Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 42

Trước Tiếp

Chương 042 – Tiểu công tử nhà họ Chu

 

Tuy rằng trong lòng Tần Lạc Xuyên có chút thấp thỏm, nhưng trên mặt cũng không lộ ra, phải biết rằng cha nhà mình cũng đã giàu đến mức này, nếu như hắn lại xoắn xuýt vì tiền bán mình và tiền lương của những người này, cũng làm cha quá mất mặt rồi.

 

Chú Phúc lại giống như biết hắn suy nghĩ cái gì, cười một tiếng lại lấy ra một quyển sổ ra, "Đây là sổ sách, là tiền... mấy năm nay của thiếu gia, ngoài phí duy trì trạch viện hàng ngày, và tiền lương của người hầu trong nhà ra, còn dư lại mua những người này, vẫn dư một ít, trong thư thiếu gia dặn giao hết cho ngài cùng với đồ vật trong kho".

 

Dừng một chút lại nói tiếp, "Đồ vật trong kho hai ngày trước lão nô cũng đã kiểm kê, danh sách cũng ở bên trong".

 

Sau khi trải qua một loạt chuyện trước đó, Tần Lạc Xuyên cảm thấy bản thân đã có thể gặp biến không sợ, bèn nói, "Giao hết cho Thanh Nguyệt đi".

 

Thương Thanh Nguyệt không bất ngờ chút nào khi phu quân giao hết tất cả chuyện trong nhà cho mình xử lí, có điều tuy y mang thai, nhưng nhân thủ trong nhà đơn giản, một chút chuyện như vậy, xử lí cũng chỉ là thuận tay mà thôi.

 

Hơn nữa là chủ quân, cũng không thể chỉ bằng vào cưng chiều của phu quân, chỉ có nắm chắc quyền quản gia trong tay mình mới có thể xác nhận địa vị của mình trong cái nhà này.

 

Bởi vậy cũng không thoái thác, chỉ nói, "Cứ để đó trước đi, ngày mai ta lại xem".

 

"Là ta sơ sót". Chú Phúc nói, "Tiểu thiếu gia và tiểu chủ quân bôn ba đoạn đường này, đã sớm mệt mỏi, ta đã cho người quét dọn viện từ trước, ở ngay bên cạnh nơi ở trước kia của thiếu gia, nhanh đi nghỉ ngơi đi".

 

Nói xong lại phân phó hai đại nha hoàn, "Tố Tuyết, Thính Vũ, các ngươi đỡ tiểu chủ quân qua đấy".

 

Thương Thanh Nguyệt cùng lắm chỉ có thai mới bốn tháng, mặc dù eo bụng lớn hơn trước kia một chút, nhưng vẫn chưa đến mức cần người đỡ đi, thấy hai nha hoàn đi về phía mình, vội xua tay nói, "Đi phía trước dẫn đường là được".

 

Tần Lạc Xuyên thấy thế vươn tay về phía Thương Thanh Nguyệt, "Đi nào".

 

"Vâng". Thương Thanh Nguyệt đặt tay lên, hai người đi theo nha hoàn đến viện của mình.

 

Sau khi vào phòng Tần Lạc Xuyên mới phát hiện, trong phòng đốt chậu than, khăn trải giường và vỏ chăn cũng mới đổi, chú Phúc chuẩn bị tất cả mọi chuyện vô cùng thỏa đáng.

 

Hai người cả tháng liền đều ở trên thuyền, hiếm hoi mới có dịp được ở trong phòng thoải mái như vậy, Tần Lạc Xuyên muốn nghỉ ngơi đàng hoàng một lúc, hỏi nha hoàn bên cạnh, "Có nước ấm không?".

 

Tố Tuyết đang treo áo choàng hai người cởi xuống lên giá, Thính Vũ thì ở bên cạnh rót trà cho bọn hắn, nghe vậy trả lời, "Phúc quản gia đoán trong vòng hai ngày này hai người các ngài có thể sẽ đến kinh thành, vẫn luôn để phòng bếp chuẩn bị sẵn nước ấm ạ, nô tì lập tức bảo người đưa tới".

 

Rửa mặt xong, nằm trên giường ấm áp dễ chịu, không có cái loại cảm giác bồng bềnh như trên thuyền, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt rất nhanh đã ngủ.

 

Một giấc này ngủ đến khi trời đã tối Tần Lạc Xuyên mới tỉnh dậy, bên ngoài màn giường có ánh nến mơ hồ, Tố Tuyết đứng ở ngoài màn nhỏ giọng hỏi, "Tiểu thiếu gia, Phúc quản gia cho người đến hỏi, cơm tối sắp xong, là đến trong sảnh ăn hay bảo người đưa lại đây".

 

Đây là bữa cơm đầu tiên của bọn họ ở đây, đáng lí phải đi đến sảnh ăn mới đúng, nhưng Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một chút hỏi, "Bên ngoài có lạnh không?".

 

Hiển nhiên Tố Tuyết không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, ngẩn ra một lúc mới nói, "Đoán chừng đêm nay sẽ có tuyết rơi, lúc này đã nổi gió".

 

"Vậy bảo người đưa đến đây đi". Tần Lạc Xuyên nói.

 

Trạch viện năm sân nối liền chiếm diện tích đất không nhỏ, từ viện hai người Tần Lạc Xuyên đang ở đến đại sảnh bên kia, có khoảng cách không ngắn, mới vừa rời giường vốn dĩ đã dễ cảm lạnh, bên ngoài lại nổi gió, đâu thể để phu lang nhà mình cảm lạnh.

 

Vả lại, đưa đến đây cũng không phải để bọn họ ăn ở phòng ngủ, viện nhỏ nơi bọn họ sinh hoạt hàng ngày này, ngoài phòng ngủ của bọn họ ra, còn có hai gian phòng phụ Đông Tây, thư phòng nhỏ ở sảnh ngoài đều đầy đủ đồ dùng.

 

Hai người ăn mặc chỉnh tề bước ra, Tố Tuyết và Thính Vũ đã dọn đồ ăn xong, đang múc canh.

 

Sau khi Thương Thanh Nguyệt nhìn thấy thức ăn trên bàn, không khỏi sửng sốt.

 

Tố Tuyết tâm tư tinh tế, thấy thế cười nói, "Đầu bếp được Phúc quản gia cố ý tìm người phương Nam, tiểu thiếu gia và tiểu chủ quân nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không".

 

Trên bàn gồm có bốn mặn bốn chay và một canh, phân lượng mỗi món đều không nhiều, nhưng chỉ có hai người bọn họ, không làm sao ăn hết được.

 

Tần Lạc Xuyên gắp một đũa nếm thử, hương vị cũng hợp khẩu vị của mình, nói, "Về sau mỗi bữa cơm để nhà bếp chuẩn bị bốn món ăn và một loại canh là được, nhiều cũng không ăn hết".

 

Mặc dù trên những khoản chi tiêu lớn, Tần Lạc Xuyên thường xuyên lo lắng sẽ không đủ tiền tiêu, nhưng trên phương diện thức ăn, mỗi ngày thừa ra đôi chút vẫn gánh vác nổi, chẳng qua là hắn từng trải qua cuộc sống tận thế thiếu ăn thiếu mặc, vô cùng quý trọng lương thực, cảm thấy chỉ hai người mình và Thương Thanh Nguyệt, đủ ăn là được.

 

Từ trước đến nay nhà bọn họ không có quy củ ngủ không lời ăn không tiếng, nghĩ tới cái gì thì nói cái đó, Thương Thanh Nguyệt uống một hớp canh rồi phân phó Tố Tuyết và Thính Vũ, "Ngày mai các ngươi cho người đến nhà họ Chu, hẻm Vĩnh Phương, phố Nam giúp ta đưa tin cho tiểu công tử nhà bọn họ".

 

Thính Vũ nghe vậy nhìn về phía Thương Thanh Nguyệt, kinh ngạc hỏi, "Là nhà họ Chu tiệm vải Chu Ký kia ạ?".

 

Thương Thanh Nguyệt dừng đũa gắp thức ăn lại, "Ngươi biết?".

 

Thính Vũ nói, "Từng nghe được ở chỗ chủ tử trước đây ạ".

 

Thương Thanh Nguyệt im lặng gật đầu một cái, không nói thêm nữa.

 

Buổi chiều lúc trở về phòng, phu quân đã giao hết khế bán mình của những người này cho y, lúc cất giữ, y tùy ý lật xem số bạc đã chi cho từng người, riêng hai người Tố Tuyết và Thính Vũ, lấy hiểu biết của y về giá thị trường ở kinh thành một năm trước mà nói, chỉ là mức giá của một nha hoàn có cấp bậc cao hơn một chút mà thôi.

 

Nhưng nhìn cách làm việc của hai người hôm nay, hoàn toàn vượt qua mong muốn của Thương Thanh Nguyệt, cũng không biết chú Phúc nhặt món hời ở nơi nào, hoặc là nói trong khoảng thời gian y không ở nơi này, giá cả của người hầu ở kinh thành đã giảm xuống?

 

Thương Thanh Nguyệt có chút hoài nghi, nhưng cũng không để ý lắm, dù sao phải hẹn gặp người đó, đến lúc đó tìm hiểu một phen là được.

 

Tần Lạc Xuyên nhớ rõ tiểu công tử nhà họ Chu kia, là bạn tốt của anh trai Thương Minh Hòa, thư từ trước đây bọn họ gửi Thương Minh Hòa, chính là do tiệm vải Chu Ký đưa đi.

 

Bèn hỏi, "Muốn đi gặp hắn sao?".

 

"Không gấp". Thương Thanh Nguyệt nói, "Trước giờ anh ấy luôn nhiều công việc, để người đưa tin trước, xem khi nào anh ấy rảnh lại gặp mặt một chút".

 

Mặc dù nói người nọ là bạn tốt của anh trai, còn từng giúp bọn họ, nhưng nhìn phu lang nhà mình vừa mới đến kinh thành đã để người đi truyền tin, hơn nữa tuy ngoài miệng nói không gấp, nhưng rõ ràng là có ý muốn gặp mặt, Tần Lạc Xuyên khó tránh khỏi có chút ghen tuông.

 

Hơn nữa chính bản thân hắn vẫn chưa phát hiện, chỉ là ít nói, sau đó không ngừng gắp thức ăn trên bàn cho vào miệng.

 

Tận đến khi Thương Thanh Nguyệt nhíu mày dùng đũa ngăn cản đôi đũa đang vươn đến đĩa của hắn, "Phu quân, buổi tối ăn nhiều dễ đầy bụng".

 

Lúc này Tần Lạc Xuyên mới phản ứng kịp, tám món một canh trên bàn, đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, mà bản thân hắn, hiện tại cũng đã no đến không chịu nổi.

 

Tần Lạc Xuyên phản ứng lại vội vàng đặt đũa xuống, có chút ngượng ngùng nói, "Đồ ăn quá ngon, không hay không biết đã ăn nhiều".

 

Tay nghề của đầu bếp cũng giỏi, nhưng thật sự muốn so, còn không bằng bản thân phu quân, Thương Thanh Nguyệt không biến sắc nhướng mày, không nói toạc ra.

 

Ngủ cả buổi chiều, lúc này lại ăn nhiều, không cần nghĩ cũng biết buổi tối sẽ rất khó ngủ.

 

Bởi vậy sau khi uống hai chung trà tiêu hóa một chút, Tần Lạc Xuyên nói, "Ta ra ngoài đi dạo, tiêu cơm một chút".

 

Thương Thanh Nguyệt biết hắn tinh thần tốt, hiện tại nếu không đi ra ngoài hoạt động một chút, đêm nay cũng đừng mong ngủ được, nên cũng không ngăn cản, chỉ nói, "Bên ngoài trời lạnh, lúc đi ra ngoài mặc nhiều một chút".

 

Tần Lạc Xuyên lá gan lớn, cũng không cần nha hoàn đi theo, tự mình cầm đèn lồng đi dạo nơi mình ở, ngoài viện nhỏ này của mình ra, còn đi đến viện bên cạnh nơi Tần Ngôn từng sống dạo một vòng, có điều chỉ đứng ở bên ngoài một lát, không bước vào nhà, cuối cùng lại đi đến hoa viên, xách theo đèn lồng đi gần nửa canh giờ, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, lúc này mới cầm đèn lồng trở về viện nhỏ của chính mình.

 

Bên ngoài trời giá rét, sau khi hắn vận động một phen, ngay cả đỉnh đầu cũng tỏa hơi nóng, Thương Thanh Nguyệt đang chờ hắn cùng đi ngủ vội bảo nha hoàn mang nước ấm chuẩn bị sẵn đến, giục Tần Lạc Xuyên đi tắm rửa.

 

Vận động ra một thân mồ hôi, lại ngâm nước ấm, Tần Lạc Xuyên cảm thấy thoải mái hơn không ít, ngay cả nỗi khó chịu âm ỉ trong lòng trước đó cũng tiêu tan, ôm phu lang ngủ ngon cả đêm.

 

Sáng sớm hôm sau Tố Tuyết tự mình đến nhà họ Chu một chuyến, lúc trở về nói, "Tiểu công tử nhà họ Chu nghe nói ngài tới kinh thành rất vui mừng, nói buổi chiều chờ ngài ở Đình Vân Hiên phố Nam".

 

"Bên ngoài tuyết lớn như vậy, ai mà không ngồi lì trong nhà". Tần Lạc Xuyên lẩm bẩm, "Nếu hắn muốn gặp em, tới nhà không phải tốt hơn à".

 

Thương Thanh Nguyệt bất đắc dĩ liếc nhìn phu quân nhà mình một cái, nói, "Đến nhà không thích hợp".

 

"Sao lại không thích hợp". Tần Lạc Xuyên nói, "Trước kia không phải Dịch Chi và anh Hạ cũng thường xuyên đến nhà gặp ta sao?".

 

Thương Thanh Nguyệt nói, "Không giống nhau".

 

Tần Lạc Xuyên biết tiếp tục dây dưa nữa cũng sẽ không có kết quả, bèn nói, "Vậy buổi chiều ta đưa em đi, trên đường tuyết đọng dày, một mình em đi ta không yên tâm".

 

Cho dù Tần Lạc Xuyên không nói, Thương Thanh Nguyệt cũng định để phu quân đi cùng với mình, gật gật đầu đáp, "Vâng".

 

Sau khi ăn cơm trưa xong, Thương Thanh Nguyệt thay quần áo lần nữa, phủ thêm áo choàng, lại ôm lò sưởi tay, mới cùng ra cửa với Tần Lạc Xuyên.

 

Biết bọn họ muốn ra ngoài, chú Phúc đã để tiểu tư đánh xe ngựa chờ ở cửa từ sớm, vốn dĩ Tố Tuyết và Thính Vũ cũng muốn đi theo, chỉ là bị Thương Thanh Nguyệt từ chối.

 

Mặc dù tuyết rơi ít, nhưng vẫn luôn không ngừng, trên đường không có người đi đường, Thương Thanh Nguyệt đã hơn một năm không trở lại kinh thành, nhịn không được vén một góc rèm lên nhìn cửa hàng bên ngoài đường phố, líu ríu nói với Tần Lạc Xuyên chỗ này là cửa hàng gì, chỗ kia là làm cái gì.

 

Dù sao cũng ăn mặc đủ nhiều, nhìn tâm trạng của y tốt như vậy, Tần Lạc Xuyên cũng không ngăn cản.

 

Thời điểm sắp đến cửa Đình Vân Hiên, âm thanh nói chuyện của Thương Thanh Nguyệt đột nhiên dừng lại, Tần Lạc Xuyên rõ ràng nhìn thấy y nuốt nước miếng, lập tức hỏi, "Làm sao vậy?".

 

Thương Thanh Nguyệt vén rèm rộng hơn một chút, chỉ vào bên đường, nói, "Nơi đó có bán kẹo hồ lô".

 

Trấn Vũ Khê ở phương Nam, không có cây sơn tra sinh trưởng, bởi vậy đồ ăn vặt trước đây Tần Lạc Xuyên chuẩn bị cũng không có món sơn tra này.

 

Hơn nữa nhờ phúc của đủ loại phim cung đấu trước kia, Tần Lạc Xuyên cũng biết thứ sơn tra này tính hàn, người mang thai không thể ăn nhiều, nói, "Đến lúc chúng ta về lại mua".

 

"Ta muốn ăn ngay bây giờ". Người có thai một khi muốn ăn thứ gì, nào có thể dễ dàng ngăn cản được, huống chi kẹo hồ lô bán ngay bên đường, Thương Thanh Nguyệt đã muốn tự mình xuống xe ngựa đi mua.

 

"Thời điểm đến cửa quán trà, ta đi mua cho em". Tần Lạc Xuyên thỏa hiệp, "Có điều không thể ăn nhiều".

 

Thương Thanh Nguyệt nói, "Ta biết, cũng chỉ ăn hai viên".

 

Thương Thanh Nguyệt vừa nói vừa đưa hai ngón tay ra hiệu.

 

Sau khi xe ngựa dừng ở cửa Đình Vân Hiên, Thương Thanh Nguyệt lập tức thúc giục Tần Lạc Xuyên đến bên đường mau kẹo hồ lô cho mình, còn mình thì chờ ở cửa.

 

Nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi này của y, Tần Lạc Xuyên biết, bây giờ mà không ăn được kẹo hồ lô thì sẽ không bỏ qua, để tiểu tư đánh xe ngựa đến sân sau, bản thân thì bước nhanh đến chỗ bán kẹo hồ lô.

 

Sau khi chạy đến chỗ bán kẹo hồ lô, Tần Lạc Xuyên theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Thương Thanh Nguyệt bên kia, chỉ thấy Thương Thanh Nguyệt đứng ở nơi tránh gió, bên cạnh lại thêm một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo xanh.

 

Khoảng cách từ đây đến đó có chút xa, Tần Lạc Xuyên không thấy rõ diện mạo của người đó, nhưng có thể từ động tác thân thể của người đó, cùng với khoảng cách cực kì gần giữa hai người, ước chừng cũng đoán được kích động và không thể tin của người kia, Thương Thanh Nguyệt thì đưa lưng về phía hắn, không thấy được biểu cảm gương mặt.

 

Giống như cảm nhận được tầm mắt của hắn bên này, người đàn ông áo xanh cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn.

 

"Công tử muốn mua kẹo hồ lô à?". Tần Lạc Xuyên còn chưa nhìn ra manh mối gì, thì nghe ông bác bán kẹo hồ lô trước mặt hỏi.

 

"Lấy một xâu kẹo hồ lô là được". Sợ Thương Thanh Nguyệt nhịn không được thèm ăn, Tần Lạc Xuyên không dám mua quá nhiều.

 

Ông bác nói, "Công tử tự chọn một xâu đi, một văn tiền một xâu".

 

Tần Lạc Xuyên chọn xâu có quả lớn nhất, lại dừng lại lúc trả tiền, từ sau khi Thương Thanh Nguyệt xử lí chuyện vụn vặt trong nhà, hắn đã rất khi mang theo tiền đồng chiếm chỗ lại không đáng giá trên người, bây giờ trong túi tiền cũng chỉ có hai lượng bạc, cuối cùng tìm một hồi lâu, mới tìm được một đồng tiền đồng rơi trong không gian, nương theo tư thế lấy đồ, lấy ra đưa cho ông bác.

 

Trì hoãn một chút này, lúc quay đầu lại, ở cửa đã không còn bóng dáng của Thương Thanh Nguyệt và người đàn ông trẻ tuổi kia, Tần Lạc Xuyên đoán hẳn là bên ngoài quá lạnh, bọn họ đi vào trước, cũng không bận tâm nữa.

 

Trời lạnh, khách của quán trà không nhiều lắm, Tần Lạc Xuyên vừa đến cửa quán trà, đã có tiểu nhị tiến lên hỏi, "Tần công tử đúng không, phu lang nhà ngài ở nhã gian trên lầu chờ ngài".

 

Nói xong thì đi trước dẫn đường, dẫn Tần Lạc Xuyên đến cửa một nhã gian trên lầu hai.

 

Lúc cửa nhã gian mở ra, khi nhìn thấy người đang nói chuyện với Thương Thanh Nguyệt, Tần Lạc Xuyên không khỏi sửng sốt.

 

Lúc nãy hắn ở xa nhìn thấy, người nói chuyện với Thương Thanh Nguyệt ở cửa mặc đồ xanh, bây giờ người ở nhã gian này lại là đồ trắng, hơn nữa búi tóc giống với Thương Thanh Nguyệt, chính là kiểu dáng của song nhi.

 

Tần Lạc Xuyên không khỏi nghi hoặc, nếu như người này là tiểu công tử nhà họ Chu, vậy người ở dưới lầu kia là ai?

Trước Tiếp