
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 033 – Đi xa
Xuân qua thu đến, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng Bảy.
Trong hơn nửa năm đã qua đó, cuộc sống của Tần Lạc Xuyên trôi qua đơn giản nhưng lại bận rộn, cứ cách mấy ngày lại cùng Thương Thanh Nguyệt lên trấn một chuyến, Thương Thanh Nguyệt là đi thị sát tình hình quán trà, còn hắn thì đến thư viện mượn sách trả sách, cùng với thỉnh giáo Viện trưởng Dương một vài vấn đề.
Thời gian lên trấn thì không có quy tắc cố định, thông thường đều là vì Tần Lạc Xuyên đọc xong một đống sách, hoặc là gặp phải vấn đề khó hiểu nào đó, ngày hôm sau hai người sẽ lập tức đi một chuyến.
Như vậy cũng tiện cho Thương Thanh Nguyệt xem xét tình hình của quán trà, không biết bọn họ sẽ đến lúc nào, kiểm tra bất ngờ, mới có thể thấy được trạng thái chân thật nhất của quán trà.
Thi Hội vào thượng tuần tháng Tám, xuất phát từ trấn Vũ Khê, đến phủ thành ít nhất cũng cần thời gian mười ngày, sau khi đến rồi, chung quy các thí sinh cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể tham gia thi với trạng thái tốt nhất.
Do đó muộn nhất là trung tuần tháng Bảy phải xuất phát.
Cộng với thời gian thi và thời gian chờ yết bảng sau đó, cho dù Tần Lạc Xuyên không trì hoãn, lúc trở về cũng đã một tháng sau.
Tháng hắn không có ở đây, lại vừa khéo là Trung thu, không chỉ trong nhà nhiều chuyện, mà quán trà cũng sẽ bận hơn, một ít chuyện cần hắn làm, phải sớm sắp xếp xong mới được.
Ví dụ như nước đường bánh nướng cần dùng đến khi làm bánh Trung thu.
Từ khi quán trà khai trương đến nay, ngày thường cũng sẽ bán một ít bánh Trung thu cùng với những loại bánh ngọt khác, Tần Lạc Xuyên cũng đã sớm dạy cho đầu bếp chính làm sao để nướng bánh Trung thu, nhưng nước đường vẫn luôn là do nhà bọn họ làm sẵn rồi đưa qua.
Dù sao mỗi ngày quán trà chỉ nướng nhiều nhất một mẻ, bán xong sẽ không còn, nước đường cần dùng cũng chỉ một chút như vậy.
Có kinh nghiệm của năm ngoái, Thương Thanh Nguyệt cảm thấy mặc dù năm nay quán trà vẫn liên tục bán bánh Trung thu, nhưng cuối cùng lúc đến tết Trung thu, số lượng có thể bán ra so với năm ngoái chắc chắn chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.
Lợi nhuận của bánh Trung thu cao, y cũng sẽ không buông tha cơ hội tốt để kiếm tiền này.
Vì thế vào trước khi Tần Lạc Xuyên lên đường, hai người lại đi vào núi một chuyến, hái về không ít chanh xanh, nấu với đường phèn thành nước đường bánh nướng, để dành khi làm bánh Trung thu dùng.
Từ sau khi hai người kết hôn, còn chưa từng xa nhau, lần này Tần Lạc Xuyên vừa đi thì ít nhất một tháng, hai người đều có chút không nỡ.
Buổi tối trước khi lên đường, Thương Thanh Nguyệt chỉnh lí lại đồ vật Tần Lạc Xuyên phải mang theo một lần cuối cùng, ly và ấm để uống nước, túi hương đuổi muỗi, khăn rửa mặt và khăn tắm, cùng với quần áo để mặc, tất cả đều đã phân loại và chỉnh lí lại, chờ ngày mai lúc xuất phát mang lên xe ngựa là được.
Nhìn đồ vật chất đầy bàn kia, Tần Lạc Xuyên cảm thấy hạnh phúc, đồng thời lại có chút đau đầu, "Những thứ khác thì không nói, nhưng mang nhiều quần áo như vậy, ta cũng không mặc hết được đâu, cũng đâu phải mỗi ngày thay xong là ném luôn".
Thương Thanh Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái nói, "Cũng không phải tất cả đều là quần áo mùa nóng, qua thêm nửa tháng, thời tiết sẽ chuyển lạnh, không mang theo một ít quần áo dày dặn, đến lúc đó lấy gì mặc".
Tần Lạc Xuyên muốn nói chỉ hơi lạnh một chút, hắn cũng không sợ đông lạnh, hơn nữa nếu lạnh thật, đến cửa hàng trang phục mua mấy bộ cũng tiện, chỉ là nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thương Thanh Nguyệt, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, có người nghiêm túc suy nghĩ vì bản thân như vậy, làm sao có thể nỡ bác bỏ ý tốt của y.
Thương Thanh Nguyệt thấy Tần Lạc Xuyên đồng ý, lại chỉ vào đống chăn và một cái gối dựa thật to đặt trên giường, nói, "Ngày mai phu quân cũng mang hai cái này theo, ở trên xe ngựa dựa vào nó nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn nhiều".
"Được". Chăn và gối dựa Tần Lạc Xuyên hoàn toàn không có ý kiến, mặc dù xe ngựa là chính tay hắn cải tiến, ngồi lên thoải mái hơn so với hồi mới mua về không ít, nhưng chung quy là phương tiện dễ xóc nảy, hơn nữa đường đi không bằng phẳng, ngồi lâu chắc chắn sẽ khó chịu, có chăn và gối dựa, hẳn là có thể giảm bớt không ít.
"Đúng rồi, còn có cái này". Thương Thanh Nguyệt nói xong lấy một túi tiền từ trong ngăn tủ ra, đưa cho Tần Lạc Xuyên, nói, "Phu quân mang theo dự phòng".
Tần Lạc Xuyên có loại dự cảm không tốt lắm, sau khi nhận túi thì mở ra, thấy bên trong quả nhiên là mấy tờ ngân phiếu xếp đến chỉnh chỉnh tề tề, lấy ra đếm thử, có tất cả năm tờ, mỗi tờ một trăm lượng, hẳn là tất cả tiền bạc quán trà kiếm được từ khi khai trương đến nay.
Hắn không nhịn được giật giật gân xanh trên trán, nói, "Trên người ta vẫn còn tiền".
"Ta biết". Thương Thanh Nguyệt nghiêm túc nói, "Nhưng phu quân phải đi xa nhà, mang thêm chút tiền trên người, tóm lại sẽ không sai".
Tần Lạc Xuyên: "Cho dù không mang tiền ra cửa, phu quân của em vẫn có thể sống rất tốt như thường".
"Ta tin tưởng phu quân". Thương Thanh Nguyệt nói, "Nhưng...".
Đối với Tần Lạc Xuyên mà nói, không có nhưng nhị gì hết, hắn đường đường là một thằng đàn ông trưởng thành, bản thân không thể kiếm nhiều tiền bằng phu lang cũng thôi đi, nào có đạo lí đi ra ngoài một chuyến, lại mang hết tiền bạc phu lang kiếm hơn nửa năm đi, nhìn Thương Thanh Nguyệt còn đang ở đó lải nhải, lại nghĩ đến ngày mai bọn họ sẽ phải xa nhau...
Thổi đèn, đẩy ngã người ta.
Làm liền một mạch mấy động tác, trong phòng nháy mắt lập tức yên tĩnh lại.
Ngày hôm sau Thương Thanh Nguyệt và Tần Ngôn cùng đưa Tần Lạc Xuyên đến trấn trên hội hợp với nhóm Dương Hi, nhớ đến hậu quả tối hôm qua mình bảo phu quân mang thêm tiền bạc, Thương Thanh Nguyệt không dám nhắc đến việc này ở trên xe ngựa, chỉ nói, "Một lát nữa chúng ta trực tiếp đến thư viện là được, ta đã bảo Chu Phúc đến đó chờ sẵn".
Chu Phúc là tiểu nhị trong quán trà được Thương Thanh Nguyệt chọn ra, sẽ cùng đi phủ thành với Tần Lạc Xuyên.
Ban đầu Tần Lạc Xuyên cũng cảm thấy không cần thiết, sau đó Thương Thanh Nguyệt nói, dẫn một tiểu nhị theo có thể giúp hắn đánh xe ngựa trên đường, sau khi đến phủ thành, cũng có thể giúp hắn chạy vặt, Tần Lạc Xuyên bèn đồng ý.
Lần này Tú tài của thư viện đi phủ thành tham gia thi Hương có tất cả mười một người, đồng hành còn có hai tiên sinh và bốn hộ vệ, Tần Lạc Xuyên đi cùng bọn họ, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Trong mười một người, có năm người là một mình một xe, sáu người còn lại thì là hai người ngồi cùng nhau, cộng thêm Tần Lạc Xuyên và hai vị tiên sinh kia, tất cả mười chiếc xe ngựa, còn có bốn hộ vệ cưỡi ngựa, xếp một hàng thẳng trên phố từ cửa thư viện.
Dương Hi nhìn thấy bọn họ thì không ngừng vẫy tay.
Tần Lạc Xuyên chạy xe ngựa đến nơi, sau khi dừng xe ngựa bên cạnh xe của anh cũng xuống khỏi xe.
Chu Phúc đã chờ ở chỗ xe ngựa của Dương Hi từ trước, thấy bọn họ đến đây lập tức nhanh chóng tiến lên, chào hỏi xong thì yên lặng đến bên cạnh xe ngựa chờ.
Tần Lạc Xuyên thấy cậu còn vác tay nải trên lưng thì nói, "Trong xe ngựa còn không ít chỗ trống, bỏ tay nải vào đi".
Chu Phúc sửng sốt một chút mới lấy tay nải xuống, đặt vào trong một góc gần mành xe.
Mọi người đều đang chào tạm biệt với người nhà, ngay cả Dương Hi cũng chỉ chào hỏi, sau đó không tiếp tục qua bên này nữa.
Lời bọn họ muốn nói đã nói xong từ lâu, nhưng trong hoàn cảnh này, Tần Lạc Xuyên cảm thấy chung quy mình cũng phải nói cái gì đó mới không lỗ, vì thế nói với Thương Thanh Nguyệt, "Nếu chuyện trong quán trà lo không xuể, để cha giúp em".
Thương Thanh Nguyệt gật đầu, "Vâng".
"Sau này lúc lên trấn, để cha đi với em". Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy mới tốt nhất, từ trong thôn đến trấn trên, cho dù là xe ngựa, cũng tốn không ít thời gian, ở giữa còn có một đoạn đường là đường núi hoang vu vắng vẻ, trước kia có hắn đi cùng, đúng là chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng nghĩ đến sau này để Thương Thanh Nguyệt một mình qua lại, Tần Lạc Xuyên có chút không yên tâm.
Tần Ngôn thì khác, Tần Lạc Xuyên đã gặp qua bản lĩnh của ông, có ông ở đây, hoàn toàn không cần lo lắng Thương Thanh Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm.
Vì thế quay đầu nói với Tần Ngôn, "Say này làm phiền cha rồi".
Tần Ngôn: "...".
Tần Ngôn có chút cứng đờ gật đầu một cái nói, "Được".
Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một lát, lại cảm thấy nhà mình hình như cũng có chút hẻo lánh, bèn dặn dò Thương Thanh Nguyệt, "Nếu buổi tối em sợ ngủ một mình, cũng có thể đi tìm cha".
Tần Ngôn: ???
Thương Thanh Nguyệt bật cười, "Ta lớn rồi, hơn nữa cha cũng ở ngay bên cạnh, sao có thể cảm thấy sợ hãi".
Tần Ngôn thì ho nhẹ hai tiếng, ra hiệu mình có chuyện muốn nói.
Tần Lạc Xuyên hỏi, "Cha có gì dặn dò?".
"Lần này đi phủ thành, nếu không thi đậu Cử nhân, con cũng đừng về nữa". Tần Ngôn lạnh nhạt nói, nói xong cũng không nhìn vẻ mặt của Tần Lạc Xuyên, tự mình đi qua một bên, không muốn nghe đối thoại của cặp chồng chồng này nữa.
Tần Lạc Xuyên: "...".
Thương Thanh Nguyệt không nhịn được cười thành tiếng.
"Em còn cười". Tần Lạc Xuyên vươn ngón tay ra búng nhẹ lên trán Thương Thanh Nguyệt, "Không sợ phu quân của em thật sự không thi đậu rồi có nhà không thể về à".
"Cha đang nói đùa với chàng". Thương Thanh Nguyệt cười nói, "Hơn nữa ta tin phu quân có thể làm được".
Thời gian xuất phát đã định xong từ trước, mắt thấy đã sắp đến giờ, Tần Lạc Xuyên lại hỏi, "Lần này ta đi phủ thành, có muốn mang thứ gì về không?".
"Cái gì cũng được ạ?". Thương Thanh Nguyệt hỏi.
"Cái gì cũng được". Tần Lạc Xuyên nói, "Chỉ cần chồng em trả nổi".
"Vậy ta muốn một cây lược". Ánh mắt Thương Thanh Nguyệt sáng lấp lánh nói, "Nghe nói phủ thành có một cửa hàng lược chế tác rất đẹp, phu quân mang về cho ta một cây nhé".
Tần Lạc Xuyên: "Được".
Thương Thanh Nguyệt hỏi, "Nếu phu quân mang lễ vật về cho ta, vậy muốn ta chuẩn bị lễ vật gì cho phu quân không?".
"Lễ vật à...". Tần Lạc Xuyên cân nhắc trong chốc lát nói, "Phu lang ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt, sống vui vẻ, chính là lễ vật tốt nhất cho người làm chồng này".
Thương Thanh Nguyệt nháy mắt thì đỏ mặt, vội vàng quay đầu nhìn bốn phía, thấy Chu Phúc đứng ở bên kia xe ngựa, đang nói chuyện phiếm với tiểu tư của Dương Hi, Tần Ngôn cũng đi xa, không ai chú ý tới nơi này của bọn họ, lúc này mới thở phào một hơi, lại không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt liếc Tần Lạc Xuyên một cái.
Chỉ có hai người bọn họ thì thôi, hiện giờ bên cạnh đều là người, nói ra loại lời này, nếu bị người khác nghe được, còn không biết phải bị chê cười như thế nào đâu.
Hai người lại nói vài câu, rất nhanh đã đến giờ xuất phát, trước cửa chính thư viện đốt pháo, chiếc xe ngựa xếp đầu hàng bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía trước.
Tần Lạc Xuyên lên xe ngựa, nhìn đến phu lang nhà mình mắt trông mong đứng bên cạnh nhìn theo, không nhịn được lại nhảy xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Thương Thanh Nguyệt, nói, "Chờ ta trở về".
Người đông, hơn nữa còn vì hành động vừa rồi của Tần Lạc Xuyên, rất nhiều người đều nhìn lại đây, đáng lẽ cách làm chính xác nhất là để Tần Lạc Xuyên nhanh chóng trở lại xe ngựa, nhưng Thương Thanh Nguyệt vẫn là không nhịn được, vào lúc gương mặt của mình đụng tới bả vai Tần Lạc Xuyên, nhẹ nhàng cọ một chút, đáp, "Vâng".
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tần Lạc Xuyên nhanh chân đuổi kịp xe ngựa của mình, nhẹ nhàng nhảy lên, vẫy tay tạm biệt với Thương Thanh Nguyệt ở phía sau và Tần Ngôn cách đó không xa.
Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, băng qua đường phố, người đi đường đều tự động né sang hai bên, dùng mắt đưa tiễn nhóm thư sinh đi xa.
Bầu không khí như thế, con người càng dễ lâm vào cảm xúc của nỗi sầu ly biệt, nhưng nhiều hơn cả, lại là dũng khí và lòng tin như một cuộc viễn chinh.
Đến khi xe ngựa rời khỏi trấn Vũ Khê, Tần Lạc Xuyên mới cầm lấy sách vở luôn đặt trong xe ngựa định xem một lát, kết quả mới mở ra, một tờ giấy gấp đôi lại rơi xuống, là một tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Tần Lạc Xuyên bật cười, phu lang của hắn thật là.
Tay cầm ngân phiếu lại vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợ không cẩn thận làm rách vậy, cẩn thận gấp lại, Tần Lạc Xuyên lại tìm một cái túi thơm cất vào, sau đó hài lòng thu vào trong không gian.