Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 37

Trước Tiếp

Chương 037 – Chuyện vui

 

Tần Lạc Xuyên vội vàng chạy về nhà, lúc từ phủ thành trở về cũng vì sợ những người khác không chịu nổi xóc nảy nên vẫn luôn đi khá chậm, lúc này con ngựa vẫn có thể chạy được.

 

Xe ngựa một mạch về đến của nhà, còn chưa dừng hẳn Tần Lạc Xuyên đã từ bên trên nhảy xuống, buộc chắc dây cương lên cái cây phía trước, sau đó đẩy cửa bước vào.

 

Tần Ngôn còn đang tưới nước cho dây mướp ở cổng chính, nghe tiếng nhìn sang, thấy vẻ mặt vội vàng của Tần Lạc Xuyên, nói, "Vừa rồi cha còn nhắc với Thanh Nguyệt, có lẽ mấy ngày nữa con sẽ về".

 

Tần Lạc Xuyên hỏi, "Thanh Nguyệt đâu ạ?".

 

Tần Ngôn liếc nhìn Tần Lạc Xuyên đã bước một chân vào trong viện, nhướng mày nói, "Không phải đã nói không đỗ Cử nhân thì đừng về nhà à, kết quả thế nào?".

 

"Đỗ, Giải nguyên". Tần Lạc Xuyên lời ít ý nhiều nói.

 

Tần Ngôn vừa lòng gật đầu, cái gáo trong tay chỉ về dưới hiên, "Đấy, đang nghỉ ngơi ở đó".

 

Nói xong thì xách thùng đi ra vườn ở sân sau.

 

Tần Lạc Xuyên nhìn qua theo hướng Tần Ngôn chỉ, chỉ thấy dưới hiên bày ghế nằm dài, Thương Thanh Nguyệt đang nằm nghỉ ngơi trên đó, chỗ eo còn đắp một cái chăn mỏng.

 

Hẳn là nghe được bọn họ nói chuyện, Thương Thanh Nguyệt đang chống người ngồi dậy, chậm rãi ngồi dậy từ ghế nằm, ánh mắt mê mang không biết nhìn hướng nào, thậm chí còn há miệng ngáp một cái, rõ ràng mới tỉnh ngủ.

 

Chờ đến khi nhìn thấy Tần Lạc Xuyên ở trong sân, Thương Thanh Nguyệt bỗng chốc ngồi ngay ngắn người lại, tiếp theo lấy chăn nhỏ đắp trên đùi vứt ra sau lưng, đứng lên nói, "Phu quân".

 

Ánh mắt cũng sáng lấp lánh, sau khi bước nhanh về phía Tần Lạc Xuyên hai bước, giống như nhớ ra chuyện gì, vội dừng bước chân.

 

Bắt đầu từ mùa hè, nếu không bận chuyện khác, thời điểm chạng vạng Thương Thanh Nguyệt đều sẽ cùng nhau tưới nước cho rau dưa trong viện với Tần Ngôn, nhưng lúc này Tần Ngôn một mình tưới nước, Thương Thanh Nguyệt lại đang nằm ngủ trên ghế, lại thấy y đứng lên đi không được mấy bước đã dừng lại, Tần Lạc Xuyên không khỏi nhớ đến lời Tiền Như Sơn nói trước đó.

 

Nhưng thái độ của Tần Ngôn trước đó, hình như lại không giống như có chuyện.

 

Tần Lạc Xuyên bước vài bước đến trước mặt Thương Thanh Nguyệt, hỏi, "Em không có chuyện gì chứ?".

 

Thương Thanh Nguyệt nhíu mày nghi hoặc hỏi, "Chuyện gì?".

 

Tần Lạc Xuyên nói, "Lúc về ta đã đến quán trà trước, Tiền Như Sơn nói em nửa tháng không đến quán trà, là bởi vì thân thể không khỏe".

 

"Cái đó...". Thương Thanh Nguyệt vốn đang hơi cúi đầu thấp một chút, hai mắt nhìn Tần Lạc Xuyên cũng đảo về hướng khác, nhỏ giọng nói, "Không phải chuyện lớn gì".

 

Nếu y không muốn nói, Tần Lạc Xuyên cũng sẽ không ép, dù sao hiện tại mình cũng đã về rồi, rất nhanh sẽ biết là chuyện thế nào.

 

Thấy Tần Lạc Xuyên không tiếp tục hỏi, Thương Thanh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát, nghĩ nếu phu quân hỏi tới, bản thân có thể thuận theo đó nói cho hắn biết, bằng không cứ như vậy nói thẳng ra, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

 

Hai người, một người không hỏi, một người ngại nói, nên tạm thời bỏ qua cái đề tài kia.

 

Thương Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, không nhịn được đưa tay xoa nhẹ gương mặt của Tần Lạc Xuyên, nói, "Phu quân gầy đi rất nhiều".

 

"Nào có". Tần Lạc Xuyên có chút chột dạ, mặc dù đều thi chín ngày như nhau, nhưng ở trường thi, trừ không thể ra ngoài hoạt động và hoàn cảnh ngủ không tốt lắm ra, ăn ngon uống tốt hắn không thiếu thứ gì cả, nếu Thương Thanh Nguyệt gặp nhóm Dương Hi, mới biết được thế nào là gầy thật, hắn nào có gầy, nhiều lắm chính là đi đường mệt nhọc tạo thành.

 

Tần Lạc Xuyên nắm lấy cái tay đang làm loạn trên mặt mình kia, kéo người về trên ghế nằm ngồi xuống, bản thân cũng theo đó ngồi xuống ghế bên cạnh, nói, "Chồng em có một tin tức tốt muốn nói với em".

 

"Tin tức gì?". Thương Thanh Nguyệt ung dung thản nhiên hỏi, trong lòng lại như nổi trống, nhớ đến lời nói bản thân mơ mơ màng màng nghe được kia, có lẽ đó không phải đang nằm mơ, mà thật sự là phu quân đang nói chuyện với cha.

 

"Ta đỗ Giải nguyên". Tần Lạc Xuyên cười nói.

 

"Phu quân thật lợi hại". Thương Thanh Nguyệt nói, ánh mắt sáng lên, biết rõ hiện tại không thể có động tác quá lớn, nhưng y vẫn không nhịn xuống được, đứng dậy ôm lấy Tần Lạc Xuyên.

 

Chỉ là mặt còn chưa đụng tới bả vai của Tần Lạc Xuyên, Thương Thanh Nguyệt đã lập tức lui về, cau mày dè dặt hỏi, "Phu quân mấy ngày không tắm rồi?".

 

"Hai ngày". Tần Lạc Xuyên có chút xấu hổ trả lời.

 

Mọi người đều muốn về nhà sớm một chút, tối hôm qua còn bỏ lỡ chỗ dừng chân, buổi tối chỉ có thể ở dã ngoại nghỉ ngơi một đêm, ven đường lại không có sông, Tần Lạc Xuyên dù sao cũng trốn ở trong xe ngựa dùng nước để dành trong không gian lau người sơ sơ một chút, chỉ là bây giờ ban ngày nhiệt độ cao, khó tránh khỏi sẽ có chút mùi, không nghĩ tới Thương Thanh Nguyệt nhạy bén như vậy ngửi ra được.

 

Thương Thanh Nguyệt lập tức ý thức được mình nói sai lời, kéo nhẹ tay áo của Tần Lạc Xuyên nhỏ giọng nói, "Phu quân, ta sai rồi, ta không nên hỏi như vậy".

 

Không nói đến chuyện phu quân đỗ Giải nguyên, chỉ đi đi về về một chuyến này, đã gầy đi không ít, dưới mắt cũng có quầng thâm rõ ràng, quần áo và đầu tóc càng phong trần mệt mỏi, rõ ràng là vội vội vàng vàng gấp rút trở về, bản thân lại còn nói lời thế này.

 

Cho dù thật sự cảm thấy không khỏe, cũng không nên.

 

Tần Lạc Xuyên quả thật không ngại, không tắm rửa chính hắn cũng cảm thấy khó chịu, bèn hỏi, "Trong nhà có nước ấm không?".

 

"Có". Thương Thanh Nguyệt nói, "Buổi trưa sau khi ăn xong đã nấu, vẫn đặt trên bếp, lúc này chắc hẳn vẫn còn nóng".

 

"Vậy em đi tìm giúp ta quần áo để thay đi, ta đi tắm một chút". Tần Lạc Xuyên nói.

 

Thương Thanh Nguyệt gật đầu, "Vâng".

 

Tần Lạc Xuyên tắm chừng ba mươi phút, từ đầu đến chân đều tắm sạch một lần, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi bước ra, cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng không ít.

 

Lúc này Tần Ngôn đã tưới xong rau cải, đang ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm với Thương Thanh Nguyệt, thấy hắn ra tới lập tức nói, "Ngựa đã được cha dắt đến sân sau, đồ vật còn ở trong xe, tự con dọn đi".

 

"Vâng". Tần Lạc Xuyên đáp, lần lượt dọn từng món trong xe ngựa ra ngoài, ngoài những thứ hắn mang theo lúc rời đi ra, còn có không ít đồ linh tinh hắn mua khi ra ngoài đi dạo với Dương Hi trong thời gian chờ yết bảng, có cho Thương Thanh Nguyệt, cũng có một phần là cho Tần Ngôn.

 

Sau khi lấy ra đồ mua cho Tần Ngôn, Tần Lạc Xuyên trực tiếp đưa cho ông, cho Thương Thanh Nguyệt thì chỉ đưa một phần, phần còn lại đã được Tần Lạc Xuyên dọn về phòng ngủ, định để lại sau đó lúc chỉ có hai người lại đưa cho Thương Thanh Nguyệt.

 

Thời điểm dọn xong tất cả đồ vật, cũng đã gần đến giờ làm cơm tối.

 

Ánh mắt Tần Ngôn di chuyển giữa Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt hai vòng, cuối cùng dừng trên người Tần Lạc Xuyên, phân phó, "Thân thể Thanh Nguyệt không thoải mái, cơm tối con đi nấu đi".

 

Tần Lạc Xuyên: "...".

 

Tần Lạc Xuyên không nhịn được nghĩ, có thể hắn sẽ là Cử nhân duy nhất trong lịch sử sau khi trúng cử trở về, bữa cơm đầu tiên còn phải tự mình xuống bếp nấu nhỉ.

 

Nhưng mà nếu thân thể phu lang nhà mình không khỏe, Tần Ngôn...

 

Tần Ngôn thì thôi bỏ đi, trình độ bếp núc kia của ông, Tần Lạc Xuyên tình nguyện để bản thân mệt mỏi một chút tự đi nấu, cũng không muốn ăn đồ ăn ông nấu, gật gật đầu nói, "Được, hai người muốn ăn gì?".

 

Hỏi muốn ăn gì, cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, không nghĩ tới Tần Ngôn thật sự có yêu cầu, "Mấy ngày nay không có khẩu vị, thanh đạm một chút là được".

 

Với tư cách Cử nhân đảm việc nhà nhất trong lịch sử, Tần Lạc Xuyên sau khi cơm nước xong lại rửa chén, mới xem như rảnh rỗi.

 

Biết chồng chồng bọn họ đã lâu không gặp, Tần Ngôn từ rất sớm đã tắm rửa rồi về phòng mình, tránh cho Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt ngại bỏ lại ông mà trở về phòng, có vài lời thầm kín cũng không dám nói.

 

Tần Lạc Xuyên đã sớm quen với những hành động này của ông, cũng không cảm thấy có gì kì quái.

 

Đến tận khi rửa mặt xong, chồng chồng hai người đều nằm trên giường, Tần Lạc Xuyên lại nói rất nhiều chuyện thú vị gặp ở phủ thành cho Thương Thanh Nguyệt, Thương Thanh Nguyệt lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng hỏi một hai câu, dần dần cũng có chút buồn ngủ.

 

Tần Lạc Xuyên đã đi đường mười ngày liên tục, buổi tối không sao ngủ ngon, còn Thương Thanh Nguyệt thì gần đây thường xuyên mệt rã rời.

 

Trước lúc sắp ngủ, Thương Thanh Nguyệt mượn cớ buồn ngủ, quyết định nói lời ban ngày chưa kịp nói với Tần Lạc Xuyên, tự hỏi trong chốc lát, thì nói, "Phu quân, ta cũng có một chuyện vui muốn nói với chàng".

 

"Chuyện gì?". Tần Lạc Xuyên chỉ cho là chuyện của quán trà, cũng không để tâm lắm, rốt cuộc từ lúc khai trương quán trà đến nay, cách một khoảng thời gian thì sẽ có đột phá mới, cho dù một ngày nào đó tiền kiếm được đạt tới mức cao nhất trong ngày từ trước đến nay, Thương Thanh Nguyệt cũng sẽ vui mừng kể với hắn.

 

Đã quyết định phải nói, nhưng lời nói đã đến bên môi, Thương Thanh Nguyệt lại không biết phải mở miệng như thế nào, suy nghĩ một chút, dứt khoát kéo tay Tần Lạc Xuyên qua, đặt lên trên bụng dưới của mình.

 

Nơi được tay chạm vào bằng phẳng thon chắc, cho dù cách một lớp áo lót hơi mỏng, dường như cũng có thể cảm giác được xúc cảm mịn màng trơn nhẵn.

 

Nói có chuyện vui muốn nói với hắn, lại lôi kéo tay hắn sờ vào chỗ này, lại nghĩ đến lúc vừa nằm xuống ấy, Thương Thanh Nguyệt mượn cớ do thân thể không thoải mái, thoái thác hành động thân mật, nếu Tần Lạc Xuyên còn tiếp tục không đoán được là nguyên nhân gì, vậy thì ngu thật.

 

Tiếp xúc không khoảng cách, Tần Lạc Xuyên có thể cảm giác được thân thể dưới tay theo hô hấp mà phập phồng lên xuống, nhưng còn nhanh hơn nhịp lên xuống đó, chính là tiếng tim đập của chính Tần Lạc Xuyên, "Bao lâu rồi?".

 

Thương Thanh Nguyệt nhẹ giọng nói, "Hơn một tháng rưỡi, chưa đến hai tháng".

 

Tần Lạc Xuyên theo bản năng tính ngày một chút, tiếp theo hắn cảm thấy có chút lúng túng, đó chẳng phải là trước khi hắn đi một ngày à? Không nghĩ tới lại có thể...

 

Sau khi nói xong chuyện này, Thương Thanh Nguyệt cũng đã ngủ say, nhưng Tần Lạc Xuyên lại hoàn toàn tỉnh táo.

 

Ban đầu chỉ là hưng phấn, một lát sau, lại bắt đầu suy nghĩ chuyện tương lai, đến giờ phút này, hắn mới hiểu được đôi chút câu nói đã từng nghe trước kia, con còn chưa chào đời nhưng cha mẹ thì ngay cả sau này đứa nhỏ phải vào trường đại học nào cũng đã suy nghĩ xong, cũng không phải là cách nói phóng đại.

 

Nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của người bên gối, Tần Lạc Xuyên cảm thấy có chút thần kì, không lâu sau này, sẽ có một đứa nhỏ mang dòng máu của hai người bọn họ.

 

Tay hắn vẫn luôn che trên bụng dưới của Thương Thanh Nguyệt, sợ lâu quá đối phương sẽ cảm thấy không thoải mái, Tần Lạc Xuyên bèn dời sang bên cạnh một chút, dừng lại ở chỗ eo.

 

Phần eo cảm nhận được độ ấm quen thuộc, trong giấc mộng cơ thể Thương Thanh Nguyệt tự động phản ứng, nhích lại gần Tần Lạc Xuyên.

 

Thời gian một tháng rưỡi không gặp, một lần nữa ôm người vào trong ngực, còn thêm một sinh mệnh nhỏ không lâu sau đó sẽ chào đời, loại cảm xúc hạnh phúc và thỏa mãn này, ngay cả mấy ngày trước đây hắn đỗ cao được Giải nguyên cũng không thể sánh được.

 

Cả đêm cũng không làm sao ngủ được, ngày hôm sau Tần Lạc Xuyên thức dậy còn sớm hơn ngày thường rất nhiều, hơn nữa tinh thần dồi dào, không hề có chút cảm giác uể oải nào.

 

Dậy sớm như vậy, một là trong nhà có một số chuyện cần sắp xếp một chút, trong khoảng thời gian hắn không có ở nhà này, có một số việc Thương Thanh Nguyệt không làm được, Tần Ngôn lại là người không giỏi làm những việc này, việc cứ chất đống ở đó chưa xử lí.

 

Bên cạnh đó, chuyện hắn trúng cử, trấn Vũ Khê và người trong thôn cũng sẽ biết được rất nhanh, đến lúc đó người tới chúc mừng chỉ có nhiều chứ không ít, phải chuẩn bị sẵn sàng trước, để tránh đến lúc đó lo không xuể.

Trước Tiếp