
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 046 – Tề Tô khiến người chán ghét
Ôn Thời Yến đã nói đủ thẳng thắng, Tần Lạc Xuyên cũng không muốn dây dưa thêm với ả, bèn nói, "Thanh Nguyệt, chúng ta đi".
Những người còn lại cũng cùng nhau cất bước rời đi.
Chỉ có cô gái kia tức tối xấu hổ, sai khi nghe được lời của Tần Lạc Xuyên lại ngẩn ra một chút, sau đó dò xét nói, "Thương... Thanh Nguyệt?".
Thương Thanh Nguyệt nghe vậy bước chân dừng một chút, quay đầu nghi hoặc nói, "Ngươi biết ta?".
"Ta không biết ngươi, có điều từng nghe tên của ngươi". Cô gái cũng không nghĩ tới lại có thể là y thật, khóe miệng nhếch lên một độ cong châm chọc, đánh giá từ đầu đến chân một phen sau đó nói, "Cũng chỉ như thế thôi".
Cảm nhận được săm soi không chút nào che giấu của cô gái, Thương Thanh Nguyệt nhíu nhíu mày, theo bản năng mà dùng tay bảo vệ phía trước bụng dưới.
Nhìn thấy động tác của y, cô gái khinh thường cười cười, tiếp tục tự quyết định nói, "Ta tên là Tề Tô, cha là Tả Thị lang Hộ Bộ Tề Mậu Nguyên, phu quân là đại công tử nhà họ Nghiêm Nghiêm Tu Kiệt".
Lúc Tề Tô nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn không rời Thương Thanh Nguyệt, vẫn ung dung chờ phản ứng của y.
Chỉ là phản ứng của Thương Thanh Nguyệt lại có chút làm ả thất vọng, lại là ngay cả ánh mắt cũng không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng như cũ.
Tần Lạc Xuyên đứng ở bên cạnh Thương Thanh Nguyệt, nhạy bén cảm giác được eo lưng phu lang nhà mình trong nháy mắt có chút cứng còng, lại nghĩ đến trước đó gặp được người từng có hôn ước với phu lang nhà mình ở cửa Đình Văn Hiên vừa vặn họ Nghiêm, đã đoán được người kia là ai.
Vì thế lách người, chắn ở phía trước Thương Thanh Nguyệt, ra vẻ khó hiểu nói, "Nghiêm phu nhân nói những thứ này với bọn ta, là muốn nói cho bọn ta biết tiểu thư nhà Thị lang đại nhân không phải người bọn ta có thể trêu vào, tốt nhất nên ngoan ngoãn bán hoa đăng cho ngươi sao?".
"Ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó!". Tề Tô vội la lên, dưới chân thiên tử, lại là hội hoa đăng người đến người đi, nếu lời này bị người khác nghe được, không chừng buổi sáng ngày mai sẽ truyền khắp kinh thành.
Nhìn dáng vẻ người này bảo vệ Thương Thanh Nguyệt, hẳn chính là cha của đứa nhỏ trong bụng y kia, quả nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì, rõ ràng chuyện hoa đăng đã qua đi, không chỉ bị hắn kéo về nói tiếp, mà còn âm mưu kéo cha ả vào.
Ánh mắt Tề Tô không khỏi u ám, cười lạnh hỏi, "Vị công tử này che chở phu lang nhà ngươi như thế, có biết phu lang nhà ngươi...".
"Phu lang nhà ta như thế nào cũng không liên quan đến ngươi". Tần Lạc Xuyên ngắt lời nói, "Cũng không mượn Nghiêm phu nhân bận tâm".
Nói xong ngay cả ánh mắt cũng lười cho người này thêm một lần, chuyển đèn lồng sang một tay để xách, một tay khác ôm vai Thương Thanh Nguyệt, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Đi được một đoạn, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng nhóm người kia nữa, mấy người bọn họ mới dừng bước chân lại.
Ôn Thời Yến lẫn vào trong xem được náo nhiệt, có chút xấu hổ nói, "Tối nay ta hẹn bạn tốt, nên không cùng đi dạo được, không biết anh Tần đặt chân ở nơi nào, mấy ngày nữa ta tới thăm hỏi một chuyến".
Tần Lạc Xuyên cảm thấy có chút hợp mắt với y, nhưng cũng chưa đến mức cùng nhau dạo hội đèn lồng, gật đầu một cái, nói ra địa chỉ mình sống.
Ôn Thời Yến nghe vậy kinh ngạc chợt lóe trong mắt rồi biến mất, có điều rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười chắp tay nói, "Ta nhớ kĩ".
Nói xong thì xoay người đi mất.
Chu Tầm nhìn bóng dáng y như có điều suy nghĩ hỏi Thương Thanh Nguyệt, "Trước đó em nói cậu ta họ Ôn?".
"Ôn Thời Yến". Thương Thanh Nguyệt nói, "Có vấn đề gì ạ?".
Chu Tầm không có trả lời, mà tiếp tục hỏi, "Hai người làm sao quen biết cậu ta?".
"Em và phu quân mở một quán trà ở trên trấn". Thương Thanh Nguyệt nói, "Thời điểm tết Nguyên tiêu năm trước, quán trà có tổ chức hội đố đèn một lần, cậu ấy là hạng nhất hội đố đèn lần đó".
Chu Tầm sửng sốt một chút, làm như có chút ngoài ý muốn, nói tiếp, "Nếu anh đoán không sai, cậu ta hẳn là con cháu nhà họ Ôn ở Kim Lăng".
"Nhà họ Ôn ở Kim Lăng?". Thương Thanh Nguyệt không nhịn được hô ra tiếng.
"Không sai". Chu Tầm nói, "Áo ngoài trên người cậu ta kia, được làm ra từ gấm Vân Nam tấc gấm tấc vàng sản xuất ở Kim Lăng, gấm Vân Nam ngoài mỗi năm tiến cống trong cung ra, thì chỉ có nhà họ Ôn tự mình giữ lại mấy cuộn, hai cuộn nhà anh tích trữ kia, cũng là mấy năm trước cha có được từ nhà họ Ôn".
Trong cung ban thưởng hoặc là có lui tới với nhà họ Ôn, những người khác như quý tộc quan lớn và phú thương quả thật cũng có khả năng có được gấm Vân Nam, chỉ là không có nhà ai sẽ giống như Ôn Thời Yến vậy, dùng để may một cái áo ngoài hết sức tầm thường, ngay cả gia thế như Chu Tầm, gấm Vân Nam cũng bị mẹ y giữ lại, định chờ lúc y kết hôn sẽ làm của hồi môn.
Huống chi thiếu niên này họ Ôn.
Tần Lạc Xuyên ở bên cạnh nghe được không hiểu ra sao, "Nhà họ Ôn rất lợi hại sao?".
"Từ thời triều trước nhà họ Ôn đã là thế gia". Chu Tầm nói, "Nếu nói Đại Viêm có thể có gia tộc nào giàu có hơn nhà của ta, vậy chỉ có nhà họ Ôn, nhưng nhà họ Ôn không chỉ làm kinh doanh, các ngành sản xuất khác bọn họ đều có tham gia, hơn nữa còn làm rất tốt".
Tần Lạc Xuyên nghe xong rồi tiêu hóa một chút, không nhịn được lẩm bẩm nói, "Nếu có tiền như vậy, trước đây thắng được mấy phần gà thần tiên kia, lại còn nghĩ nếu không ngon thì đổi thành tiền bạc, không khỏi cũng quá...".
Hắn chưa nói hết câu, nhưng người ở đây đều hiểu ý hắn.
Chu Tầm ngừng một chút nói, "Có lẽ là phong cách của mỗi người?".
Thương Thanh Nguyệt vẫn như cũ đắm chìm trong khiếp sợ Ôn Thời Yến là người nhà họ Ôn ở Kim Lăng, không nhịn được cảm khái phu quân nhà mình đây là vận may gì vậy, thân phận của cha thì không cần phải nói, có thể có một tòa trạch viện lớn như vậy ở phố Đông, cho dù bọn họ không điều tra cặn kẽ, cũng biết được hoàn toàn không giống như những điều đã biết ở trấn Vũ Khê.
Thiếu niên tình cờ kết bạn, lại là người nhà họ Ôn ở Kim Lăng.
Tần Lạc Xuyên cũng không để tâm lắm, có tiền cũng được, không có cũng thế, cuối cùng cũng chỉ là bạn bè mới quen.
Tiếp theo đưa hoa đăng trong tay cho Thương Thanh Nguyệt.
Thương Thanh Nguyệt nhận lấy, đầu tiên là đưa cho Chu Tầm cái hoa đăng đã mua kia, sau đó mới giơ cái trong tay mình lên ngắm nhìn thật kĩ.
Sau khi Chu Tầm nhìn kĩ một lượt thì cười nói, "Cảm ơn, ta rất thích".
Tần Lạc Xuyên cho rằng y chỉ đang khách sáo, sau khi đi được hai bước, Thương Thanh Nguyệt đột nhiên tới gần, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói, "Tên tự của anh trai ta là Vân Thiều".
Tần Lạc Xuyên sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại, trên mặt cái hoa đăng vừa rồi hắn mua, ngoài hoa văn hoa mai ra, còn có mây lành.
Cảm giác bản thân đã khám phá được bí mật nhỏ nào đó, Tần Lạc Xuyên cũng nhỏ giọng hỏi, "Đình Vân Hiên kia?".
Thương Thanh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu một cái.
(Note: Vân Thiều 云韶 là một áng mây đẹp; Đình 停 là ngừng lại; Vân 云 là mây; Hiên 轩 là hiên (nhà), gian phòng, sân. Đình Vân Hiên 停云轩 là nơi mây dừng chân)./.
***
Bởi vì nguyên do Thương Thanh Nguyệt đang mang thai, mấy người bọn họ cũng không dạo đến quá muộn, theo đường cũ trở về, tiểu tư đã đánh xe ngựa đến chờ ở chỗ trước đó bọn họ xuống xe.
Đoạn đường tiếp theo của Chu Tầm không cùng một hướng với bọn họ, sau khi nói thêm mấy câu với Thương Thanh Nguyệt, Chu Tầm quay đầu nhìn về phía Tần Lạc Xuyên, chần chờ nói, "Cậu là thí sinh khoa cử năm nay, nếu như gặp lại mấy người Tề Tô, nếu có thể không xảy ra xung đột thì cố gắng đừng để xảy ra, chung quy cha của ả cũng là Tả Thị lang Hộ Bộ, cho dù không tự mình gây khó dễ cho cậu, cũng khó tránh khỏi sẽ có những người khác muốn lấy lòng lão mà ra tay".
Thái độ của Tề Tô trước đó, quả thật có hơi quá khích, Tần Lạc Xuyên khó hiểu nói, "Thanh Nguyệt cũng đã gả cho ta rồi, vì sao ả vẫn còn như vậy".
Ngoài ghen ghét ra, Tần Lạc Xuyên không nghĩ ra còn có lí do gì Tề Tô phải gây khó dễ bọn họ.
"Chẳng qua là sống không như ý thôi". Chu Tầm nói.
Bởi vì liên quan đến Thương Thanh Nguyệt, Chu Tầm khó tránh khỏi sẽ lưu ý đến chuyện nhà họ Nghiêm hơn một chút, trước đó y đã từng nghe người khác nhắc đến, Tề Tô được nuông chiều thành thói ngang ngược, cho dù gả vào nhà họ Nghiêm rồi, tác phong vẫn là kiểu ăn trên ngồi trước, không coi ai ra gì như cũ, lúc đầu Nghiêm Tu Kiệt còn có thể nhường nhịn, thời gian lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy ngột ngạt, dần dần cũng xảy ra mâu thuẫn.
Đối với Tề Tô, chỉ cần ả không làm ảnh hưởng đến Thương Thanh Nguyệt, ầm ĩ thế nào Chu Tầm đều cảm thấy là chuyện của người khác.
Nhưng với Nghiêm Tu Kiệt, y lại là khinh thường từ đáy lòng, trước đây khi nhà họ Thương còn chưa xảy ra chuyện đã vội vàng thoát khỏi, bám vào cành cao cưới quý nữ nhà giàu.
Tình cảnh ngày đó ở cửa Đình Vân Hiên y cũng thấy được, biết rõ Thương Thanh Nguyệt đã kết hôn, còn muốn bày ra dáng vẻ trước kia là bị ép không thể không như vậy, lúc này đến diễn màn ân hận lúc đầu đã làm sai, quả thật làm người khác buồn nôn.
Có điều những việc này y cũng không tiện nhiều lời, chỉ dặn dò nói, "Hai đứa nhớ kĩ sau này cách xa cả gia đình kia một chút là được".
Tần Lạc Xuyên gật gật đầu đồng ý, mặc dù trước đó đã nói cũng không để ý, nhưng nếu mỗi ngày ruồi bọ đều bay đến trước mặt ngươi kêu vo ve, khó tránh khỏi vẫn sẽ cảm thấy chán ghét.
Thời điểm về đến nhà đã gần giờ Tí, ngày thường vào giờ này hai người đã nghỉ ngơi từ lâu, đêm nay lại ở bên ngoài đi dạo lâu như vậy, lẽ ra nên mệt mỏi mới đúng, Thương Thanh Nguyệt lại không hề buồn ngủ, bừng bừng hứng thú cầm hoa đăng chơi một lúc lâu.
Tần Lạc Xuyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, phân phó Tố Tuyết và Thính Vũ đi chuẩn bị nước ấm tắm rửa, sau đó cầm lấy hoa đăng đặt lên bàn nhỏ ở đầu giường, nói, "Chờ tắm xong lại lên giường nằm ngắm".
Thương Thanh Nguyệt gật gật đầu đồng ý, tối nay y đi bộ không ít, eo lưng quả thật có chút mỏi mệt.
Chỉ là sau khi tắm bằng nước nóng ấm áp, buồn ngủ vốn không thấy lập tức đánh úp đến, nằm ở trên giường không bao lâu, Thương Thanh Nguyệt đã nặng nề thiếp đi.
Tần Lạc Xuyên nhìn một lát, nhỏ giọng bảo Tố Tuyết tiến vào thổi tắt đèn, cũng theo đó chìm vào mộng ngọt.
Qua mấy ngày, Ôn Thời Yến thật sự tới chơi, còn mang theo một ít đề thi tới, Tần Lạc Xuyên cũng lấy ra một ít trước đây Dương Hi đưa, hai người trao đổi nghiên cứu.
Mặc dù Ôn Thời Yến vừa mới cập quan không bao lâu, nhưng cho dù là học thức hay hiểu biết, đều xuất sắc ngoài dự kiến của Tần Lạc Xuyên, Tần Lạc Xuyên là người của một thời đại khác, cách nhìn nhận sự việc đương nhiên cũng có chỗ độc đáo của hắn, sau vài lần trò chuyện, hai người lại hết sức ăn ý.
Sau đó cứ cách mấy ngày Ôn Thời Yến sẽ đến đây một chuyến, hai người bổ khuyết chỗ hổng, chuẩn bị cho thi Hội sắp tới.
Lúc trung tuần tháng Hai, Dương Hi và Hạ Phi Tinh cũng tới kinh thành, Tần Lạc Xuyên tự mình dẫn theo người đi đón bọn họ.
Trước đó hứa giữ lại cho Dương Hi một gian phòng cũng đã sớm dọn dẹp xong, có điều đổi thành viện.
Tại tiệc đón tiếp, qua ba lượt rượu, Dương Hi không nhịn được cảm khái nói, "Anh nói xem cùng tới kinh thành đi thi, cha của Lâm Phong đã cho ổng một tòa trạch viện lớn như vậy, cha em năm đó dù sao cũng đã ở kinh thành làm quan một thời gian, làm sao mà ngay cả một cái nhà tranh cũng không để lại cho em".
Tần Lạc Xuyên nói, "Bác trai đã không để lại ngôi nhà nào cho ông, nếu không thì ông nỗ lực một chút, sau này lúc con trai ông đến kinh thành đi thi đã có thể có cha để lại cho một ngôi nhà".
Dương Hi suy nghĩ một chút, thế nhưng cảm thấy có chút đạo lí, "Phố Đông chắc chắn là không thể, tôi phải làm quan bao lớn mới có khả năng có một tòa trạch viện ở chỗ này chứ, có điều phố Nam cũng không tồi".
Tần Lạc Xuyên lắc lắc đầu, lúc này còn chưa tham gia thi Hội, đã bắt đầu nghĩ chuyện đặt mua trạch viện sau khi làm quan, có điều có lí tưởng cũng không sai.
Đã lâu không gặp, ba người trò chuyện đến khuya mới từng người trở về nghỉ ngơi, ngày hôm sau Hạ Phi Tinh rời đi trước, nói là trên phương diện làm ăn có chuyện cần xử lí, mỗi ngày phải gặp mặt nhiều người nên không ở nơi này, để tránh quấy rầy bọn họ chuẩn bị thi.
Tần Lạc Xuyên cũng không giữ lại, dù sao cũng ở kinh thành, muốn gặp cũng dễ dàng, huống chi lần này Hạ Phi Tinh muốn ở lại kinh thành vài tháng, chờ bọn họ thi xong rồi lại tụ họp cũng không muộn.
Ôn Thời Yến thường tới như cũ, lúc Dương Hi mới gặp y, nhớ lại gà thần tiên bị thắng đi trước đó, cũng không muốn nói chuyện với y, có điều rất nhanh đã bị học thức và đề thi đối phương mang đến thuyết phục.
Ba người vùi đầu nỗ lực học tập, nghênh đón thi Hội sắp đến.
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Hi: Bác trai còn thiếu con trai không, tôi báo danh!