
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 029 – Say rượu
Sau khi xem thư xong, Tần Lạc Xuyên cảm giác người bên cạnh từ từ thả lỏng xuống.
Thương Thanh Nguyệt cũng thật sự thở phào nhẹ nhõm, anh trai bình an không có việc gì, chính là tin tức tốt nhất.
Một lát sau, Thương Thanh Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn về phía chưởng quỹ đối diện, chần chờ nói, "Có gửi... tin tức đến kinh thành chưa?".
"Đã truyền tin đến". Chưởng quỹ cười nói, "Biết ngay ngài sẽ hỏi, lúc thư từ thành Dung gửi đến đây, cũng mang đến tin tức, nói là Thương nhị công tử đích thân gửi thư đến kinh thành".
Thương Thanh Nguyệt gật gật đầu nói, "Vậy là tốt rồi".
Đợi một lát, thấy y không nói chuyện, chưởng quỹ lại hỏi, "Tam công tử còn cần gửi thư đến thành Dung không?".
Thương Thanh Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó mới nói, "Tạm thời không cần".
Nếu đã biết anh trai bình an, bọn họ bên này cũng không có chuyện lớn gì, cũng không cần thường xuyên liên lạc qua thư, để tránh tạo thành phiền phức không cần thiết cho anh trai, dù sao còn có con đường Chu Ký này, muốn truyền thêm tin tức gì cũng thuận tiện.
Lúc hai người rời đi, chưởng quỹ vẫn như cũ tiễn bọn họ đến cửa, tiểu nhị trước đó truyền tin tức cho bọn họ lại đến sân sau kéo xe ngựa ra tới, đồng thời còn tranh thủ trong lúc đó cho ngựa ăn ít cỏ khô.
Thời điểm Tần Lạc Xuyên nhận lấy dây cương, thuận tay lấy tiền đồng trong túi tiền đưa qua nói, "Cầm lấy đi mua chút bánh ngọt ăn đi".
Tiểu nhị vội vàng nói, "Tiểu nhân không thể nhận".
"Cầm lấy đi". Tần Lạc Xuyên nói xong thì liếc nhìn chưởng quỹ đứng ở cửa, "Không sao đâu".
Chưởng quỹ cũng gật đầu nói theo, "Cho ngươi thì cứ nhận lấy đi".
Lúc này tiểu nhị mới nói cảm ơn, chắp hai tay nhận lấy.
Đồ vật hôm nay hai người muốn mua chỉ mới mua xong chưa đến một nữa, nhưng Tần Lạc Xuyên đoán bây giờ Thương Thanh Nguyệt cũng không có tâm trạng tiếp tục đi mua, bèn nói, "Bây giờ chúng ta đi về nhé?".
Thương Thanh Nguyệt muốn trở về, nhưng lại có chút ngượng ngùng, "Vẫn còn một ít đồ chưa mua xong".
"Ngày mai mua tiếp cũng không muộn". Tần Lạc Xuyên nói.
"Vâng". Thương Thanh Nguyệt nói xong thì dẫn đầu bước lên xe ngựa.
Tần Lạc Xuyên cười cười, theo sau ngồi xuống trước xe, vung roi ngựa lên, đánh xe ngựa đi về nhà.
Trên đường trở về, Thương Thanh Nguyệt vẫn luôn ôm ống trúc đựng thư không nỡ buông tay, Tần Lạc Xuyên nhìn dáng vẻ thỏa mãn đầy mặt kia của y, lúc đầu còn bị cảm động lây, chờ một lúc sau, lại có chút ghen tị.
Hắn quét mắt nhìn bầu trời ảm đạm nơi xa, nói, "Thanh Nguyệt, em có cảm thấy hôm nay cực kì lạnh hay không?".
Từ lần đó trở về sau, nếu không phải thời tiết thật sự không tốt, thời điểm hai người từ trấn trên về thôn, Thương Thanh Nguyệt đều sẽ ngồi cùng Tần Lạc Xuyên ở phía trước xe ngựa, sau khi nghe Tần Lạc Xuyên nói cực kì lạnh bèn theo đó ngẩng đầu nhìn trời một cái, nói, "Hình như tuyết sắp rơi".
Nói xong lại xoay người vào trong xe tìm kiếm một lượt, lấy ra một cái bao tay đưa cho Tần Lạc Xuyên, nói, "Phu quân, chàng mang cái này vào thì sẽ không lạnh nữa".
Tần Lạc Xuyên liếc mắt nhìn bao tay được đưa đến trước mặt, có loại cảm giác tự nhảy vào hố do chính mình đào, bao tay là trước đây hắn bảo Thương Thanh Nguyệt làm, để phòng cóng tay khi đánh xe ngựa lúc trời lạnh, kết quả lúc này Thương Thanh Nguyệt thật sự lấy ra cho hắn mang.
Nhưng Tần Lạc Xuyên hắn là ai hả, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, vì thế đổi thành một tay cầm dây cương, một tay khác vươn đến trước mặt Thương Thanh Nguyệt, nói, "Em mang vào giúp ta".
Thương Thanh Nguyệt không nghi ngờ hắn, quả thật cẩn thận giúp Tần Lạc Xuyên mang bao tay, chẳng qua trước khi mang bao tay, y cất xong ống trúc đựng thư vào lòng ngực rồi mới bắt đầu động tác.
Tần Lạc Xuyên: "...".
Một lát sau, hắn mới nói tiếp, "Thanh Nguyệt, em cảm thấy lạnh không?".
"Không lạnh ạ". Thương Thanh Nguyệt lắc đầu, không rõ hôm nay phu quân làm sao vậy, trời chỉ có chút âm u, nhưng cũng không có gió, còn không lạnh bằng mấy ngày trước đây.
Tần Lạc Xuyên chững chạc đàng hoàng nói, "Sao ta lại cảm thấy có chút lạnh nhỉ".
Thương Thanh Nguyệt chần chừ nói, "Nếu... nếu không thì chàng vào trong xe ngựa ngồi, ta đến đánh xe?".
"Không cần". Tần Lạc Xuyên nói, "Em dựa gần một chút là được".
Thương Thanh Nguyệt nghe vậy thì vô cùng quen tay kéo áo choàng của mình ôm đến trước người, sau đó chui vào bên trong áo choàng của Tần Lạc Xuyên, chỉ vừa tiếp xúc, đã cảm nhận được độ ấm quen thuộc kia.
Thương Thanh Nguyệt vừa muốn hỏi một câu, ngay sau đó đột nhiên trong lòng sáng tỏ, nhớ đến khác thường vừa rồi của phu quân, cùng với bản thân sau khi lên xe ngựa chỉ lo ôm ống trúc không nói chuyện với phu quân, nhất thời có chút dở khóc dở cười, nhưng sâu trong lòng vui mừng lại nhanh chóng lan tràn.
Thương Thanh Nguyệt như thường ngày nhích lại gần Tần Lạc Xuyên, hỏi, "Hiện tại cảm thấy tốt hơn chút nào không?".
"Ừm... Cảm thấy khá hơn nhiều". Tần Lạc Xuyên nói.
Thời điểm sắp về đến nhà, tuyết lớn bắt đầu rơi dày đặc như lông ngỗng, sợ Thương Thanh Nguyệt cảm lạnh, Tần Lạc Xuyên để y đi vào trong xe ngựa, chính mình thì vội vàng đánh xe chạy nhanh về nhà.
Lúc về đến nhà, mặt ngói trên nóc nhà đã trắng xóa một mảnh, trên mặt đất cũng bắt đầu đọng tuyết.
Nhìn thấy bọn họ trở về, Tần Ngôn có chút ngạc nhiên nói, "Sao hôm nay lại trở về?".
Trấn trên có cửa hàng, nếu sắc trời đã tối, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt sẽ ngủ lại trấn trên một đêm. Tối hôm qua lúc Thương Thanh Nguyệt viết danh sách những vật phẩm cần mua, Tần Ngôn cũng ở bên cạnh nhìn, nhiều đồ như vậy, cả ngày hôm nay bọn họ cũng chưa chắc có thể mua hết tất cả, huống chi còn sớm như vậy.
Sợ Thương Thanh Nguyệt không tiện mở lời, Tần Lạc Xuyên cũng không nói nguyên nhân thật sự trở về sớm, chỉ nói, "Nhìn bầu trời sắp hạ tuyết, nên nhanh chóng trở về".
"Vậy mau vào nhà sưởi ấm". Tần Ngôn không truy hỏi hắn rõ ràng đang nói dối, "Cha mới vừa đốt chậu than".
"Thanh Nguyệt vào nhà trước đi". Tần Lạc Xuyên nói, "Ta mang đồ vật trên xe ngựa xuống trước".
"Cùng nhau đi". Thương Thanh Nguyệt nói.
Tốc độ tuyết rơi dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang tăng lên, vẫn là mang đồ vật xuống nhanh một chút rồi vào nhà thoải mái hơn.
Ba người, mỗi người dọn một ít, rất nhanh đã dọn hết tất cả đồ vật trên xe ngựa xuống, Tần Lạc Xuyên tháo xe ngựa, con ngựa thì dắt đến sân sau cho ăn cỏ khô, mới trở lại nhà chính.
Để tránh mang theo không khí lạnh bên ngoài phòng vào, Tần Lạc Xuyên đứng ở cửa cởi áo choàng trên người ra, lại lắc lắc cho tuyết rơi xuống, rồi mới hé cửa ra một khe rộng chỉ đủ một người đi qua, sau đó nhanh chóng lách vào.
Thương Thanh Nguyệt thấy hắn tiến vào thì đứng dậy nhận lấy áo choàng của hắn treo qua một bên.
Tần Lạc Xuyên tiến đến ngồi cạnh chậu than, đầu tiên là chà xát tay, sau đó mới hỏi, "Vừa nãy đang nói chuyện gì vậy?".
"Nói tối nay ăn gì". Tần Ngôn nói,
"Ồ?". Tần Lạc Xuyên hỏi, "Đã thảo luận ra được tối nay ăn gì chưa?".
"Cha và Thanh Nguyệt nhất trí cho rằng, có thể hâm nóng một bầu rượu". Tần Ngôn nói, "Nhưng ăn gì thì còn chưa nghĩ ra".
Tần Lạc Xuyên cười nói, "Chuyện này còn cần suy nghĩ sao, tuyết rơi đương nhiên phải ăn lẩu rồi".
"Đúng là phải ăn lẩu". Thương Thanh Nguyệt nói, "Nhưng cha có chút muốn ăn móng giò hun khói, còn ta thì muốn ăn thịt sườn hun khói".
Lúc này Tần Lạc Xuyên mới ý thức được, hóa ra là chờ hắn ở chỗ này.
Trong khoảng thời gian này trời quá lạnh, hắn không nỡ để Thương Thanh Nguyệt chạm vào nước lạnh, nếu không đến mức quá bận, thông thường đều là hắn nấu cơm.
Lẩu vốn phiền phức hơn đồ ăn khác một chút, hai người họ còn mỗi người muốn ăn món khác nhau.
Nhưng cũng may là hai món này mùi vị cũng tương tự nhau, vì thế Tần Lạc Xuyên nói, "Vậy làm cả hai, đều như nhau phải hầm một chút".
Móng giò hun khói và thịt sườn hun khói trong nhà hun sẵn không ít, đều chặt xuống một ít từ trên bếp lò, rửa sạch rồi dùng lửa nhỏ hầm từ từ.
Chờ lúc sắp chín, lại cho thêm mấy thứ như củ cải khô và rong biển đã ngâm xong vào, ba người đều thích ăn cay, Tần Lạc Xuyên lại cho ớt khô vào.
Chờ sau khi củ cải và rong biển chín, là có thể vừa hầm vừa ăn, ăn đồ ăn vừa nóng vừa cay vào bụng, lại uống thêm một hớp rượu gạo ấm áp, vào đêm tuyết rét lạnh, trên trán ba người đều ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bởi vì ăn đến thoải mái, bữa cơm này trong lúc không hay không biết đã ăn lâu hơn một chút, một bầu rượu rất nhanh đã uống xong, Thương Thanh Nguyệt lại đi hâm nóng một bầu khác.
Biết y nhận được tin tức bình an của anh trai nên trong lòng vui vẻ, Tần Lạc Xuyên cũng không ngăn cản y.
Nào ngờ tửu lượng của Thương Thanh Nguyệt chỉ có một chút như vậy, bầu rượu thứ hai còn chưa uống được một nửa đã say rồi.
Mới bắt đầu chỉ là sắc mặt đỏ bừng, Tần Lạc Xuyên còn chưa phát hiện, chỉ cho rằng ăn cái gì nóng, chờ đến khi phát hiện ánh mắt y đã không linh hoạt như trước liền biết y say thật rồi.
Tần Lạc Xuyên vội dời bầu rượu đi, rót ly trà nóng đặt trước mặt Thương Thanh Nguyệt, lại thuận tay lấy đi ly rượu trong tay y.
Thương Thanh Nguyệt cũng không phát hiện ra có gì không thích hợp, cầm lấy ly trà uống một hớp, sau đó thì ôm cái ly ngốc nghếch nhìn Tần Lạc Xuyên cười.
Cơm đã ăn xong, Tần Ngôn nói, "Thời gian cũng không còn sớm, cha muốn đi rửa mặt nghỉ ngơi, con và Thanh Nguyệt cũng đi ngủ sớm một chút đi, đồ vật sáng mai dậy lại thu dọn".
Bên chỗ Tần Ngôn phải đốt giường đất, trên bếp vẫn luôn có nước ấm, ngày mùa đông, rửa mặt cũng thuận tiện hơn.
Chờ Tần Ngôn về phòng rồi, Thương Thanh Nguyệt vẫn luôn nhìn Tần Lạc Xuyên không nói chuyện lúc này mới hi hi cười nói, "Phu quân, hôm nay ta thật sự rất vui vẻ".
"Ta biết". Tần Lạc Xuyên gật đầu, "Bởi vì nhận được thư của anh trai".
Tần Lạc Xuyên chỉ thuận miệng đáp một câu, nhưng không biết logic của người say rượu đôi khi có thể rối loạn đến mức nào.
Thương Thanh Nguyệt vừa nãy còn cười hi hi, nghe vậy thì bắt đầu trở nên tủi thân hic hic, thậm chí còn có dấu hiệu sắp rơi nước mắt, "Anh trai... ta đã rất lâu rất lâu chưa gặp anh trai, rất nhớ anh trai".
Chuyện này Tần Lạc Xuyên thật sự không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể tìm ống trúc đựng thư kia đưa cho Thương Thanh Nguyệt, nói, "Anh trai ở quân doanh, không thể gặp chúng ta, cái này là thư anh trai gửi cho em".
Thương Thanh Nguyệt ôm ống trúc im lặng trong chốc lát, sau đó lại nói, "Anh trai ở quân doanh, nhưng ta không bảo vệ được nhà, sau này anh trai về kinh thành sẽ không có chỗ ở".
Thương Thanh Nguyệt nói xong thì khóc thật, nhưng cũng chỉ là yên lặng rơi nước mắt.
Tần Lạc Xuyên dùng ngón cái lau đi giọt lệ trên má Thương Thanh Nguyệt, hỏi tiếp, "Trước đây nhà em ở chỗ nào, bị xử lí như thế nào?".
Nếu hắn đoán không sai, nơi ở của người phạm tội lưu đày, hẳn là đều sẽ bị quan phủ bán đi.
Quả nhiên, câu tiếp theo Thương Thanh Nguyệt hít mũi nói, "Bị bán".
Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một chút nói, "Vậy chờ chúng ta đến kinh thành, thì mua lại cái viện kia. Đến lúc đó là có thể tiếp tục ở nơi đó".
"Hi hi hi, mua về". Thương Thanh Nguyệt lập tức ngừng khóc, "Ta thích nơi chúng ta ở trước đây, bên trong có rất nhiều hoa cỏ do mẹ trồng, sân sau còn có một cây ngô đồng cao lớn, trước đây anh trai làm một cái xích đu trên cây ngô đồng cho ta chơi, nhưng đây đã là chuyện rất lâu rất lâu trước đây, sau khi tuổi lớn hơn một chút, ta vẫn chưa từng chơi, xích đu vẫn không phá đi, nhưng không biết bây giờ còn ở đấy không...".
Thương Thanh Nguyệt lẩm bẩm nhớ lại những chuyện trước đây, rồi bất ngờ chuyển chủ đề, nói, "Nhưng cho dù mua lại được căn viện đó, ta cũng không muốn sống ở đó mãi, ta đã lấy chồng rồi, phải sống cùng một chỗ với phu quân".
"Thỉnh thoảng đến ở một hai lần là được". Thương Thanh Nguyệt lại nói, "Cùng với phu quân".
Tần Lạc Xuyên trong lòng ấm áp.
Biết Thương Thanh Nguyệt thật sự nhớ kinh thành, Tần Lạc Xuyên tính toán một chút, nếu như hết thảy thuận lợi, sang năm đỗ cao kỳ thi Hương, qua năm nữa đến kì thi mùa xuân là có thể mang theo Thương Thanh Nguyệt cùng đi đến kinh thành.
Nhìn về phía Thương Thanh Nguyệt đang ngốc nghếch nhìn mình, Tần Lạc Xuyên có chút thương tiếc lại không nhịn được tò mò, phu lang nhà mình luôn tỉnh táo biết giữ mình, cũng không biết ngày mai sau khi tỉnh rượu nhớ tới dáng vẻ vừa khóc vừa cười đêm nay, sẽ có tâm trạng gì.