Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 25

Trước Tiếp

Chương 025 – Bên chi lớn xảy ra chuyện

 

Sau khi trở về chồng chồng hai người lập tức nói chuyện cửa hàng đã quyết định xong với Tần Ngôn.

 

Đối với chuyện Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt muốn làm, từ trước đến nay Tần Ngôn vẫn luôn giữ trạng thái ủng hộ nhưng không can dự, nghe vậy hỏi một chút vị trí cửa hàng ở nơi nào rồi không nói gì.

 

Một lát sau, ông lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Tần Lạc Xuyên, "Nếu cha nhớ không lầm, cái cửa hàng kia không nhỏ nhỉ, tiền bạc trên người con đủ dùng không?".

 

"Đủ dùng, đủ dùng". Tần Lạc Xuyên liên tục nói, nói xong lại cảm thấy có chút lúng túng, ba trăm lượng bạc trong tay hắn kia, có một trăm lượng là trước đó lúc kết hôn, Tần Ngôn cho tiền còn dư lại, hiện tại nào có thể không biết xấu hổ tiếp tục lấy tiền của Tần Ngôn.

 

Sau khi trải qua chuyện mua cửa hàng này, Tần Lạc Xuyên âm thầm quyết định, sau này tiền kiếm được không thể tiếp tục đổi tất cả thành vật tư tích trữ trong không gian, giữ lại nhiều tiền bạc hơn trên người, bằng không cảm giác gặp phải loại chuyện phải tiêu tiền như hôm nay, lại vượt qua tiền vốn dự toán, bị phu lang nhà mình và cha lo lắng có đủ tiền tiêu hay không, không đủ bọn họ có, thật sự là tổn hại đến tôn nghiêm của một người đàn ông.

 

Nhưng hắn không biết rằng, cho dù sau này sự nghiệp và danh vọng hắn kiếm từng cái một, nhưng phương diện tiền bạc này thì đừng mơ kiếm được nhiều hơn Thương Thanh Nguyệt, càng không cần nói đến Tần Ngôn.

 

"Nếu đủ dùng, vậy đi nấu cơm đi". Tần Ngôn hờ hững sai bảo, "Cha thấy con mua xương sườn, là định dùng để nấu lẩu à, nhớ cho nhiều củ sen và khoai tây".

 

"Dạ". Tần Lạc Xuyên có chút dở khóc dở cười, đã hai năm, hắn nào có thể không nhớ rõ sở thích của Tần Ngôn, trước đó sau khi mua xương sườn, hắn đã lập tức đi mua thêm củ sen.

 

Thấy Tần Lạc Xuyên trả lời, Tần Ngôn lập tức xua xua tay bảo hắn tự mình đi sang một bên làm việc đi, lại quay đầu, lúc nói chuyện với Thương Thanh Nguyệt giọng điệu mềm mỏng hơn nhiều, "Thanh Nguyệt, đi thêm một tấm đệm trên giường cho cha đi, buổi tối có chút lạnh".

 

Vào trước khi Thương Thanh Nguyệt và Tần Lạc Xuyên kết hôn, thời điểm trong nhà chỉ có hai người Tần Ngôn và Tần Lạc Xuyên, bất kể là quần áo hay loại đồ vật như chăn này, hai cha con đều là tự mình giặt của mình, tự mình thu xếp cho chính mình, sau đó hai người còn cha nào con nấy đều làm không được tốt lắm, cho dù là trải giường cũng phải làm một lúc lâu, cuối cùng trải xong cũng không ngay ngắn bao nhiêu.

 

Từ sau khi Thương Thanh Nguyệt vào cửa, thì bắt đầu tiếp nhận những việc lặt vặt trong nhà, có thể xem như là giải thoát cho cha con hai người khỏi phiền não trong phương diện này.

 

Nếu như đặt vào trước kia, thời tiết vừa chuyển lạnh, Tần Ngôn còn phải lôi ruột bông cất dưới đáy rương vào mùa xuân ra, lại dùng tay nghề may vá vụng về của ông ghép lại.

 

Hiện giờ thì hoàn toàn khác, từ mấy ngày trước lúc mặt trời ló dạng, Thương Thanh Nguyệt đã lôi hết đệm chăn trong nhà ra phơi một lần, chăn dày cũng cũng đã ghép xong gấp gọn đặt ở chân giường, nếu buổi tối cảm thấy lạnh, kéo ra là có thể đắp.

 

Đệm giường là bởi vì lúc đó Tần Ngôn cảm thấy trời vẫn chưa tính là lạnh, tăng thêm sợ buổi tối sẽ nóng, bèn xếp lại để một bên.

 

Thương Thanh Nguyệt thêm đệm cho Tần Ngôn xong, trải lại giường lần nữa, lại sửa sang quần áo và rương quần áo của Tần Ngôn một lần, không phải lần đầu tiên y làm như vậy, Tần Ngôn cũng vui vẻ có người giúp ông chỉnh lí, nhất là dáng vẻ chỉnh tề sau khi thu dọn, nếu không phải chú ý đến Thương Thanh Nguyệt là phu lang của con trai mình, chứ không phải người hầu trong nhà, ông hận không thể từ nay về sau đều giao những việc này cho Thương Thanh Nguyệt xử lí.

 

Tần Lạc Xuyên ở trong bếp chuẩn bị những thứ muốn ăn tối nay, hắn mua không ít xương sườn, cộng thêm những thứ ăn kèm như khoai tây và củ sen, làm ra được một nồi lẩu to, buổi tối ba người cũng ăn không hết quá nhiều đồ vật, cho nên ngoài xào một ít rau cải, không làm thêm thứ khác.

 

Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, xương sườn được đựng trong một cái lẩu nhỏ Tần Lạc Xuyên đặc biệt tìm thợ rèn làm ra, xương sườn chặt thành khúc lớn được chiên giòn thơm phức, lại xào qua với gia vị, lúc này từng khúc được bày chỉnh tề trên cùng của nồi lẩu nhỏ, phía dưới thì phủ kín khoai tây và củ sen.

 

Lẩu nhỏ đặt trên bếp gốm, trong bếp lò có mấy cục than củi cháy không quá mạnh, đun nóng nồi lẩu kêu ùng ục, đồng thời cũng không làm khét nồi.

 

Phòng phụ phía Đông của Tần Ngôn ở mặc dù có hành lang nối liền với nhà chính, nhưng chung quy là ở bên ngoài phòng, thời điểm Thương Thanh Nguyệt bước ra từ phòng của Tần Ngôn, bị gió đông lạnh giá đột ngột thổi tới làm giật mình.

 

Sau khi bước nhanh đến nhà chính, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy đồ ăn trên bàn đã dọn xong, Tần Lạc Xuyên thì đang đi đến cạnh cửa, dường như là muốn ra ngoài tìm y, dưới ánh đèn ấm áp, Tần Ngôn cầm một một bầu rượu nhỏ đang hâm rượu bên cạnh lò, trong không khí có mùi cay nồng đậm, khiến người thèm nhõ dãi.

 

Thương Thanh Nguyệt bỗng cảm thấy gió lạnh ngoài phòng dường như rút đi trong nháy mắt, trong tim chậm rãi căng đầy, thỏa mãn xưa nay chưa từng có.

 

Gió theo cửa phòng mở ra thổi vào trong phòng ngọn đèn dầu nhanh chóng lay động, sau khi Thương Thanh Nguyệt phục hồi tinh thần, lập tức xoay người đóng cửa lại, lo lắng nói, "Bên ngoài nổi gió, rét lạnh dữ dội, không biết đêm nay có tuyết rơi không".

 

"Sẽ không". Tần Ngôn lắc đầu nói, "Nơi này khác kinh thành, mặc dù lạnh, nhưng tuyết sẽ không rơi sớm như vậy".

 

Thương Thanh Nguyệt nói, "Vậy thì tốt quá".

 

Ngày mai y và phu quân còn phải đến trấn trên xử lí chuyện cửa hàng, chỉ lạnh thì còn ổn, nếu như tuyết rơi thì phiền phức, đường xa như vậy cũng không dễ đi.

 

Nghĩ đến vừa rồi sắp xếp lại mấy món quần áo kia của Tần Ngôn, trước khi ngủ Thương Thanh Nguyệt nói với Tần Lạc Xuyên, "Phu quân, ngày mai chúng ta lại đi mua một ít vải vóc và bông về đi, làm mấy bộ quần áo mùa đông, vừa nãy ta thấy mấy bộ quần áo mùa đông của cha có chút cũ".

 

Thương Thanh Nguyệt đã sớm chú ý tới, mặc dù Tần Ngôn thường chỉ mặc mấy bộ quần áo như vậy, nhưng quần áo trong ngăn tủ lại có không ít, hơn nữa vải vóc đều là thượng thừa, chỉ là có chút cũ kĩ.

 

"Được, đến lúc đó mua nhiều một chút, mỗi người làm vài bộ". Tần Lạc Xuyên có chút ảo não, sao hắn lại có thể quên chuyện này nhỉ.

 

Lúc bọn họ kết hôn, mặc dù Thương Thanh Nguyệt mang theo mấy bộ quần áo đến đây, nhưng đều là đồ mùa hè, ngay cả đang mặc bây giờ cũng là mới mua sau này, lúc đó cũng làm luôn hai bộ quần áo mùa đông, nhưng muốn vượt qua cả mùa đông, hiển nhiên là không đủ.

 

Ở thế giới trước kia, mọi người mỗi khi đổi mùa là đi ngay đến cửa hàng mua quần áo, ở đây hai năm cũng vậy, Tần Ngôn không biết việc may vá, bản thân Tần Lạc Xuyên thì càng không cần phải nói, quần áo cha con hai người dùng đều là mua ở cửa hàng trang phục, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải mua vải vóc và bông về, làm quần áo mùa đông sớm.

 

Hiện giờ nghe Thương Thanh Nguyệt nhắc đến như vậy, thì lại nghĩ đến, "Còn có giày mùa đông, cũng đi mua mấy đôi".

 

"Mua thêm một ít bông là được rồi". Thương Thanh Nguyệt nói, "Trong nhà còn một ít quần áo cũ không mặc, hôm nào trời trong có thể tháo lớp keo đế giày ra, nếu tự mình làm giày thì thoải mái hơn mua trong cửa hàng rất nhiều".

 

Tần Lạc Xuyên còn có thể nói gì, chỉ có thể nói, "Nghe em hết".

 

Lúc nửa đêm quả nhiên gió lớn hơn nữa, thổi đến cửa sổ cũng rung lên ầm ầm, nóc nhà của nhà bọn họ lợp ngói sáng, nên ban đầu không dùng giấy dán cửa sổ, mà tất cả đều là vải mỏng, bên trong lại che một tầng mành thật dày, như vậy vừa không lo lắng cửa sổ sẽ bị gió thổi hư, mà không khí lạnh bên ngoài cũng sẽ không đi vào trong phòng.

 

Tần Lạc Xuyên chỉ ngồi dậy kéo chăn dày ở chân giường đắp lên, rồi lại nghe tiếng gió bên ngoài mà thiếp đi.

 

Một đêm ngủ ngon, lúc tỉnh lại phát hiện ngói sáng trên nóc nhà đã kết một lớp sương trắng óng ánh, thoạt nhìn cũng có cảm giác bên ngoài lạnh lẽo đến ghê gớm.

 

Thành thật mà nói, lấy thể chất của Tần Lạc Xuyên, loại thời tiết này cho dù hắn mặc áo mỏng đi ra ngoài cũng không chắc sẽ bị lạnh cóng, nhưng khó khăn lắm mới tìm được cái cớ để ngủ nướng, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ.

 

Ngay cả Thương Thanh Nguyệt muốn rời giường cũng bị hắn kéo lại, ôm người ta không cho nhúc nhích, "Ngủ thêm một lát đi, chắc chắn hôm nay cha cũng sẽ không dậy quá sớm".

 

Mặc dù Tần Ngôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ngủ sớm dậy sớm, nhưng ông sợ lạnh, thời điểm trời lạnh sẽ thức dậy muộn hơn một chút so với ngày thường, điều này hai năm qua Tần Lạc Xuyên đã sớm hiểu rõ.

 

Thương Thanh Nguyệt không biết làm sao, "Nhưng không phải hôm nay chúng ta còn phải đến trấn trên à?".

 

"Dù sao cũng đã bàn xong, đi muộn một chút cũng không đáng ngại". Tần Lạc Xuyên nói.

 

Mỗi một vấn đề Thương Thanh Nguyệt đưa ra, đều bị Tần Lạc Xuyên lấy lí do khác bác bỏ, cuối cùng lúc hai người dậy, sương bên ngoài cũng đã sắp tan hết.

 

Lúc ấy Tần Ngôn đang ngồi ở nhà chính sưởi ấm, mặt trên chậu than còn gác mấy củ khoai lang nhỏ dài, Tần Ngôn cau mày cẩn thận lật trở.

 

Trong lòng Thương Thanh Nguyệt thình thịch một cái, từ trước đến nay Tần Ngôn vẻ mặt ôn hòa, y còn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, lại nhìn đến Tần Ngôn đang nướng khoai lang, bèn cho rằng bởi vì bọn họ ngủ đến bây giờ nên chưa làm bữa sáng, bị bỏ đói.

 

Tần Lạc Xuyên trấn an vỗ nhẹ tay Thương Thanh Nguyệt, sau đó hỏi Tần Ngôn, "Chân lại khó chịu ạ?".

 

Tần Ngôn: "Ừ".

 

Tần Lạc Xuyên nhướng mày, "Không thoa thuốc con đưa cha à?".

 

Tần Ngôn nói sang chuyện khác, "Khoai lang nướng xong rồi, hai đứa nhanh chóng đi rửa mặt rồi đến đây ăn nhé?".

 

Tần Lạc Xuyên nhíu mày đứng tại chỗ không nhúc nhích.

 

Lại đợi một hồi, Tần Ngôn thấy không lay chuyển được, mới ngẩng đầu nói, "Một lát nữa cha sẽ đi thoa thuốc".

 

Cái chân đó của ông là lúc còn trẻ bị lạnh cóng, hiện tại vừa đến mùa đông là lại khó chịu, năm ngoái ở trong núi càng tệ hơn, cuối cũng vẫn là thoa thuốc mà Tần Lạc Xuyên không biết từ nơi nào tìm ra được mới dễ chịu hơn một chút, chỉ là tuy thuốc kia có hiệu quả nhưng mùi lại rất hăng, mỗi lần thoa, Tần Ngôn đều cảm thấy cái mũi của mình bị giày vò vô cùng.

 

Bởi vậy buổi sáng hôm nay lúc thức dậy, mặc dù cảm thấy tuy chân có chút khó chịu nhưng chưa đến mức không chịu nổi, bèn nghĩ trước tiên cứ hơ lửa một chút, xem có thể giảm bớt một ít hay không.

 

Lúc hai người đi rửa mặt, Thương Thanh Nguyệt lo lắng hỏi Tần Lạc Xuyên, "Chân của cha có nghiêm trọng không?".

 

"Vẫn ổn, không phải quá nghiêm trọng". Tần Lạc Xuyên nói, năm trước ở trong núi lạnh đến như vậy vẫn qua được, năm nay chú ý cẩn thận, chắc chắn sẽ không tệ hơn được.

 

"Hai ngày nữa chúng ta thu dọn phòng phụ phía Tây đi". Tần Lạc Xuyên nói, "Để phụ thân dọn đến phòng phụ phía Tây, buổi tối trước khi ngủ đốt giường đất lên, thì sẽ không lạnh".

 

Đây là một trong những nguyên nhân quan trọng trước đây hắn chọn xây nhà ở dưới chân núi, xây giường đất là hắn chiếu theo trước kia từng gặp qua ở phương Bắc, sau đó cũng đã thử đốt lửa, lúc ấy trời nóng, chỉ đốt một chút củi là có thể duy trì độ ấm cả ngày, mùa đông chắc sẽ không quá kém.

 

Buổi tối Tần Ngôn ngủ trên giường đất, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều đối với bệnh cũ.

 

Có điều bắt đầu đốt giường đất từ bây giờ mà nói, củi đốt trong nhà chắc chắn không đủ đốt trong mùa đông, cần phải đến trong núi đốn một ít củi về dự trữ mới được.

 

Thời điểm một nhà ba người đang vây quanh lò lửa gặm khoai lang, cửa chính trong sân truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

 

Tần Lạc Xuyên sửng sốt một chút mới đứng dậy đi mở cửa, sáng sớm thế này, thời tiết lại lạnh, cũng không biết là ai.

 

Thấy người gõ cửa là thím ba Thương, Tần Lạc Xuyên có chút ngạc nhiên, vội vàng hỏi, "Thím ba, xảy ra chuyện gì sao?".

 

"Bên chi lớn đã xảy ra chuyện". Sắc mặt thím ba phức tạp nói, "Vào trong rồi chúng ta lại nói cặn kẽ".

 

Tần Lạc Xuyên lập tức nhớ đến một màn nhìn thấy lúc mua đồ ăn ở phố Tây hôm qua, chỉ sợ lúc ấy người bị một đám gia đinh đuổi theo bao vây thật sự là Thương Minh Trì.

 

Lúc thím ba vào nhà, thấy Thương Thanh Nguyệt đang nói chuyện với Tần Ngôn, bên cạnh là chậu than cháy hừng hực, khoai lang nướng trong tay còn bốc khói, không khỏi ngẩn ra một chút.

 

Mặt trời đã ló dạng, nhưng nhiệt độ lại không cao lắm, bà một đường đi đến đây, rét lạnh đến nghẹt mũi, sau khi nhìn thấy trạng thái này của Thương Thanh Nguyệt, đột nhiên cảm thấy, chuyện của chi lớn bên kia, nói hay không đều không liên quan đến Thương Thanh Nguyệt.

 

Thương Thanh Nguyệt thấy lúc bà vào cửa vô cùng lo lắng, còn cho rằng Thương Minh Hòe xảy ra chuyện gì, ngay sau đó nhìn thím ba đã thả lỏng, thì biết hẳn là chuyện khác không mấy quan trọng, vì thế cầm củ khoai lang từ chậu than bên cạnh đưa qua, nói, "Thím ba làm ấm tay trước đi".

 

Thím ba nhận lấy sau đó dùng đôi tay phủ lên, nhiệt độ của khoai lang sưởi ấm làm bà thoải mái thở phào một cái, sau đó chậm rãi nói, "Bên chi lớn đêm qua đã xảy ra chuyện".

 

Thương Thanh Nguyệt giống Tần Lạc Xuyên, cũng nhớ đến một màn gặp được ở phố Tây hôm qua, đồng thời nhớ đến lời nói trước kia của Hạ Phi Tinh, liền hỏi, "Sao vậy ạ?".

 

Cho dù trong phòng cũng chỉ có bốn người bọn họ, nhưng thím ba vẫn nén giọng, nói, "Đại khái vào giờ Dậu hôm qua, có người mang theo một nhóm gia đinh, trói Thương Minh Trì đưa về nhà họ Thương, sau đó là một trận lục tung đập loạn, chờ lúc chú ba con và người trong thôn chạy đến, những người đó đã đánh xe ngựa rời đi rồi, chỉ còn lại hỗn loạn đầy đất".

 

"Người trong thôn thấy thế đề nghị đến trấn trên báo quan, con đoán kết quả thế nào?".

 

Nói đến đây, giọng nói của thím ba hơi cao lên một chút, vẻ mặt giống như châm chọc lại giống như vui sướng khi người gặp họa.

 

Không đợi bọn họ hỏi, bà tiếp tục nói, "Nghe thấy mọi người muốn đi báo quan, Thương Minh Trì lại liều mạng ngăn cản không cho báo".

 

Những gia đinh kia ở nhà họ Thương đập phá lâu như vậy, người trong thôn không có khả năng chỉ mới biết, sở dĩ chờ đến khi người đã đi hết mới cùng chú ba đi qua, ngoài lí do chỗ ở của chi lớn hơi khuất ra, nhiều hơn là vì quan hệ của nhà họ Thương và người trong thôn cũng không thân thiết bao nhiêu, thậm chí có thể nói mấy người chi lớn này đều nhìn người trong thôn không vừa mắt.

 

Bọn gia đinh lại là khí thế rầm rộ, dưới tình huống náo loạn không rõ ràng lắm, bất kể ai trong thôn cũng không muốn đính dáng đến vũng nước đục này.

 

Hiện tại thấy Thương Minh Trì liều sống liều chết ngăn cản không cho báo quan, trong lòng mọi người âm thầm suy đoán, cũng đều có tính toán riêng, cũng không người nào hỏi là tình huống gì, rối rít rời đi, chỉ để lại một mình chú ba.

 

Khác với người trong thôn, nhà anh cả xảy ra chuyện lớn như vậy, cháu trai cũng bị đánh một trận, nếu không hỏi không nghe, truyền ra ngoài cũng không tốt, vì thế cũng mặc kệ Thương Minh Trì còn nằm trên ghế kêu đau, chú ba nhíu mày hỏi, "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?".

 

Bà cụ Thương đã sớm đầu đầy nghi vấn, lúc đó khi đám gia đinh kia đập phá, bà cũng đã can ngăn hỏi thử, kết quả những kẻ đó chỉ hỏi ngược lại, bảo bà không biết nhà mình đã làm chuyện không biết xấu hổ gì sao, không ngờ từng là nhà có học đấy, suýt chút nữa chọc bà tức chết.

 

Nghe vậy thì nhìn chằm chằm Thương Minh Trì, chờ gã nói ra đầu đuôi ngọn ngành.

 

Đoán chừng Thương Minh Trì cũng biết bản thân làm chuyện không thể nói rõ, ánh mắt né tránh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ngập ngừng không dám nói lời nào.

 

Bác dâu cả nhà họ Thương bênh con, thấy thế lập tức nói, "Minh Trì bị thương, để nó đi thoa thuốc trước, ngày mai lại hỏi nhé".

 

"Hôm nay để nó nói rõ ràng". Bà cụ Thương cầm gậy chống dùng sức gõ mạnh xuống mặt đất, lạnh lùng nói, "Không nói rõ ràng ai cũng đừng mơ rời đi".

 

Thương Minh Trì trốn cũng không trốn được, chỉ phải ấp a ấp úng nói ra nguyên nhân mọi việc.

 

Hóa ra chưởng quỹ Lý của Kim Ngân Hiên mà Thương Phi Dao gả kia, cũng không phải như trước đó Thương Minh Trì nói bởi vì chịu tang hai lần cho nên mãi chưa kết hôn, mà là không chỉ đã kết hôn từ lâu, con cái trong nhà cũng đã có mấy đứa.

 

Hôm nay chính là vợ cả của gã đánh đến cửa.

 

Bác dâu cả nhà họ Thương nghe vậy vẻ mặt không thể tin nổi, gay gắt chất vấn, "Sao con có thể đối xử với em gái con như vậy hả, đây không phải là đẩy nó vào hố lửa à?".

 

Thương Minh Trì liếc mắt nhìn cha mình ngồi bên cạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cha cũng biết".

 

"Hai người... hai người vậy mà...". Bác dâu cả nhà họ Thương nghe vậy suýt chút nữa thì không thở nổi, không tiếp tục quan tâm thương thế của Thương Minh Trì nữa, vuốt vuốt ngực, ngồi sang một bên rơi nước mắt.

 

Bác cả Thương lại không cảm thấy có vấn đề gì, thậm chí còn chất vấn Thương Minh Trì, "Phi Dao đã được gã dùng kiệu tám người khiêng đón vào cửa, con cũng không biết đi tìm gã à, sao có thể để mặc người trong nhà làm ra chuyện quá mức như vậy?".

 

"Cha cho rằng con chưa đi tìm sao?". Nói đến chuyện này, Thương Minh Trì cũng cảm thấy bản thân bị lừa, tức tối vô cùng, nói, "Ai có ngờ gã vốn là thằng ở rể không làm chủ được chuyện gì, tất cả sản nghiệp ở trấn Vũ Khê bao gồm Kim Ngân Hiên, đều là sản nghiệp nhà mẹ đẻ của vợ gã, tuyệt nhiên không phải đồ vật của gã, trước đó còn nói lấy cửa hàng tạp hóa làm sính lễ đưa đến đây, khó trách vẫn luôn không chịu giao khế nhà ra".

 

Bà cụ Thương nghe vậy tức giận đến gân xanh trên đầu đều đang giật, cầm lấy tách trà trên bàn ném về phía Thương Minh Trì, quát mắng, "Đồ khốn nạn".

 

Nhưng lời mắng chửi này là mắng Thương Minh Trì hay mắng chưởng quỹ Lý kia, cũng không biết được.

 

Chú ba Thương im lặng không lên tiếng ngồi một bên, càng nghe càng cảm thấy châm chọc, lúc trước cả nhà chi lớn hợp với bà cụ Thương đều muốn ép Thương Thanh Nguyệt gả cho nhà có tiền làm thiếp, Thương Thanh Nguyệt tình nguyện gả đến gia đình nông dân làm ruộng cũng không muốn nghe theo sắp xếp, kết quả người nhà này lại đưa con gái ruột, em gái ruột đến một nhà khác làm thiếp, chỉ vì tham gian cửa hàng kia và mấy món tiền tài.

 

Không nghĩ tới lại là gặp phải loại tình huống này, cũng thật đáng đời.

 

Ông hoàn toàn không muốn dính dáng đến những chuyện này nữa, vì vậy chờ đến khi bà cụ Thương tức giận đến mức phải lên giường nằm, lập tức trở về nhà mình.

 

Nói chuyện đến chỗ này, gần như đã hoàn toàn rõ ràng là chuyện như thế nào, chẳng qua khiến Tần Lạc Xuyên có chút kinh ngạc chính là, trước đó Thương Minh Trì nói dối và thân phận của chưởng quỹ Lý kia có mờ ám bọn họ đã biết trước, nhưng không ngờ tới lại kịch tính như vậy, đã thành thân không nói, vậy mà còn là ở rể.

 

Thương Thanh Nguyệt im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới hỏi, "Vậy Thương Phi Dao thì sao?".

 

"Nó vẫn luôn không trở về, sợ nó xảy ra chuyện, hôm nay khi trời còn chưa sáng, chú ba của con đã cùng vài người trong thôn đến trấn trên tìm". Nhớ tới tình cảnh phu quân nhà mình nói với mình khi trở về, thím ba khinh thường nói, "Lúc tìm được nhà họ Lý, phát hiện nó vẫn còn ở đó, vị phu nhân nhà họ Lý kia để nó ngay trước mặt chú ba con và người trong thôn đưa ra lựa chọn, là chọn trở về với chú ba con hay là ở lại nhà họ Lý làm thiếp, ngoan ngoãn hầu hạ chủ mẫu. Nó chọn ở lại".

 

"Bác cả không cùng đi trấn trên sao?". Thương Thanh Nguyệt hỏi.

 

Thím ba cười nhạo nói, "Nói là vết thương cũ tái phát, không đi đường được, Thương Minh Trì cũng bị đánh đến không thể xuống giường, cũng chỉ có thể để chú ba con và người trong thôn đi tìm".

 

"Đúng rồi, lúc chú ba con trở về nói, bà cụ cũng tức đến bệnh".

 

Nghe được mấy người đó rơi xuống hoàn cảnh như vậy, tâm trạng của Thương Thanh Nguyệt có chút phức tạp, đồng cảm chắc chắn là không có, suy cho cùng nhiều năm như vậy mình và anh trai chịu không ít giày vò từ một nhà bác cả, nếu không do bác cả, lúc trước anh trai cũng sẽ không đi xa tòng quân.

 

Nếu nói vui vẻ, thì cũng không nói rõ được, bởi vì sâu trong tiềm thức đã sớm đoán được, nhất định sẽ có một ngày bọn họ đi đến tình cảnh không cách nào xoay chuyển.

 

Sau khi bị cách chức từ kinh thành đến chỗ này, những người đó không những không biết kiềm chế, ngược lại càng tồi tệ hơn, sâu trong thâm tâm chưa bao giờ nghĩ sinh sống thật tốt, chỉ biết tận sức đi đường ngang ngõ tắt, sao có thể có kết quả tốt.

 

May mắn chính là bản thân lúc này đã có thể không cần chịu sự cản trở của bọn họ, cả nhà chú ba cũng đã tách hộ.

 

Nhưng tuy chú ba là con vợ lẽ, vẫn phải phụng dưỡng bà cụ, hiện giờ chi lớn không có chỗ dựa khác, chỉ sợ sẽ bám lấy không buông một nhà chú ba, vì thế hỏi, "Thím ba có tính toán gì không?".

 

Thím ba hiểu rõ ý của Thương Thanh Nguyệt, cười nói, "Yên tâm đi, trước đó lúc tách hộ, nhà thím đã tìm Trưởng thôn viết khế thư, mỗi tháng thím và chú ba con cho bà cụ một trăm văn tiền làm tiền phụng dưỡng, những chuyện khác không liên quan với nhau".

 

Lúc trước cả nhà chi lớn cho rằng Thương Phi Dao tìm được một hôn phu tốt, Thương Minh Trì lại được một gian cửa hàng, sợ một nhà chú ba không sống nổi sẽ đến làm tiền, bèn tìm Trưởng thôn lập một cái khế ước như vậy, không nghĩ đến hiện giờ lại thành vật bảo hộ một nhà chú ba.

 

"Con cũng biết cả nhà bên chi lớn kia luôn làm chuyện bất chấp đạo lí". Thím ba nói tiếp, "Cho nên thím và chú ba con thương lượng một chút, chờ thêm mấy ngày xem bên bọn họ có động tĩnh gì, nếu đánh chủ ý lên nhà thím, thím và chú ba con lập tức dọn đến trấn trên trải qua mùa đông. Hiện giờ ông ấy làm cho nhà chưởng quỹ kia, có thể dùng giá rẻ thuê cho chúng ta hai gian phòng ở, như vậy thời điểm trời lạnh chú ba con cũng không cần mỗi ngày vất vả đi đi về về, thím nhận việc may vá cũng tiện hơn một chút".

 

Thương Thanh Nguyệt gật gật đầu, cảm thấy dự định này thật sự không tồi, bèn nói, "Có cần giúp đỡ gì thì nói với bọn con".

 

"Được". Thím ba cười đồng ý, lại dặn dò Thương Thanh Nguyệt và Tần Lạc Xuyên, "Các con cũng nên đề phòng bên kia một chút".

 

Thương Thanh Nguyệt nói, "Bọn họ sẽ không dám".

 

Y là một song nhi đã lấy chồng, nào còn có đạo lí muốn xen vào chuyện nhà bác cả, nếu như một nhà chi lớn dám gây sự, chỉ sợ sau này cũng khó sinh sống ở thôn Lý gia.

 

Huống chi bọn họ cũng không ở cùng một thôn, khác với cả nhà chi lớn ở thôn Lý gia, cả nhà bọn họ đã sớm được người thôn Trình gia thừa nhận, Tần Lạc Xuyên lại có thân phận Tú tài, nếu chi lớn dám đến thôn Trình gia la lối khóc lóc, các thôn dân của thôn Trình gia cũng sẽ không để bọn họ được như nguyện.

 

Mục đích chủ yếu thím ba đến lần này là nói cho nhà Thương Thanh Nguyệt, bên chi lớn đã xảy ra chuyện, để bọn họ có chuẩn bị tâm lí, tránh cho không cẩn thận bị đâm sau lưng, hiện tại chuyện đã nói xong, đương nhiên là đứng dậy nói, "Chú ba con cả đêm không ngủ, bây giờ đang ngủ bù, thím cũng không yên tâm Minh Hòe ở nhà, nên về trước đây".

 

Thương Thanh Nguyệt biết bà lo lắng gia đình chi lớn bên kia lại xảy ra chuyện xấu gì, nên gật gật đầu, lấy thêm mấy củ khoai lang từ chậu than bên cạnh đưa qua nói, "Mang về cho Minh Hòe ăn đi ạ".

 

Thím ba biết khoai lang nhà y nhiều, cũng không khách sáo, nhận lấy nói, "Vậy thím đi trước".

 

Sau khi tiễn thím ba đi, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt ngồi vây quanh chậu than cũng chưa nói thêm lời nào.

 

Mặc dù từ đầu đã biết cả nhà chi lớn sẽ có một ngày như vậy, nhưng đến khi ngày này thật sự đến rồi, lại có chút tâm trạng phức tạp.

 

Chờ lửa trong chậu than từ từ yếu xuống, mặt trời bên ngoài trở nên chói mắt, Tần Ngôn vẫn luôn không nói chuyện hờ hững mở miệng, "Không phải hai đứa muốn đến trấn trên à, bây giờ còn chưa xuất phát?".

 

Một câu của Tần Ngôn, kéo hai người trở lại từ trong suy nghĩ của riêng mình.

 

Đúng vậy, chuyện của nhà bọn họ còn lo không xuể, làm sao có thời gian suy nghĩ chuyện người khác, huống chi còn là đám họ hàng cực phẩm đó từng ức h**p Thương Thanh Nguyệt.

 

Vì thế hai người lập tức đi thay quần áo, cầm tiền bạc xuất phát đi trấn trên.

 

Vốn đã dậy muộn, còn trì hoãn lâu như vậy, đến khi tới trấn trên đã là giữa trưa.

 

Chưởng quỹ Tôn sau khi nhìn thấy bọn họ trêu ghẹo nói, "Nếu còn không tới, ta còn cho rằng hai người từ bỏ cửa hàng này đấy".

 

Tần Lạc Xuyên nói, "Trong nhà có chút chuyện trì hoãn".

 

Chưởng quỹ Tôn gật gật đầu, lại nói, "Giữa trưa vẫn chưa dùng cơm nhỉ, không bằng cứ ở quán rượu cùng ăn với ta, thế nào? Ta bảo đầu bếp làm mấy món ăn đặc sắc cho hai người".

 

Chưởng quỹ Tôn phải một tháng sau mới có thể hoàn toàn giao cửa hàng ra, như vậy tiếp theo giữa bọn họ chắc chắn sẽ còn có tiếp xúc, nên Tần Lạc Xuyên sảng khoái đồng ý.

 

Đang là thời gian ăn cơm, đầu bếp lên món sẽ chậm hơn một chút, ba người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống rồi nói chuyện.

 

Chưởng quỹ Tôn nói, "Nghe Tiền Phục Lai nói, chú em Tần còn là một Tú tài, lúc này vừa phải đọc sách, vừa phải mở của hàng, có kham nổi không?".

 

Tần Lạc Xuyên thản nhiên nói, "Sau khi sang lại cửa hàng, thì định để phu lang nhà ta xử lí".

 

Chưởng quỹ Tôn sửng sốt một chút, sau đó cười nói, "Phu lang nhà chú có tài, chú em Tần cũng rất thương phu lang".

 

Loại địa phương nhỏ như trấn Vũ Khê, phần lớn những thứ cửa hàng và điền trang của gia đình này đều là đàn ông tự mình quản lí, rất ít người sẽ giao cho người trong nhà, hơn nữa Tần Lạc Xuyên còn là người của thôn gần đây, có thể cam lòng cho phu lang xử lí sản nghiệp trong tay, trước đây ông ta chưa từng gặp qua mấy người.

 

Song, bản thân ông ta vừa lúc cũng là người thương phu nhân, nhìn thấy đồng loại, đương nhiên là vui vẻ, cười nói, "Nếu không phải ta phải dọn đến phủ thành ngay, nhất định phải kết giao bạn bè với chú em Tần, nhưng cũng không sao, tương lai chú em Tần thi Hương chắc chắn phải đến phủ thành, đến lúc đó nhớ tìm anh đây, người làm anh đây giúp chú thu xếp chỗ ở".

 

Mặc dù Tần Lạc Xuyên có chút không rõ làm sao lại bất ngờ khiến ông ta vừa mắt, nhưng vẫn cười đáp, "Nhất định".

 

"Đúng rồi". Chưởng quỹ Tôn lại hỏi, "Trước đó nghe hai người nói định mở quán trà, không biết đã tìm được đầu bếp thích hợp hay chưa?".

 

Tần Lạc Xuyên lắc đầu một cái nói, "Chưa".

 

Thứ bọn họ muốn bán đều là những loại chỗ khác không có, phải tìm đầu bếp có tay nghề giỏi, lại đáng tin mới được, trong lúc nhất thời nào có dễ dàng tìm được như vậy.

 

Chưởng quỹ Tôn nói, "Nếu không tìm được, không bằng ta đề cử cho chú một người? Là đầu bếp quán rượu của bọn ta, tay nghề không có gì để nói, lại theo ta rất nhiều năm, vốn dĩ ta muốn cho hắn đi phủ thành tiếp tục làm việc cho ta, nhưng trong nhà hắn có mẹ già, không thể rời đi, nếu bên này của chú thích hợp, hắn cũng không cần phải đến chỗ khác tìm việc, ta cũng có thể yên tâm hơn một chút".

 

Tiếp theo ông ta lại bổ sung, "Phương diện nhân phẩm này chú cứ yên tâm, đồ ăn chiêu bài trong tiệm của ta nhiều như vậy đều do hắn làm, mấy năm nay vẫn không bị quán rượu khác học được".

 

Tần Lạc Xuyên cũng không đồng ý ngay, mà là nói, "Được, đến lúc đó ta sẽ suy xét một chút".

 

Thấy hắn đồng ý suy xét một chút, chưởng quỹ Tôn cũng không nói thêm gì nữa, có một số việc đến giới hạn thì dừng là được, nói nhiều, lại dễ tốt quá hóa dở.

 

Sau khi đồ ăn dọn lên, Tần Lạc Xuyên nếm thử, quả thật hương vị không tồi, nhưng cũng không lập tức yêu cầu gặp đầu bếp, dù sao chưởng quỹ Tiền cách vách là người của Hạ Phi Tinh, tìm ông ấy hỏi thăm trước một phen chắc chắn không sai được.

 

Sau khi ăn xong hai người kí khế thư, lại đến nha môn đóng dấu khế thư, sau khi nhận được giấy nhà chưởng quỹ Tôn giao ra, quán rượu trên dưới hai tầng này đã hoàn toàn thuộc về Tần Lạc Xuyên.

 

Nếu như đặt ở dĩ vãng, lấy được thứ quan trọng như vậy, chắc chắn Tần Lạc Xuyên sẽ thừa dịp người khác không chú ý, nhanh chóng thu vào trong không gian.

 

Nhưng lần này hắn đang xếp khế nhà, nghĩ đến Thương Thanh Nguyệt bên cạnh, bèn sửa lại ý định, đưa khế nhà qua nói, "Em bảo quản cái này đi".

 

Thương Thanh Nguyệt có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không đưa lại, cười nhận lấy, nói, "Được".

 

Hai người lại đi mua vải vóc và bông để may quần áo, Tần Lạc Xuyên hiểu rõ tính cách của Thương Thanh Nguyệt, nếu như đồ vật trong nhà không đủ dùng, thì sẽ nhường cho hắn và Tần Ngôn trước, dư lại mới để lại cho mình, nên dứt khoát mua một đống vải vóc và bông, cùng lắm thì làm cho mỗi người thêm vài bộ đồ mới, chung quy tốt hơn so với không đủ dùng.

 

Đã hẹn với chưởng quỹ Tôn một tháng sau mới đến đây bàn giao cửa hàng, lại có chưởng quỹ Tiền ở bên cạnh hỗ trợ theo dõi, hai người Tần Lạc Xuyên cũng không cần hai ba ngày lại chạy đến trấn trên, có thể an tâm ở nhà chuẩn bị đồ vật phải dùng để qua mùa đông rồi.

 

Chỉ là trước tiên hai người vẫn phải đi đến thôn bên cạnh thăm hỏi nhà họ Thương một lần.

 

Dẫu sao ngoài chi lớn kia ra, thì bà cụ Thương vẫn còn sống, Thương Thanh Nguyệt là cháu nội gả ra ngoài, mặc dù không có nghĩa vụ phụng dưỡng, nhưng nếu biết bà cụ bị bệnh, lại chẳng quan tâm, tính chất đã hoàn toàn khác nhau.

 

Hôm sau hai người nhặt một ít trứng gà trong nhà, lại cầm một ít đồ vật khác, đi đến nhà họ Thương.

 

Sau khi hai người đến, bác dâu cả đi ra tiếp đãi bọn họ, nói bà cụ Thương và cha con Thương Minh Trì đều đang nằm trên giường, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt cũng không thèm để ý.

 

Vốn dĩ hai người đến đây cũng chỉ vì chặn miệng người khác, bọn họ có ra gặp người hay không cũng chẳng sao, cũng đỡ phải dây dưa với bọn họ.

 

Làm hai người cảm thấy ngoài ý muốn chính là Thương Phi Dao lại ở nhà, hơn nữa trên mặt còn có vết bầm tím chưa tan.

 

Song, cũng vẫn là người không có gì để nói, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt ngồi trong chốc lát thì đứng dậy rời đi, bác dâu cả nhà họ Thương cũng không giữ lại.

 

Đến khi sắp ra khỏi sân, thì nghe Thương Phi Dao ở phía sau lớn tiếng, "Chờ một chút".

 

Thương Thanh Nguyệt dừng bước chân, hỏi, "Có chuyện gì?".

 

Thương Phi Dao đuổi theo sau lập tức nói, "Có phải anh đã biết trước rồi không?".

Trước Tiếp