
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 055 – Mùi son phấn trên người
Sau khi Ninh Vương phi nói xong, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Lạc Xuyên, bật cười nói, "Cũng không biết là tên ngu xuẩn nào truyền ra lời đồn nhảm, hậu cung của Hoàng thượng ít ỏi cũng chỉ có mấy người kia, sao lại có thể có hoàng tử lưu lạc bên ngoài, thay vì nói ngươi là hoàng tử lưu lạc bên ngoài, thì nói ngươi là thế tử vương phủ còn đáng tin hơn".
Tần Lạc Xuyên hoảng sợ, vội vàng lui về sau một bước khom người hành lễ nói, "Lạc xuyên có cha có mẹ, thật sự không có quan hệ với Vương gia, xin Vương phi yên tâm".
"Ta chỉ thuận miệng cho ví dụ vậy thôi". Ninh Vương phi xua xua tay nói, "Vương gia nhà ta nào nỡ để em trai ông ấy nuôi con trai giùm mình chứ".
Tần Lạc Xuyên chần chừ một lát, nói, "Vương phi biết cha ta?".
"Ta và Vương gia là anh em họ, gần như là cùng nhau lớn lên, ngươi nói xem?". Ninh Vương phi cười nói, một lát sau lại nói, "Có điều chuyện của cha ngươi, hiện tại cũng không có bao nhiêu người biết đến, bằng không cũng sẽ không có mấy lời đồn nhảm nhí như vậy bị truyền ra".
"Theo ta thấy ý của Hoàng thượng và Vương gia hình như cũng không định công khai thân phận của cha ngươi, cho nên ngươi phải chú ý một chút, người truyền ra những lời đồn này chắc chắn không tốt lành gì".
Tần Lạc Xuyên nghiêm túc nói lời cảm ơn, "Tạ ơn Vương phi nhắc nhở".
"Không có việc gì, nói ra thì chúng ta cũng coi như là người một nhà". Nói đến đây, ánh mắt Ninh Vương phi trở nên xa xăm, "Ta và anh họ Ngôn cũng sắp hai mươi năm chưa gặp nhau rồi, con trai anh ấy tới kinh thành, dù sao ta vẫn nên chiếu cố một chút".
Tần Lạc Xuyên cung kính đưa Ninh Vương phi lên kiệu, lúc trở về, không nhịn được soi mặt mình trong chậu sen một cái.
Từ sau khi biết thân phận của Tần Ngôn, Tần Lạc Xuyên đoán trước đây ông cứu mình, có khả năng rất lớn là bởi vì gương mặt này có vài phần tương tự Hoàng thượng.
Trước đây gương mặt này làm hắn may mắn được cứu, bây giờ lại cũng vì gương mặt này, kéo cho hắn không biết bao nhiêu ghen ghét.
Chỉ với gương mặt tương tự Hoàng thượng này của hắn, cộng thêm những lời đồn đãi vớ vẩn theo lời Ninh Vương phi nói, hai vị hoàng tử đã thành niên trong cung kia nếu không thể rộng lòng một chút, ngày tháng tiếp theo của hắn đoán chừng sẽ không thể sống yên ổn.
Tần Lạc Xuyên nhìn ảnh chiếu của mình trên mặt nước trong chậu, sờ sờ cằm mình, tuy có chút không biết làm sao, nhưng vẫn là may mắn mình có gương mặt thế này, hơn nữa tự luyến một chút, hắn quả thật rất hài lòng với dung mạo của mình.
Tần Lạc Xuyên không biết là, hôm qua ngay sau khi kết thúc Quỳnh Lâm Yến không lâu, hai vị hoàng tử mỗi người đều có hành động.
Lúc Thái tử Lăng Trinh rời khỏi ngự hoa viên, thì có nội thị ghé vào bên tai hắn nói gì đó, tiếp theo hắn lập tức đổi hướng, đi về phía tẩm cung của Hoàng hậu.
Hoàng hậu giống như đã sớm đoán được hắn sẽ tới, Thái tử mới hành lễ, bà đã phất tay bảo nội thị và cung nữ hầu hạ lui xuống hết, nhất thời trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại hai người Hoàng hậu và Thái tử, lúc này bà mới nói, "Thái tử có nghi ngờ gì cứ hỏi đi".
Lăng Trinh nói, "Mẫu hậu biết ta muốn hỏi gì?".
Hoàng hậu bật cười, "Gần đây ngoài chuyện của Trạng nguyên tân khoa, chẳng lẽ còn có chuyện nào khác có thể làm con trai ta lo lắng sao?".
"Hắn và phụ hoàng thật sự có chút quá giống". Thái tử nói, "Nhi thần lo lắng hắn là...".
"Không phải". Hoàng hậu ngắt lời nói, "Cho dù phụ hoàng con có hoàng tử lưu lạc bên ngoài, cũng không có khả năng là tuổi đó của Tần Trạng nguyên, huống chi con của ta con quên rồi sao, ngoài phụ hoàng con và Ninh Vương thúc, còn có con trai của một người khác có khả năng dáng dấp giống phụ hoàng con".
"Mẫu hậu, người nói là... Tam hoàng thúc?". Thái tử vốn đang có chút nghi hoặc, nhưng nhớ đến chỗ ở hiện tại của Tần Lạc Xuyên thì bừng tỉnh ngay, gật đầu nói, "Nhi thần hiểu rồi".
Hoàng hậu gật đầu nói, "Lấy thân phận của hắn, chỉ cần phụ hoàng con muốn, cho dù phong hầu phong tước cũng không quá, hiện giờ chẳng qua là người ta thi một cái Trạng nguyên lang, cha con ưu ái một chút mà thôi, cần gì phải để ý".
"Mẫu hậu dạy phải". Thái tử cúi đầu nói.
Sau khi biết thân phận của Tần Lạc Xuyên, đương nhiên hắn không ngại phụ hoàng thiên vị với Tần Lạc Xuyên, thậm chí không ngại chính mình cũng đối tốt với hắn một chút.
Phụ hoàng hận nhất là anh em tương tàn, nội bộ bất hòa, Thái tử không nén được vui mừng, may mà mẫu hậu của hắn biết sự tồn tại của tam hoàng thúc, bằng không nếu hắn làm ra chuyện gì thật, chắc chắn phụ hoàng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Còn về Tứ Hoàng tử bên kia, hai người Thái tử và Hoàng hậu ăn ý quyết định làm ngơ chuyện không liên quan đến mình, không biết sự tồn tại của tam hoàng thúc, muốn trách thì chỉ có thể trách mẫu thân nó vào cung quá muộn.
Hơn nữa chờ đến lúc Tứ Hoàng tử thật sự làm ra chút chuyện bất lợi với Tần Lạc Xuyên, nói không chừng hắn còn có thể mượn cơ hội giúp đỡ Tần Lạc Xuyên một tay, vừa có ơn với Tần Lạc Xuyên, vừa có thể tăng thiện cảm của Hoàng thượng đối với hắn.
***
Tần Lạc Xuyên cũng không biết các hoàng tử trong cung tính toán thế nào, lại không thể làm mấy lời đồn đãi vớ vẩn ngừng lại, nên dứt khoát thừa dịp mấy ngày trước khi nhậm chức, yên ổn ở nhà bầu bạn với phu lang và con cái, mặc kệ bên ngoài đang long trời lở đất thế nào.
Hơn nữa chuyện liên quan đến hoàng gia, Tần Lạc Xuyên tin tưởng, cho dù đến khi đến Hàn Lâm Viện nhậm chức, chắc chắn cũng sẽ không có người đến trước mặt hắn nói chuyện này.
Triều thí cử hành vào ngày thứ năm sau Quỳnh Lâm Yến, Dương Hi liên tiếp mấy ngày đốt đèn học đêm, đổi lấy kết quả như hắn dự đoán, vào Hàn Lâm làm Thứ Các sĩ.
Thời gian nhậm chức là mùng sáu tháng Năm, sau tết Đoan ngọ một ngày.
Lúc này thân thể Thương Thanh Nguyệt tuy rằng còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng đã có thể xuống gường hoạt động và làm một ít việc nhẹ nhàng, chẳng qua là trước đây Tần Lạc Xuyên từng nghe nói, nếu như đang ở cữ bị mệt nhọc, ví dụ như ôm con lâu, rất dễ để lại mầm bệnh, sau này động một chút cũng sẽ đau tay.
Tần Lạc Xuyên không có cách nào đánh giá mức độ nào sẽ mệt, nên dứt khoát ngoài những chuyện như ăn cơm rửa mặt để Thương Thanh Nguyệt tự mình làm ra, những chuyện còn lại hết thảy đều không cho y làm, cho dù là Tiểu Đoàn Tử, Tần Lạc Xuyên cũng chỉ để y ở bên cạnh nôi trêu chọc một chút, hoặc là đặt ở mép giường cùng nhau ngủ, tuyệt đối không để y tự mình ôm, chỉ sợ y ôm lâu lại quên thả xuống.
Bởi vậy lúc Thương Thanh Nguyệt nói muốn giúp hắn thay quần áo, bị Tần Lạc Xuyên không chút nghĩ ngợi từ chối ngay.
Buổi sáng hắn phải đến Hàn Lâm Viện điểm mão, ngày đầu tiên nhậm chức nếu như đi trễ cũng không tốt lắm, bởi vậy thời gian thức dậy vẫn còn rất sớm.
Ý định ban đầu là để Thương Thanh Nguyệt ngủ thêm một chút, nào ngờ hắn chỉ mới xuống giường, đã nghe Thương Thanh Nguyệt nhỏ giọng hỏi, "Vì sao phu quân không để ta làm".
Tần Lạc Xuyên sửng sốt một chút, xoay người thì thấy Thương Thanh Nguyệt giống như chịu ấm ức vậy, một nửa gương mặt chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra trán và đôi mắt, hai mắt sương mù mênh mông nhìn hắn, bèn nhỏ giọng nói, "Canh giờ còn sớm, em phải ngủ nhiều một chút".
Thương Thanh Nguyệt nói, "Ta chỉ muốn giúp phu quân thay quần áo và búi tóc, lúc trước phu quân tham gia thi Hội thi Đình, những chuyện này đều do ta làm, hôm nay là ngày đầu tiên phu quân nhậm chức, ta cũng muốn làm những thứ này cho phu quân".
Y vừa nói như vậy, Tần Lạc Xuyên cũng muốn để phu lang giúp mình làm những việc này, bèn cầm một bộ quần áo dày bên cạnh nói, "Vậy em mặc bộ quần áo dày này vào".
"Vâng". Thương Thanh Nguyệt nhẹ nhàng đáp lời, nhanh chóng xoay người rời giường.
Thương Thanh Nguyệt đã có một đoạn thời gian không giúp hắn thay quần áo và búi tóc, nhưng khi làm vẫn quen thuộc như cũ, sau khi chỉnh lí thỏa đáng hết thảy, thì nói, "Phu quân là người mặc quan phục đẹp nhất ta từng thấy".
Tần Lạc Xuyên bật cười, tiếp theo không nhịn được trêu đùa, "Đó là đương nhiên, cho dù không mặc, chồng em vẫn là người đẹp nhất em từng thấy".
Thương Thanh Nguyệt định nói phu quân vốn đã đẹp sẵn rồi, chờ lúc kịp phản ứng lại mấy lời hắn nói thì lập tức khựng lại, mặt đỏ lên, "Không nói với phu quân nữa, ta muốn đi ngủ bù".
"Đi đi". Tần Lạc Xuyên vẫy vẫy tay nói, "Hôm nay nhóm Tiến sĩ tân khoa bọn ta vào Hàn Lâm, chỉ sợ sẽ có tiệc đón người mới, nếu như về trễ, em cũng đừng chờ, đi ngủ sớm một chút".
Hai người Tần Lạc Xuyên và Dương Hi cùng đi Hàn Lâm Viện, tuy rằng không giống Tần Lạc Xuyên là quan viên có phẩm cấp, nhưng có thể vào Hàn Lâm làm Thứ Các sĩ, Dương Hi cũng rất vui vẻ, bởi vì dựa theo lệ thường, nhiều nhất ba năm, Thứ Các sĩ có thể nhận quan ở Hàn Lâm Viện.
Triều Đại Viêm có quy củ không phải Tiến sĩ không vào Hàn Lâm, không phải Hàn Lâm không vào Nội Các, trở thành Đại Học sĩ Nội Các, là mục tiêu cuộc đời mới Dương Hi định ra sau khi đậu Tiến sĩ, vào Hàn Lâm chính là thêm một bước đến gần mục tiêu cuộc đời hơn.
Tần Lạc Xuyên thì không nghĩ nhiều như vậy, chức trách của Tu soạn trừ đảm nhiệm biên soạn quốc sử ra, còn có ghi lại lời nói và việc làm của Hoàng đế, soạn thảo các sắc lệnh, gần như có thể lấy một góc nhìn toàn cục, hiểu biết toàn bộ hiện trạng hoạt động của triều đình, nói đúng hơn thì, thật ra toàn bộ Hàn Lâm Viện tương đương với phòng thư kí riêng của Hoàng thượng, dưới tình huống như vậy, ngược lại thì cũng có thể dành chút thời gian tìm hiểu trước, xem bản thân thích và am hiểu công việc ở phương diện nào hơn.
Hơn nữa nếu như Tần Ngôn vẫn luôn không vào kinh, hắn cũng không có khả năng ở lại kinh thành lâu dài, khác với phần lớn quan viên, thật ra hắn cũng không có chấp niệm gì với kinh thành nơi trung tâm quyền lực này, so với mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rời giường thượng triều, Tần Lạc Xuyên cảm thấy còn không bằng làm quan một phương khá tự do tự tại.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là chức quan phải đủ lớn, không dễ bị người cản tay mới được.
Lúc hai người đến cửa Hàn Lâm Viện, Ôn Thời Yến vẫn còn chưa tới, bọn họ liền đợi một lát, ba người cùng nhau đi vào.
Bởi vì là mới nhậm chức, một ngày này chỉ có người dẫn theo mọi người đi làm quen nhân viên và hoàn cảnh Hàn Lâm Viện một phen, cũng không để mọi người bắt tay vào làm việc, hơn nữa bọn họ mới vào Hàn Lâm, một ít chuyện tương đối cơ mật không có khả năng nhanh như vậy đã để bọn họ đi làm, bởi vậy chỉ còn lại những việc biên soạn và chỉnh lí sách sử không cần dạy dỗ, hơn nữa đều có thể làm bất cứ khi nào này.
Ngoài ba người bọn họ ra, cùng đến nhậm chức còn có bảy Tiến sĩ khác của khoa thi này, quả nhiên giống với dự đoán của Tần Lạc Xuyên, sau khi hết giờ làm, do mấy vị đại nhân cùng nhau đứng ra làm chủ, tổ chức tiệc đón người mới cho bọn hắn.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn chính là, địa điểm tổ chức tiệc đón người mới lại là ở hoa lâu.
Có điều cũng có thể hiểu được, vương triều này không cấm quan viên dạo hoa lâu, hơn nữa văn nhân nhã sĩ chuộng hoa lâu gần như đã thành lệ thường, Hàn Lâm Viện lại đều là Tiến sĩ các khoa, sẽ chọn chỗ này tổ chức tiệc đón người mới cũng là bình thường.
Lúc mới bắt đầu tiệc rượu, chỉ có một cô gái đánh đàn ở bên cạnh, còn làm Tần Lạc Xuyên cảm thấy đã hiểu lầm mọi người.
Kết quả qua nửa tiệc rượu, rượu qua ba vòng, một vị đại nhân đi ra ngoài một chuyến, nhưng khi trở về, phía sau có một đám cô gái xinh dẹp đi theo, các cô gái theo thứ tự ngồi xuống bên cạnh bọn họ, duỗi tay giúp bọn họ rót rượu và gắp đồ ăn.
Còn dư lại mấy người, thì ở khoảng trống giữa sân bắt đầu nhảy múa.
Nếu chỉ như vậy mà nói, thì Tần Lạc Xuyên không sao cả, dù sao ngày thường lúc Tố Tuyết và Thính Vũ hầu hạ bọn họ dùng cơm, cũng sẽ giúp làm những việc này.
Chẳng qua là thời gian hắn cúi đầu uống rượu một cái, khi ngẩng đầu lên, thì thấy đã có người ôm cô gái đang hầu hạ bên cạnh vào trong lòng.
Tần Lạc Xuyên và Dương Hi liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều có chút xấu hổ, vị đại nhân trước đó đi ra ngoài kia thấy thế lại nói, "Xin lỗi, ta quên mất trong nhà Tần đại nhân và Dương đại nhân là phu lang, có muốn đổi một người không, diện mạo của song nhi nơi này cũng không tồi".
Tần Lạc Xuyên nghe vậy không nhịn được cả người nổi da gà, trước đó lúc lên lầu, hắn có nhìn thấy vài vị song nhi, đều bắt chước theo cách ăn mặc của phụ nữ không nói, lại còn son phấn đầy mặt, cho dù hắn thích song nhi đi nữa đối với kiểu ăn mặc thế kia cũng xin kiếu.
Vì thế vội vàng cự tuyệt nói, "Thế này được rồi".
Chỉ là hắn cũng sẽ không đụng đến cô gái ở bên cạnh.
Nhưng hắn không đụng người khác, không có nghĩa là người khác không muốn tiếp cận hắn, mấy cô gái nhảy múa giữa sân kia sau khi múa xong một khúc một người trong số đó quay người một cái, đi về phía Tần Lạc Xuyên, sau đó thân thể mềm mại dựa sát lại đây nói, "Vị đại nhân này là không thích chị Ngọc sao?".
Cô gái hành động nhanh, lại dựa gần, lúc Tần Lạc Xuyên đưa tay đẩy ra, bầu rượu mới vừa cầm trong tay bị đổ ra ngoài hết một nửa, hắt lên trên vạt áo hắn.
Tần Lạc Xuyên không khỏi nhíu mày nói, "Trong nhà bản quan có phu lang".
Cô gái không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, nhất thời có chút thất thần, sau khi kịp phản ứng lại thì nói, "Hóa ra đại nhân một lòng một dạ với phu lang trong nhà, là thiếp thất lễ".
Trong lời nói không biết là khó tin nhiều hơn, hay ngưỡng mộ nhiều hơn.
Tiệc rượu vốn đã gần kết thúc, Tần Lạc Xuyên bị hắt rượu cả người, bèn đứng dậy cáo từ.
Vị đại nhân trước đó đi ra bên ngoài gọi những cô gái này vào thấy thế bèn nói, "Nơi này có chỗ tắm gội, không bằng Tần đại nhân tắm rửa rồi đổi quần áo xong hãy trở về?".
Tần Lạc Xuyên nói, "Cảm ơn ý tốt của đại nhân, có điều canh giờ cũng không còn sớm nữa, Lạc Xuyên vẫn là trở về rồi thay".
Hắn vừa đứng lên, đương nhiên Dương Hi cũng đi về theo.
Sau khi lên xe ngựa nhà mình, Tần Lạc Xuyên vẫn không nhịn được nhíu mày, mùi son phấn trộn lẫn mùi rượu trên người hắn, thật sự rất khó ngửi.
Dương Hi nhìn hắn giũ giũ hong khô chỗ bị ướt rượu trên vạt áo, cười nói, "Lát nữa trở về đổi quần áo xong thì tốt rồi".
"Ông xoay người sang chỗ khác". Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một chút nói, "Tôi lau chùi một chút trước".
Quần áo tháng Năm vốn mỏng nhẹ, tất cả vạt áo bị ướt rượu đều dán sát trên ngực, thậm chí còn có cảm giác giọt nước kia có xu thế theo ngực chảy xuống, vô cùng khó chịu.
Thật ra hai người đàn ông trưởng thành như bọn họ, Dương Hi có quay người sang chỗ khác hay không hắn cũng không thèm để ý, sau khi nói xong, Tần Lạc Xuyên lập tức cởi bỏ vạt áo, dùng khăn lau chùi chỗ dính ướt trên người và áo lót trên người hết một lượt, lúc cột lại dây lưng, tuy rằng vẫn ướt, nhưng đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi về đến nhà, Tần Lạc Xuyên đi thẳng về phía viện của mình, tới cửa phòng ngủ, mới nhớ tới mùi rượu trên người mình, sợ sặc Tiểu Đoàn Tử, nên hỏi Thính Vũ, "Tiểu Đoàn Tử ở trong phòng à?".
Thính Vũ nói, "Tiểu chủ tử ở cách vách với vú nuôi".
Lúc này Tần Lạc Xuyên mới vào phòng ngủ, bảo Thính Vũ đi chuẩn bị nước ấm dùng để tắm gội.
Thương Thanh Nguyệt còn chưa ngủ, ngủi được trên người phu quân mang theo mùi son phấn và mùi rượu thì không nhịn được nhíu mày một cái.
Lúc đang định tiến lên dò hỏi, thì thấy Tần Lạc Xuyên nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, lộ ra áo lót trắng như tuyết bên trong, sau khi Thương Thanh Nguyệt nhìn đến, sắc mặt phút chốc trắng bệch, giọng cũng có chút run rẩy, nói, "Hôm nay phu quân đi đâu vậy?".