Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 27

Trước Tiếp

Chương 027 – Phu lang thật nhiệt tình

 

Sau khi hai bên kí khế thư, Tiền Như Sơn bắt đầu tiếp nhận một ít việc vặt trong quán.

 

Quả đúng như Tiền Phục Lai nói trước đó, Tiền Như Sơn làm việc cẩn thận ngăn nắp rõ ràng, làm Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt bớt lo không ít.

 

Rất nhiều chuyện đều giao đứt cho ông đi xử lí, ví dụ như mua sắm một ít đồ vật quán trà phải dùng đến.

 

Thời điểm chưởng quỹ Tôn dọn đi, đã là hạ tuần tháng Mười Một, mọi người thương lượng một phen, quyết định chọn ngày mùng một tháng Mười Hai làm ngày khai trương, trống ra mấy ngày, thứ nhất là cho đầu bếp học tập món ăn mới, hai là cũng có thể cho tiểu nhị làm quen với cách làm việc mới.

 

Lúc này Tiền Như Sơn đã hoàn toàn thích ứng với cách làm việc của Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt, xử lí công việc vô cùng thuận lợi, Thương Thanh Nguyệt để ông phụ trách điều hành nhóm tiểu nhị, bản thân thì cùng Tần Lạc Xuyên đóng cửa phòng bếp, cùng nhau dạy đầu bếp nấu ăn.

 

Bánh Trung thu và một ít bánh ngọt khác, mấy ngày trước đây đã dạy xong, đầu bếp Lý đã có thể tự làm được, hơn nữa còn có thể thử thay đổi dựa trên nền tảng đã học, làm ra mấy loại bánh ngọt hương vị khác nhau, làm phong phú thêm chủng loại bánh ngọt.

 

Hôm nay dạy là vì Tần Lạc Xuyên bỗng nhiên nhớ đến một món ăn đã từng ăn – gà thần tiên.

 

Món ăn này mặc dù phức tạp một chút, nhưng nếu làm thành công, coi như món ăn chiêu bài đưa ra số lượng hạn chế, Tần Lạc Xuyên cảm thấy chắc chắn sẽ được hoan nghênh.

 

Đối với những thứ Tần Lạc Xuyên muốn làm, từ trước đến nay Thương Thanh Nguyệt sẽ không nói không, đầu bếp Lý là một người làm công, sẽ càng không xen vào quyết định của ông chủ lãnh đạo mình.

 

Cho dù nguyên liệu Tần Lạc Xuyên làm ra món này hoàn toàn đơn giản, ngoài dự đoán của hai người.

 

Thật ra làm món này rất đơn giản, nguyên liệu cần dùng đến cũng là nguyên liệu thường thấy, thịt ba chỉ, móng giò và gà, những thứ này vốn dĩ là thứ được chuẩn bị sẵn trong nhà bếp.

 

Phủ kín đáy nồi bằng lát gừng, tiếp theo sắp lên từng lát thịt ba chỉ và từng khối móng giò nhỏ theo thứ tự, cuối cùng lại đặt cả con gà kích thước vừa phải lên, rưới lên trên nước sốt nấu từ nước tương, đường phèn và mấy loại gia vị.

 

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Tần Lạc Xuyên nói với đầu bếp Lý bên cạnh, "Như vậy là xong, đơn giản đúng không?".

 

Ngay từ đầu lúc Tần Lạc Xuyên xếp từng tầng đồ vật lên, trên đầu đầu bếp Lý đã nhảy ra dấu chấm hỏi, nghe Tần Lạc Xuyên nói xong, ông không nhịn được hỏi, "Không cần thêm nước sao?".

 

Dùng nồi đựng đồ ăn, rõ ràng không phải định chưng cách thủy, móng heo lại là nguyên liệu nấu ăn khó chín, không thêm một giọt nước nào mà muốn nấu chín, lấy kinh nghiệm mười năm làm đầu bếp của ông, quả thật là kẻ ngốc nói mê.

 

"Không cần". Sau khi Tần Lạc Xuyên nói xong thì đậy nắp lên, tiếp theo cầm giấy hoa đào đã chuẩn bị xong từ trước ra, làm ướt rồi vây kín theo nắp nồi và miệng nồi, lại từ trong bếp tìm ra một cái nồi lớn hơn, trong dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Thương Thanh Nguyệt và đầu bếp Lý, ào ào đổ vào mấy cân muối nhuyễn, rồi đặt nồi nhỏ đựng thịt lên trên, nói, "Hầm với lửa nhỏ một canh giờ rưỡi là có thể ăn".

 

Nói xong lại nói với đầu bếp Lý, "Đúng rồi, giấy hoa đào phải luôn giữ tình trạng ẩm ướt, chú cứ đi làm chuyện khác đi, ta canh lửa là được, làm xong sẽ gọi chú".

 

"Ồ, được". Đầu bếp Lý trả lời, rồi tay chân lóng ngóng rời đi.

 

Bên cạnh bếp lò chỉ còn lại hai người, Tần Lạc Xuyên tìm hai cái ghế nhỏ lại đây, đưa một cái cho Thương Thanh Nguyệt nói, "Ngồi xuống hơ lửa một chút".

 

Đã nhiều ngày đều là tuyết lớn không rơi nhưng tuyết nhỏ không ngừng, rất lạnh.

 

"Cái này... làm ra ăn được thật ạ?". Ngồi được một lúc, Thương Thanh Nguyệt vẫn là không nhịn được, nghi ngờ hỏi.

 

Mặc dù phu quân luôn có một ít ý tưởng kì diệu, nhưng món ăn làm như vậy, đừng nói đầu bếp Lý, y cũng chưa từng nghe thấy.

 

Tần Lạc Xuyên nhướng mày nói, "Phu quân đã lừa em bao giờ".

 

Dừng một chút hắn lại nói, "Nếu em không tin, chúng ta cũng có thể đánh cược".

 

"Cược cái gì?". Thương Thanh Nguyệt cũng bị gợi lên hứng thú.

 

"Cược xem cái này ngon hay không". Tần Lạc Xuyên nói, "Nếu em cảm thấy ngon, thì đồng ý với ta một chuyện, nếu em cảm thấy không ăn được, thì ta đồng ý với em một chuyện".

 

Thương Thanh Nguyệt không chút nghĩ ngợi đã trả lời, "Không thành vấn đề".

 

Thật lòng mà nói, nếu món này do người khác làm, y chắc chắn cho rằng người đó đang làm bậy làm bạ, nhưng bởi vì người làm là phu quân, nên y mới ôm thái độ hoài nghi.

 

Lại nói, chờ đồ ăn chín, ăn được hay không chẳng phải là do y định đoạt sao.

 

Quả là chuyện chắc lời không lỗ.

 

Thậm chí Thương Thanh Nguyệt đã bắt đầu tự hỏi, một lát nữa thắng rồi phải để phu quân đồng ý với mình chuyện gì mới tốt.

 

Một canh giờ rưỡi trôi qua rất nhanh, đến thời điểm công bố kết quả.

 

Đầu bếp Lý tò mò không thôi đã sớm chờ bên cạnh, còn kéo luôn Tiền Như Sơn vẫn luôn bận rộn ở phía trước đến đây.

 

Ba đôi mắt đều trông mong nhìn, Tần Lạc Xuyên lại đứng yên như núi, nồi lại được giấy hoa đào niêm phong, ngay cả một chút mùi vị cũng không lộ ra ngoài, mọi người không thể nào biết, thứ bên trong rốt cuộc ngon hay không.

 

Tần Lạc Xuyên cố ý đợi một lát rồi mới dưới ánh mắt gấp không chờ nổi của mọi người chậm rãi kéo mở giấy hoa đào, theo trang giấy mỏng rời đi, chỗ khe hở lập tức thoát ra khí nóng hôi hổi, cùng nhau tản ra với khí nóng, là một mùi hương đậm đà xông vào mũi.

 

"Thơm quá đi, đây là đang làm món ngon gì?". Nhóm Thương Thanh Nguyệt nghe tiếng quay đầu lại, thấy Dương Hi vén rèm cửa bếp lên, nhanh chóng đi đến vây quanh, Hạ Phi Tinh đi theo phía sau anh suýt chút nữa bị rèm cửa đập vào mặt.

 

"Đang thử đồ ăn mới". Tần Lạc Xuyên nói, "Ông muốn cùng nếm thử hay không?".

 

"Đương nhiên muốn". Dương Hi giống như sợ trả lời chậm thì không có ăn vậy, nhanh chóng đáp, sau khi nói xong còn không chút che giấu nuốt nước miếng một cái.

 

Tần Lạc Xuyên vừa định nói, muốn ăn thì lấy chén đũa, lời nói đến bên môi còn chưa nói ra ngoài đã phát hiện chỉ trong chốc lát như vậy, Tiền Như Sơn đã cầm sáu bộ chén đũa, bày biện chỉnh chỉnh tề tề ở trước mặt mọi người, trong tay còn cầm một cái muỗng sứ dùng để múc canh, đưa về phía Tần Lạc Xuyên.

 

Nhìn phản ứng này của mọi người, thức ăn còn chưa nếm, nhưng Thương Thanh Nguyệt đã mơ hồ cảm thấy bản thân thua rồi.

 

Tần Lạc Xuyên gắp đều vào trong chén mỗi người thịt gà, móng giò và thịt ba chỉ, cuối cùng lại rưới lên một chút nước canh.

 

Thịt vốn đã hút no nước canh, lúc này lại rưới thêm nước canh lên trên mặt, trông càng đẫy đà.

 

Tần Lạc Xuyên cảm giác bản thân không chỉ nghe được một tiếng nuốt nước miếng.

 

Sau khi gắp thức ăn vào từng chén trước mặt mọi người, Tần Lạc Xuyên mới cầm lấy chén của mình nếm một miếng.

 

Những người khác thấy động tác của hắn, cũng sôi nổi bưng chén lên bắt đầu ăn.

 

Trải qua thời gian dài hầm nấu, bất kể là thịt gà hay móng giò đều đã vô cùng mềm mại, nhưng bởi vì cách một tầng muối nhuyễn, nồi nhận nhiệt đều đều, cho dù hầm lâu như vậy, thịt cũng không có một chút mùi khét nào, chỉ cảm thấy thơm mềm trơn mịn, vào miệng tan ngay.

 

Tần Lạc Xuyên chỉ mới thử qua một lần ba loại thịt, Dương Hi ở đối diện đã ăn sạch tất cả đồ ăn trong chén, còn chưa đã thèm l**m l**m môi nói, "Tôi cảm thấy tôi còn có thể ăn thêm một chút".

 

"Tự múc đi". Tần Lạc Xuyên bật cười nói.

 

Biểu hiện này của anh, làm Tần Lạc Xuyên tràn ngập tin tưởng vào thị trường tương lai của món gà thần tiên này.

 

Phải biết rằng mặc dù Dương Hi tham ăn, nhưng yêu cầu cũng cao, món ăn thông thường đúng là rất khó lọt vào mắt anh.

 

Sau khi sáu người chia nhau ăn hết một phần gà thần tiên không nhỏ, Tần Lạc Xuyên mới hỏi, "Mùi vị thế nào?".

 

"Già trẻ đều hợp". Hạ Phi Tinh nói, "Có thể đẩy ra làm món chiêu bài".

 

"Ngon". Dương Hi chép miệng nói, "Còn dư không, bán cho tôi một phần, tôi mang về cho phu lang ăn".

 

Phu lang anh mới sinh con không bao lâu, lúc này còn đang ở cữ, gà thần tiên mềm mại lại bổ dưỡng, quả thật thích hợp bồi bổ cơ thể, nhưng Tần Lạc Xuyên nói, "Cũng chỉ có một phần này, nếu làm thêm, ít nhất phải hai canh giờ mới có thể xong".

 

Chỉ hầm chín đã cần một canh giờ rưỡi, còn có giai đoạn chuẩn bị trước nguyên liệu và nấu nước sốt, chẳng phải mất hai canh giờ sao?

 

Hiện tại vừa mới ăn xong cơm trưa không bao lâu, nếu như nấu, phải chờ đến lúc cơm tối mới có thể xong, nếu Dương Hi bằng lòng chờ, vậy thì có thể mang cái này về cho phu lang ăn cơm tối.

 

"Thôi vậy". Dương Hi nói, "Thời gian dài như vậy, đừng làm chậm trễ ông làm chuyện khác, chờ quán trà của ông khai trương tôi lại dẫn y đến ăn cũng không muộn".

 

"Chuyện khác đã có Tiền nhị chưởng quỹ lo, cũng không cần tôi làm cái gì". Mấy năm nay Dương Hi chiếu cố hắn không ít, hiện tại phu lang Dương Hi lại đang ở cữ, tốn chút thời gian làm đồ ăn cho anh, Tần Lạc Xuyên vẫn bằng lòng.

 

Dương Hi nghe vậy cười nói, "Vậy làm phiền ông rồi".

 

Hạ Phi Tinh kế bên nghe bọn họ nói chuyện xong, chần chừ nói, "Món ăn cầu kì thế này, sau khi khai trương, chỉ sợ rất khó thỏa mãn nhu cầu của khách hàng".

 

"Không thỏa mãn". Tần Lạc Xuyên cười nói, "Bọn ta bán số lượng giới hạn, một ngày chỉ cung ứng mười phần, tới trước thì được, không mua được có thể cầm số xếp hàng".

 

Hạ Phi Tinh nghe vậy ánh mắt sáng lên, không nhịn được khen ngợi nói, "Ý kiến hay".

 

Lại nói tiếp, "Không lâu trước đây cậu Tần còn nói không biết kinh doanh, theo anh thấy cậu còn biết rõ hơn anh".

 

Tần Lạc Xuyên cười nói, "Quá khen".

 

Dương Hi nghe được là bán số lượng giới hạn, chuyện nghĩ đến lại hoàn toàn khác nhau, vẻ mặt anh không thể tin nổi nói, "Vậy sau này tôi muốn ăn chẳng phải là cũng không chắc có thể ăn được à?".

 

"Ừ...". Tần Lạc Xuyên vuốt cằm ra vẻ suy nghĩ, cố ý đợi một lát mới nói, "Nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, sẽ mở cửa sau cho ông, muốn ăn thì thông báo trước một ngày là được".

 

Mọi người đều tràn đầy tin tưởng, không ai cảm thấy món này có thể sẽ không được hoan nghênh như bọn họ tưởng tượng.

 

Đương nhiên, kết quả thật sự giống với dự đoán của bọn họ, thậm chí có thể nói còn bùng nổ hơn.

 

Món ăn này dù sao cũng là công thức bí mật, Dương Hi và Hạ Phi Tinh cũng không tiện ở sau bếp quan sát, Tiền Như Sơn cũng còn những chuyện khác phải bận rộn, chỉ còn đầu bếp Lý ở bên cạnh quan sát một lượt, nhưng cũng chỉ đến khi chuẩn bị xong nguyên liệu, thời điểm bắt đầu hầm, cũng rời đi làm chuyện khác.

 

Vì thế trong phòng bếp chỉ còn lại hai người Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt.

 

Lúc này Tần Lạc Xuyên mới cười nói, "Thanh Nguyệt cảm thấy món gà thần tiên này mùi vị thế nào?".

 

Thịt cũng đã ăn hết vào bụng rồi, Thương Thanh Nguyệt rất khó có thể nói ra lời trái lương tâm, nghĩ đến phu quân hẳn sẽ không nói ra yêu cầu gì làm mình khó xử, bèn nói, "Đã cược thì phải chịu thua, có yêu cầu gì phu quân cứ việc nói".

 

Tần Lạc Xuyên: "Thật không?".

 

"Thật". Thương Thanh Nguyệt gật đầu nói.

 

"Thế... không thì em hôn ta một cái?". Tần Lạc Xuyên nhướng mày trêu ghẹo nói.

 

Nếu vẻ mặt này của hắn để Tần Ngôn nhìn thấy, chắc chắn biết ngay hắn lại đang mưu đồ xấu xa gì đó, khổ nỗi Thương Thanh Nguyệt quá tin tưởng phu quân nhà mình, hoàn toàn không nghi ngờ hắn, liếc mắt nhìn quanh một lượt, sau khi xác nhận không có ai, nhanh chóng hôn một cái lên mặt Tần Lạc Xuyên, sau đó đỏ mặt hỏi, "Được chưa?".

 

"Phu lang thật nhiệt tình". Tần Lạc Xuyên chiếm hời còn khoe mẽ nói, "Ta còn chưa nói hết lời đâu".

 

Thương Thanh Nguyệt: "...".

 

Y đã đứng đơ ra không nói nên lời.

 

Tần Lạc Xuyên nói tiếp, "Ta muốn nói là, không thì em hôn ta một cái xem như tiền lãi, yêu cầu cụ thể chờ sau này ta nghĩ xong lại nói với em".

 

Thương Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy củi lửa trước mặt chưa bốc khói, đỉnh đầu mình hẳn đã bốc khói rồi, vừa là xấu hổ, vừa là bị dáng vẻ không biết xấu hổ của phu quân nhà mình chọc tức.

 

Mùng một tháng Mười Hai hôm đó quán trà khai trương, hiếm thấy là một ngày nắng, tâm tình của mọi người đều không tồi, cảm thấy đây là một dấu hiệu rất tốt.

 

Buổi tối trước ngày khai trương, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt cũng không về nhà, chỉ ở một đêm trong quán trọ gần đó, như vậy ngày hôm sau mới có thể đến quán trà từ sớm đốt pháo khai trương, lại đưa bao lì xì đã chuẩn bị trước cho nhóm tiểu nhị.

 

Tần Ngôn không thích ở trong quán trọ trên trấn, Tần Lạc Xuyên để ông đánh xe ngựa trở về, chỉ có mình ông, ngày hôm sau đến đây muộn một chút cũng không sao.

 

Cho dù đốt pháo khai trương, thông báo cho mọi người ở gần đây nơi này có cửa hàng mới khai trương, có thể đến đây mua đồ ăn cơm, nhưng dưới tình huống bình thường, cửa hàng mới khai trương đều có một đoạn thời gian buôn bán quạnh quẽ.

 

Nhất là đoạn thời gian trước bọn họ không làm tuyên truyền gì.

 

Vốn dĩ Tần Lạc Xuyên đã nghĩ, có cần tìm cách tuyên truyền một chút hay không, nhưng sau đó lại nghĩ đến, quán trà của bọn họ là đi con đường cao cấp, rống trống khua chiêng tuyên truyền sẽ làm giảm cấp bậc của quán trà trong lòng người tiêu dùng, cho nên trực tiếp bỏ qua.

 

Có điều ngoài dự kiến của mọi người chính là, còn chưa đến giữa trưa, đã lục tục có khách hàng tiến vào ăn cơm, hơn nữa từng người đến đều chọn món ăn chiêu bài của bọn họ, nhất là món gà thần tiên kia.

 

Tần Lạc Xuyên tò mò không thôi, nhịn không được hỏi thăm một chút, mới biết được những người này đều là nghe được Hạ Phi Tinh nói, nơi này của bọn họ có mấy món ăn và bánh ngọt không ăn tuyệt đối sẽ hối hận, nên mới đến đây.

 

Thời điểm lác đác mấy bàn, Tần Lạc Xuyên cũng không để tâm lắm.

 

Chờ đến lúc giữa trưa, nhìn trên dưới hai tầng lầu, gần như ngồi đầy khách, Tần Lạc Xuyên nhịn không được cảm khái trong lòng, nếu như đặt vào thế giới trước kia, phỏng chừng Hạ Phi Tinh chính là kiểu ngoài sáng là sếp tổng bá đạo, trong tối lại là admin một group mỹ thực nào đó.

 

Đương nhiên, những vị khách này cũng không hoàn toàn là do Hạ Phi Tinh giới thiệu đến, có một phần là thấy cửa hàng nhà này đông người, dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kì mà đi vào theo.

 

Chuyện làm ăn bùng nổ vượt ngoài dự đoán, tạo thành kết quả chính là mỗi người đều bận rộn vô cùng, thậm chí lúc này còn có tiểu nhị đến chợ bán thức ăn mua rau cải về, bằng không rau cải chuẩn bị ban đầu không đủ dùng.

 

Ba người Tần Lạc Xuyên cũng theo đó bận lên bận xuống.

 

Tần Ngôn ở quầy phụ trách tính tiền, Tần Lạc Xuyên ở nhà bếp giúp đỡ đầu bếp xào đồ ăn.

 

Thương Thanh Nguyệt và Tiền Như Sơn thì phụ trách xử lí một ít vấn đề không thể giải quyết mà nhóm tiểu nhị gặp phải, cùng với giúp đỡ nhóm tiểu nhị tiếp đón khách hàng.

 

Y mới vừa giới thiệu xong một ít đồ ăn cho một bàn khách, một tiểu nhị tiến lên nói, "Đại chưởng quỹ, trên lầu có một bàn khách muốn gặp ngài".

 

Thương Thanh Nguyệt nghe vậy nói, "Để chưởng quỹ Tiền đi không được sao?".

 

Tiểu nhị khó xử nói, "Người đó chỉ định nói muốn ngài lên".

 

Thương Thanh Nguyệt hỏi, "Bàn nào?".

 

Tiểu nhị nói, "Nhã gian đầu tiên bên trái gần cửa sổ".

 

Thương Thanh Nguyệt nhíu nhíu mày, có chút không rõ nguyên do, nếu như y nhớ không lầm, khách trong nhã gian kia là một người phụ nữ trẻ tuổi mang theo mấy nha hoàn và tùy tùng, nhưng y nhớ rõ lúc người đó từ trên cầu thang quay xuống nhìn quanh một vòng, y thấy được mặt đối phương, chưa từng quen biết.

Trước Tiếp