẽ biểu lộ cẩn thận trước mặt Tần Lạc Xuyên, khí chất lại càng tăng vọt, mấy lần đều làm Tần Lạc Xuyên nhìn đến quên cả chớp mắt.

 

Tối hôm nay, chồng chồng hai người cùng nhau chọn quần áo muốn cho Tiểu Đoàn Tử mặc ngày mai.

 

Chất đống trên giường đều là quần áo mùa đông năm trước Thương Thanh Nguyệt làm cho Tiểu Đoàn Tử, bày ra từng chồng một, một tay Thương Thanh Nguyệt đè phía trên chồng quần áo, tay còn lại chậm rãi lật xem.

 

Lúc lật xem, Thương Thanh Nguyệt nghiêng nhẹ đầu để tiện xem thử, ánh nến vàng ấm chiếu vào gò má của y, ấm áp lại yên tĩnh, khóe môi nhếch nhẹ giống như có ma lực, hấp dẫn ánh mắt của Tần Lạc Xuyên.

 

Mãi đến lúc Thương Thanh Nguyệt rút ra một bộ từ chồng quần áo hỏi, "Phu quân cảm thấy ngày mai Tiểu Đoàn Tử mặc cái này thế nào?".

 

Tần Lạc Xuyên ngẩn ra một chút, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ngơ ngác nói, "Cũng được, mấy bộ này đều đẹp".

 

Bắt đầu từ thời khắc ánh mắt của Tần Lạc Xuyên dừng trên mặt y, Thương Thanh Nguyệt đã phát hiện rồi.

 

Bị phu quân nhìn chằm chằm không chớp mắt như vậy, y đâu còn tâm tư mà chọn quần áo, nhưng lại không nỡ phá vỡ loại cảm giác này, bởi vậy qua hồi lâu, vào lúc vẻ mặt cũng sắp không chịu đựng nổi nữa, mới thuận tay lấy một bộ quần áo ra hỏi.

 

Quả nhiên như y dự đoán vậy, phu quân vốn nhìn cũng chưa nhìn đã nói được.

 

Thương Thanh Nguyệt có chút bất đắc dĩ, cố tình lấy một bộ quần áo từ góc khuất nhất hỏi, "Bộ này cũng được ạ?".

 

Tần Lạc Xuyên vừa định gật đầu nói được, dư quang khóe mắt liếc thấy màu sắc quần áo, lại nhìn kĩ, không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ một cái trên mũi Thương Thanh Nguyệt nói, "Em cứ chơi xấu đi, coi chừng sau này khi Tiểu Đoàn Tử lớn sẽ giận em".

 

Thương Thanh Nguyệt lẩm bẩm nói, "Là phu quân nói mấy bộ này đều được".

 

Tần Lạc Xuyên lấy bộ quần áo trẻ em kiểu dáng bé gái màu hồng ruốc qua, giũ ra soi dưới ánh nến một cái, cười nói, "Được thì được, nhưng bộ quần áo này nếu để Tiểu Đoàn Tử mặc, cũng chỉ có thể cho chúng ta ngắm, ngay cả vú nuôi và mấy người Tố Tuyết cũng không được".

 

Trước đây lúc Tiểu Đoàn Tử chưa chào đời, bởi vì không biết giới tính, cho nên mỗi loại quần áo Thương Thanh Nguyệt đều làm không ít, có điều chờ sau khi Tiểu Đoàn Tử chào đời rồi, đã cất hết những bộ quần áo bé gái này, không nghĩ tới còn có cá lọt lưới.

 

Tần Lạc Xuyên không ngại để con trai mình thỉnh thoảng mặc đồ bé gái một hai lần pha trò một chút, dù sao ở kiếp trước, không ít gia đình đều sẽ làm như vậy, thậm chí còn chụp ảnh lại giữ làm kỉ niệm.

 

Nhưng thế giới này thì khác, làm như vậy sẽ tổn hại thanh danh.

 

Ở phương diện này, Thương Thanh Nguyệt biết phân nặng nhẹ hơn so với Tần Lạc Xuyên từ trước đến nay hành xử tùy tính, vừa rồi y nói như vậy, cũng chỉ là cố ý đùa một chút, nào biết được phu quân lại xem là thật, sửng sốt một chút, lập tức xếp quần áo lại nghiêm túc nói, "Chỉ cho hai người chúng ta ngắm cũng không được, Tiểu Đoàn Tử sao có thể mặc quần áo của bé gái".

 

Hai người ở bên nhau càng lâu, Tần Lạc Xuyên nói chuyện càng thêm không kiêng nể, lập tức thuận miệng trêu đùa, "Nếu em không chịu để Tiểu Đoàn Tử mặc, vậy ngày nào đó em mặc cho ta xem là được".

 

Thương Thanh Nguyệt đầu tiên là sửng sốt một chút, đến khi lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói của hắn rồi, chỉ cảm thấy "phừng" một tiếng, hơi nóng bốc thẳng lên đầu, nhất thời ngay cả cổ cũng đỏ.

 

Qua nửa khắc, mới ngập ngừng nói, "Em không có quần áo kiểu đó".

 

"Tay nghề phu lang tốt, tin chắc không cần bao lâu là có thể may xong một bộ". Tần Lạc Xuyên ung dung thong thả chú ý từng thay đổi biểu cảm của Thương Thanh Nguyệt, lúc thấy y lén thở ra một hơi, lại bổ sung, "Đương nhiên, nếu phu lang không muốn may, cũng có thể mua ở cửa hàng quần áo".

 

Thương Thanh Nguyệt trầm mặc hồi lâu, cuối cùng muốn cãi nhưng không dám mạnh miệng nói, "Sau này tiền trong nhà đều do em quản, phu quân không được giữ tiền riêng!".

 

"Ha ha ha". Tần Lạc Xuyên không nhịn được cười thành tiếng, "Được, đều do em quản".

 

Sau khi hai người náo loạn một phen, một lần nữa bắt đầu nghiêm túc chọn quần áo, bởi vì thật sự là quá nhiều, quần áo trẻ sơ sinh lại không có quá nhiều kiểu dáng, chọn tới chọn lui cũng không chọn được bộ vừa ý nhất, ngược lại cảm thấy chọn đến hoa mắt.

 

Lúc Tần Lạc Xuyên vừa định nói nếu không tùy ý mặc một bộ được rồi, đột nhiên nhớ tới trước đó đã nhờ Thương Thanh Nguyệt làm một bộ quần áo nào đó, thì nói, "Còn nhớ trước đó lúc làm quần áo mùa hè, bên trong có một cuộn vải màu xanh nhạt, em và ta mỗi người làm một bộ quần áo không?".

 

"Nhớ ạ". Thương Thanh Nguyệt gật đầu nói.

 

Cuộn vải kia là Chu Tầm đưa, chất vải hết sức dễ chịu, lúc ấy y bảo Tố Tuyết làm cho mình và phu quân mỗi người một bộ quần áo mùa hè, còn dư lại một ít vật liệu thừa, trong lúc phu quân vô tình nhìn đến, bèn bảo cũng làm một bộ cho Tiểu Đoàn Tử.

 

Vừa nghe hắn nói như vậy, Thương Thanh Nguyệt lập tức hiểu rõ suy nghĩ của hắn, chỉ là băn khoăn nói, "Ngày mai là tiệc đầy tháng, Tiểu Đoàn Tử không cần ăn mặc rực rỡ một chút sao?".

 

Tần Lạc Xuyên bật cười nói, "Cái kiểu của nhãi con này, cũng không phải mỗi ngày chỉ đổi quần áo một lần, những cái khác chuẩn bị rực rỡ một chút cũng như nhau thôi".

 

"Cũng đúng". Thương Thanh Nguyệt lắc đầu cười theo.

 

Mỗi ngày Tiểu Đoàn Tử không biết phải thay tã lót bao nhiêu lần, đương nhiên quần áo cũng phải thay thường xuyên, ngày mai đương nhiên không có khả năng cũng chỉ mặc một bộ quần áo.

 

Hơn nữa bộ quần áo màu xanh nhạt kia của Tiểu Đoàn Tử được may phỏng theo kiểu dáng quần áo của Tần Lạc Xuyên, ngoài kích cỡ khác nhau ra, những chỗ khác gần như giống nhau như đúc, còn chưa thay mà Thương Thanh Nguyệt đã gấp không chờ nổi muốn xem thử là dáng vẻ gì.

 

Sáng sớm hôm sau, chồng chồng hai người tự mình tắm rửa cho Tiểu Đoàn Tử, thay quần áo trẻ em hôm qua chọn ra, có điều không phải bộ tương tự như Tần Lạc Xuyên kia, mà là một bộ bình thường màu đỏ.

 

Tần Lạc Xuyên liếc nhìn phu lang nhà mình một cái, thấy y có chút ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác, lập tức hiểu bộ kia chắc chắn là giữ lại đợi một hồi lúc mang Tiểu Đoàn Tử đi gặp khách khứa mới mặc.

 

Vào đúng giờ Tị, ngoài đồng liêu ở Hàn Lâm Viện, khách mời đã đến gần như đông đủ, người không nhiều lắm, nhưng đều là quan hệ thân thiết, cũng không cần bọn họ tiếp đón, đã từng người trò chuyện rồi.

 

Lúc giờ Ngọ một khắc, người của Hàn Lâm Viện hẹn nhau đến, Tần Lạc Xuyên mới vừa tiếp đón mọi người xong, thì nghe được người hầu nói Ninh Vương và Ninh Vương phi tới, ngay lập tức vội vã đến cửa chào đón.

 

Quần áo màu xanh nhạt làm Tần Lạc Xuyên thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thật một hai tuổi, hơn nữa đuôi mày khóe mắt là vui vẻ không chút nào che giấu, lúc đi nhanh ra cửa, Ninh Vương phi mới vừa xuống kiệu chỉ cảm thấy khí phách hăng hái ập vào trước mặt.

 

Không nhịn được nói khẽ với Ninh Vương, "Anh họ Ngôn có đứa con trai thật không tệ".

 

Ninh Vương gật đầu một cái, "Hắn còn tốt hơn suy nghĩ trước đây của ta và hoàng huynh".

 

Lúc hai người nói chuyện, Tần Lạc Xuyên đã đến cửa, hành lễ nói, "Xin ra mắt Vương gia, Vương phi".

 

Ninh Vương cũng ngừng nói chuyện với Ninh Vương phi, quay đầu nói, "Chúc mừng Tần đại nhân, bổn vương đúng là đến hưởng chút không khí vui mừng rồi".

 

Từ lúc biết thân phận của Tần Ngôn, bọn họ cũng đều biết Ninh Vương vì sao mà đến, hưởng không khí vui mừng chẳng qua là nói cho người ngoài nghe mà thôi, nhưng Tần Lạc Xuyên vẫn nghiêm túc nói, "Vương gia và Vương phi có thể tới, là vinh hạnh của con trai ta".

 

Lúc Quỳnh Lâm Yến Ninh Vương đã nói muốn tới, bởi vậy khi mọi người trong Hàn Lâm Viện nhìn thấy Ninh Vương thật sự tới, cũng không quá kinh ngạc, chỉ là yên tĩnh hơn trước đó không ít.

 

Ninh Vương phi vừa mới ngồi xuống, đã lập tức hỏi Tần Lạc Xuyên, "Tiểu Đoàn Tử nhà ngươi đâu, sao không ôm ra đây?".

 

Tần Lạc Xuyên trả lời, "Vừa rồi ngủ một giấc, sau đó lại uống sữa, lúc này có lẽ đã xong rồi, ta lập tức bảo người ôm lại đây".

 

Ngay từ đầu lúc Ninh Vương phi hỏi chuyện, đã có nha hoàn lanh trí đi thông báo cho Thương Thanh Nguyệt, bởi vậy rất nhanh y đã ôm Tiểu Đoàn Tử lại đây, đến cửa thì hành lễ nói, "Xin ra mắt Vương gia, Vương phi".

 

Hôm nay y cũng mặc bộ quần áo màu xanh nhạt kia, ôm Tiểu Đoàn Tử đứng ở cửa, vừa thấy đã biết là người một nhà với Tần Lạc Xuyên đứng bên trong.

 

Ninh Vương phi chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, vội vàng vẫy tay nói, "Mau ôm đến đây để ta nhìn xem".

 

Mấy người Dương Hi và Ôn Thời Yến bên cạnh chỉ cảm thấy bị khoe ngập mặt, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng chỉ nghe Dương Hi thở dài nói, "May mà phu lang ta và đứa nhỏ không bao lâu nữa cũng sẽ đến kinh thành rồi".

 

Sau đó anh nhận được một cái liếc mắt khinh thường của Ôn Thời Yến, và cả một khắc đồng hồ không thèm quan tâm.

 

Lúc Ninh Vương phi vẫy tay, thì có nha hoàn đặt một cái ghế nhỏ trước mặt bà, sau khi Thương Thanh Nguyệt ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi xuống ghế, lập tức hấp dẫn lục chú ý của toàn bộ người ở đại sảnh.

 

Trên mặt Tiểu Đoàn Tử đã sớm không còn nếp nhăn lúc mới sinh, trắng trắng nộn nộn giống như một cái bánh bao nhỏ, nhiều người vây quanh nhìn nhóc như vậy cũng không sợ người lạ, một đôi mắt to tròn xoe đảo qua đảo lại.

 

Ninh Vương phi thấy thích, để thị nữ cầm quà tặng đã chuẩn bị từ trước, huơ huơ trước mặt Tiểu Đoàn Tử nói, "Nào, đây là cho nhóc".

 

Tiểu Đoàn Tử vốn đang đảo mắt khắp nơi lập tức bị hấp dẫn, nhìn chằm chằm hộp gỗ trước mặt rồi không nhúc nhích, trong chốc lát sau, còn bật ra một tiếng cười nhẹ.

 

Ninh Vương phi thấy thế kinh ngạc quay đầu nói với Ninh Vương, "Xem ra Tiểu Đoàn Tử rất thích đồ ta đưa".

 

Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt nhìn nhau một cái, hai người đều có chút bất đắc dĩ, con trai nhà mình mấy ngày trước mới biết cười, lại giống như rất thích loại cảm giác này, đã mấy ngày nay chỉ cần lấy thứ gì đó để trước mặt nhóc chọc một chút, thì sẽ bật ra tiếng cười khanh khách.

 

Ninh Vương phi cầm cái hộp trêu chọc Tiểu Đoàn Tử một lát, sau đó thì giao cho Thương Thanh Nguyệt, trước mắt không có hộp huơ huơ, ánh mắt Tiểu Đoàn Tử dạo một vòng xung quanh, sau đó thì bị trang sức của Ninh Vương phi hấp dẫn.

 

Nhìn chằm chằm không nói, đôi tay cũng lắc lư liên tục trên không trung.

 

Ninh Vương phi yêu thích không chịu được, cũng không hề giữ thân phận, vươn tay nói với Thương Thanh Nguyệt, "Để ta ôm một cái".

 

Thương Thanh Nguyệt s* s**ng tã của Tiểu Đoàn Tử, xác nhận lúc này không bị ướt nước tiểu, hơn nữa một lát nữa cho dù có nước tiểu, hẳn cũng sẽ không dính đến trên người Ninh Vương phi, lúc này mới đưa Tiểu Đoàn Tử qua.

 

Rời khỏi cái ôm ấm áp của ba, Tiểu Đoàn Tử đầu tiên là mếu máo, có điều rất nhanh đã quên, đôi tay vui sướng mà múa may trước mặt Ninh Vương phi.

 

Ninh Vương phi thấy thế thì dùng một tay ôm, một tay khác vươn tới, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chạm vào lòng bàn tay của Tiểu Đoàn Tử.

 

Lập tức đã bị Tiểu Đoàn Tử duỗi tay nắm lấy.

 

Ôm Tiểu Đoàn Tử chơi một lát, Ninh Vương phi mới trả nhóc về cho Thương Thanh Nguyệt, không nỡ nói, "Tiểu Đoàn Tử quả là ngây thơ đáng yêu, nếu như là cháu trai của ta thì tốt rồi".

 

Tần Lạc Xuyên vội vàng nói, "Vương phi quá ưu ái rồi".

 

Một đám quần chúng vây xem, bao gồm những quan viên của Hàn Lâm Viện kia, tất cả đều kinh ngạc rớt cằm, phải biết rằng cháu trai cháu gái của Ninh Vương và Ninh Vương phi đã có mấy đứa, nghe đồn mỗi đứa đều thanh khiết thông minh, không rõ Tiểu Đoàn Tử làm sao lại được bà coi trọng, riêng chỉ có Dương Hi bên cạnh, nếu như biết đời sau có cách nói gọi là đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi, thì có thể tìm được câu nói chính xác nhất có thể hình dung tâm tình của mình giờ phút này.

 

Ninh Vương phi dừng một chút, chuyển đề tài, "Nhưng mà không phải thì cũng không sao".

 

Nói xong bà quay đầu nhìn về phía Ninh Vương nói, "Vợ của Lăng Trạch cũng sắp sinh rồi, đến lúc đó nếu như là một tiểu quận chúa, vừa vặn có thể định một hôn ước từ nhỏ với Tiểu Đoàn Tử".

Trước Tiếp