Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 19

Trước Tiếp

Chương 019 – Trăng trong nước là trăng trên trời

 

Bánh Trung thu nướng xong phải để qua đêm, chờ sau khi hồi dầu ăn sẽ ngon hơn, cũng tiện mang theo.

 

Hạ Phi Tinh và Dương Hi lại là chạng vạng mới đến, rất rõ ràng là tối nay muốn ngủ lại chỗ này.

 

Vốn dĩ một nhà ba người định buổi tối tùy tiện ăn chút gì đó là được, hiện tại có khách đến, cũng không thể quá giản dị. Nhìn mấy người Dương Hi vây quanh cạnh bếp lửa nói chuyện phiếm với Tần Lạc Xuyên, Thương Thanh Nguyệt bèn đứng lên nói, "Ta đi chuẩn bị cơm tối".

 

Hạ Phi Tinh nghe vậy dùng khủy tay thúc nhẹ Dương Hi bên cạnh.

 

Dương Hi hiểu ý, đứng lên nói, "Trong xe ngựa có một sọt cua, để ta mang ra, tối nay em dâu hấp một ít ăn đi".

 

Tần Lạc Xuyên biết Hạ Phi Tinh sợ tự mình đi lấy đồ sẽ làm Thương Thanh Nguyệt cảm thấy lúng túng, nên cũng không vạch trần gã.

 

Chờ sau khi bánh Trung thu nướng xong thì mở nắp ra, đưa cái gắp đặc biệt làm ra để gắp bánh Trung thu cho Hạ Phi Tinh, nói, "Biết gắp không?".

 

Hạ Phi Tinh không rõ vì sao hắn hỏi cái này, ngơ ngác nói, "Gắp ra hả?".

 

Tần Lạc Xuyên: "Đúng vậy, cứ gắp vào cái nia bên cạnh anh ấy".

 

Hạ Phi Tinh không nói gì, chỉ lấy cái gắp nhẹ nhàng gắp bánh Trung thu thả vào cái nia bên cạnh, sau đó lộ ra vẻ mặt cái này có gì khó nhìn Tần Lạc Xuyên.

 

"Đúng vậy, cứ như thế". Tần Lạc Xuyên gật gật đầu nói, "Nhiệm vụ gắp bánh Trung thu ra liền giao cho anh".

 

Nói xong thì nhân lúc Hạ Phi Tinh còn đang ngẩn người đi ra khỏi nhà bếp.

 

Hắn vừa mới nghe được tiếng gà gáy ở sân sau, chỉ sợ lúc này Thương Thanh Nguyệt đang ở sân sau không biết phải làm sao cho phải.

 

Vừa bước ra cửa nhà bếp đã gặp ngay Dương Hi đang trở về sau khi lấy đồ xong, thấy Tần Lạc Xuyên đi ra ngoài, Dương Hi ngờ vực nói, "Anh Tần đi đâu vậy, bánh Trung thu nướng xong rồi hả?".

 

"Đã nướng xong". Tần Lạc Xuyên không trả lời muốn đi làm cái gì, hỏi ngược lại, "Ông lấy xong đồ vật rồi?".

 

"Đều mang đến đặt trong gian nhà chính". Dương Hi nói, "Cũng đã cho ngựa ăn xong".

 

"Vậy đi giúp anh Hạ gắp bánh Trung thu đi". Tần Lạc Xuyên nói xong cũng không quan tâm Dương Hi phản ứng ra sao, đi thẳng đến sân sau.

 

Dương Hi rất khó hiểu, ló đầu nhìn vào trong nhà bếp một cái, chỉ thấy trong tay Hạ Phi Tinh cầm một cái gắp làm từ tre, đang cẩn thận gắp bánh Trung thu từ trong nồi nướng ra, cả người ngoài bàn tay cầm cái gắp ra, những chỗ khác đều đang căng cứng, giống như sợ vừa động, sẽ kéo theo làm hỏng bánh Trung thu vậy.

 

Lúc Tần Lạc Xuyên đến sân sau, thấy quả nhiên như dự đoán của hắn, trong tay Thương Thanh Nguyệt bắt lấy một con gà trống, một cái tay khác cầm dao làm bếp, vẻ mặt đầy rối rắm.

 

Sau khi thấy hắn đi tới, lập tức thở phào nhẹ nhõm thật dài, đuôi lông mày và khóe mắt đều là giải thoát cuối cùng cũng không cần phải tự mình ra tay giết gà.

 

Tần Lạc Xuyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tài nấu nướng của Thương Thanh Nguyệt rất tốt, ngày thứ hai sau khi bọn họ kết hôn hắn đã biết, Thương Thanh Nguyệt không dám xử lí mấy nguyên liệu nấu ăn còn sống như gà vịt cá này kia, cũng là ngày hôm đó hắn phát hiện được.

 

Nếu Thương Thanh Nguyệt không dám, mà những chuyện này hắn cũng biết, thì không cần thiết ép Thương Thanh Nguyệt phải học được, dù sao có hắn ở đây, lúc trong nhà muốn ăn mấy thứ này, hắn xử lí tốt trước là được.

 

Hôm nay Dương Hi và Hạ Phi Tinh đến đột xuất, trong nhà lại không có nguyên liệu nấu ăn khác có thể lấy ra, Thương Thanh Nguyệt sẽ nghĩ đến giết gà, cũng là bình thường.

 

Sau khi hai người Hạ Phi Tinh và Dương Hi thật vất vả gắp xong hết số bánh Trung thu ra rồi đi ra ngoài, thì nhìn thấy Tần Lạc Xuyên đang ở trong sân nhổ lông gà, bèn hỏi, "Nguyên do cậu Tần vội vã rời khỏi, lại vội vã đến nhà bếp xách nước, chính là vì giết gà?".

 

Tần Lạc Xuyên nói, "Đúng vậy, tối nay nấu cho hai người nếm thử một chút".

 

"Biết nấu cơm làm bánh Trung thu, còn biết tính sổ viết thơ viết văn". Hạ Phi Tinh tặc lưỡi cảm thán, "Cậu Tần, cậu nói xem còn có cái gì là cậu không biết".

 

Tần Lạc Xuyên vốn định nhanh mồm nhanh miệng đáp gã một câu "Không biết sinh con" nhưng cân nhắc đến phu lang nhà mình ở ngay bên cạnh, lập tức nuốt vào, chỉ nói, "Nào có khoa trương như anh nói vậy, ta không biết nhiều lắm đâu, giống như anh biết làm ăn buôn bán, ta thì không biết".

 

Hạ Phi Tinh lắc lắc đầu, chậm rãi nói, "Anh thấy chưa chắc".

 

Cơm tối hai người Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt cùng làm, rất nhanh đã làm xong.

 

Cả một con gà được Tần Lạc Xuyên bỏ thêm những đồ ăn kèm như đậu que, khoai tây hầm một nồi to, quanh nồi sắt lại dán mấy cái bánh bột ngô, chẳng qua là lúc ra nồi bánh bột ngô được đựng trong bát riêng, thịt gà thì dùng nồi nhỏ múc ra, đặt bên trên bếp lò nhỏ dùng để ăn lẩu vào mùa đông, bên trong bếp lò thêm một ít lửa than là có thể giữ nóng.

 

Nhiệt độ không khí buổi tối mặc dù chỉ hơi lạnh hơn một chút so với ban ngày, nhưng còn chưa đến thời điểm ăn lẩu, chỉ là Tần Lạc Xuyên suy xét đến có thêm cua, cơm tối không thể tránh được ăn lâu hơn một chút, lúc ăn đến cuối, còn có thể có một chút thức ăn nóng cũng thoải mái.

 

Một sọt cua lớn Hạ Phi Tinh mang tới chỉ hấp không đến một phần ba đã được cả lồng hấp.

 

Thương Thanh Nguyệt lại xào vài món khác, hâm nóng bình rượu Thiệu Hưng, chính là một bữa tiệc tối thịnh soạn.

 

Chạng vạng mỗi ngày Tần Ngôn đều sẽ đốt cỏ dại xông muỗi trong sân, lại thêm nhà bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, cho nên trong sân rất khó tìm được muỗi.

 

Dương Hi phát hiện điểm này, bừng bừng hứng thú đưa ra ý tưởng ăn cơm tối trong sân.

 

Những người khác đối với việc ăn cơm ở chỗ nào cũng không có ý kiến, cũng chiều theo tâm tình phần tử trí thức đầy thơ ca này của hắn.

 

Sự thật chứng minh, ý tưởng của Dương Hi quả thật cũng không tệ lắm.

 

Qua hai ngày nữa sẽ đến Trung thu, ánh trăng sáng trong và sao sáng đầy trời cùng lúc chiếu rọi xuống, cho dù không đốt đèn cũng có thể nhìn được rõ ràng mỗi một đồ vật bày trên bàn.

 

Cua tính hàn, Tần Ngôn và Thương Thanh Nguyệt đều chỉ ăn hai con rồi thôi, nhóm ba người Tần Lạc Xuyên đều không có ý muốn dừng lại, cua Hạ Phi Tinh mang đến gạch vàng béo ngậy, vô cùng thơm ngon, ăn xong một con sau đó lại uống một hớp rượu Thiệu Hưng ấm áp, quả thật thoải mái không gì bằng.

 

Đang có khách, lúc ăn cơm Thương Thanh Nguyệt cũng dè dặt hơn bình thường nhiều, sau khi Tần Lạc Xuyên chú ý đến, bèn nhân lúc gặm cua gắp một ít đồ ăn Thương Thanh Nguyệt thích vào trong chén y.

 

Thương Thanh Nguyệt liếc mắt ra hiệu với hắn vài lần, phát hiện phu quân nhà mình hoàn toàn không nhìn thấy, cũng bèn thôi, yên lặng ăn hết tất cả đồ ăn được gắp vào trong chén.

 

Hương vị thịt gà hôm nay rất ngon, ngay cả đồ ăn kèm sau khi nấu kĩ cũng ngon miệng hơn ngày thường rất nhiều.

 

Thấy y thích, Tần Lạc Xuyên bèn nhỏ giọng nói, "Ngon không, ta còn biết làm không ít lẩu vị khác, chờ khi thời tiết lạnh hơn một chút, sẽ làm cho em ăn".

 

Mọi người cùng nhau ăn cơm, Thương Thanh Nguyệt cảm thấy hai người nhỏ giọng thì thầm như vậy có chút thất lễ, nhưng nghĩ đến cảnh tượng phu quân nói kia, sau khi trời lạnh tuyết rơi, bên ngoài là một vùng trắng xóa, một nhà ba người bọn họ ở trong phòng, đốt bếp lò, bên trên bếp lò là nồi lẩu sôi nóng hôi hổi, thì không tự giác nhếch khóe miệng lên, gật đầu nói, "Được".

 

Bữa cơm này ăn rất lâu, đến lúc đã dọn xong chén đũa, Thương Thanh Nguyệt lại đi bưng mấy đĩa thức ăn đến đây, trong đó có một đĩa chính là bánh Trung thu mới nướng xong hôm nay.

 

Nghĩ đến trong giếng còn ướp lạnh quả nho Hạ Phi Tinh mang đến, bèn nói, "Ta đi lấy nho treo trong giếng lên".

 

Ánh trăng tuy sáng nhưng chung quy không bằng ban ngày, lại còn ở bên cạnh loại chỗ nguy hiểm như giếng này, sợ y vô tình đá phải cái gì ngã xuống, Tần Lạc Xuyên dưới cái nhìn chăm chú của mấy người Hạ Phi Tinh nói, "Ta cũng đi qua xem thử".

 

Thời điểm Tần Lạc Xuyên đến, Thương Thanh Nguyệt đang đứng bên cạnh giếng, một tay nắm tay cầm bánh xe, nhưng lại không kéo lên, vì thế hắn hỏi, "Đang nhìn gì vậy?".

 

Thương Thanh Nguyệt nói, "Ánh trăng trong giếng".

 

Tần Lạc Xuyên cúi đầu nhìn theo, sau khi trăng sáng chiếu vào giếng, giống như bị che phủ một tầng sa mỏng, càng thêm dịu dàng.

 

Nhưng cũng không cảm thấy đẹp đến mức khiến người dừng chân, vì thế Tần Lạc Xuyên cười nói, "Trăng trong giếng cũng là trăng trên trời, muốn ngắm đợi lát nữa chúng ta đến trong sân ngắm".

 

Nói xong thì đưa tay xoay bánh xe, theo chuyển động của dây thừng, thùng gỗ vốn đang yên lặng ở mặt nước đong đưa, mặt nước yên tĩnh bỗng nhiên gợn sóng, làm ánh trăng như mâm ngọc lay động thành từng đốm sáng bạc.

 

Lúc hai người trở về, Dương Hi và Hạ Phi Tinh đang ăn bánh ngọt đến miệng đầy vụn bánh, thấy bọn họ trở về, có chút ngượng ngùng nói, "Lạc Xuyên, bánh ngọt nhà ông quả thật ăn quá ngon, mua ở của hàng nhà ai trên trấn vậy?".

 

Tần Lạc Xuyên liếc nhìn bánh ngọt ăn một nửa trong tay Dương Hi, nói, "Là thanh Nguyệt làm".

 

Lúc ban ngày, Thương Thanh Nguyệt nhìn hắn nướng bánh Trung thu bèn làm một ít bánh ngọt nướng cùng, Tần Lạc Xuyên nếm thử, có chút giống bánh Trung thu nhân thịt trước kia hắn từng ăn, Thương Thanh Nguyệt còn bỏ thêm một chút cải muối vào trong thịt, vừa giải ngấy vừa thêm thơm ngon.

 

Dương Hi nghe được không có chỗ mua, dường như ngay cả tinh thần cũng suy sụp một ít, Hạ Phi Tinh lại hứng thú, hỏi, "Cậu Tần, hai người có nghĩ tới đến trấn trên mở một cửa hàng bánh ngọt không?".

 

Tần Lạc Xuyên sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói, "Tạm thời chưa nghĩ tới".

 

Chuyện mở cửa hàng phải suy xét quá nhiều chuyện, bánh Trung thu bọn họ ăn lúc này hay bánh nhân thịt Thương Thanh Nguyệt làm đều rất phí công sức, nếu chỉ có người một nhà tự mình làm, nhất định sẽ rất mệt, còn không chắc chắn có thể kiếm được tiền. Nếu như mời người khác, thì càng phiền toái.

 

Thấy Tần Lạc Xuyên không có ý định muốn mở cửa hàng, Hạ Phi Tinh cũng không hỏi đến cùng, chỉ nói, "Nói tới cửa hàng, thật ra hôm nay anh tới còn có một chuyện khác muốn nói với hai người".

 

Tần Lạc Xuyên: "Chuyện gì?".

 

Hạ Phi Tinh liếc mắt nhìn Thương Thanh Nguyệt một cái, nói, "Anh còn nhớ nhà em dâu có một cô em họ, hôm qua anh nghe chưởng quỹ dưới tay kể, cô em họ của em dâu làm mai cho một thương nhân mở cửa hàng trang sức, người này hai mươi ba tuổi, cũng không phải người địa phương của trấn Vũ Khê, năm trước mới đến trấn trên mở cửa hàng, hiện giờ ở trấn trên ngoài gian cửa hàng trang sức kia còn có mấy gian cửa hàng khác".

 

Nếu là như thế, không có khả năng Hạ Phi Tinh cố ý chạy một chuyến như vậy, vì thế Tần Lạc Xuyên hỏi, "Có vấn đề?".

 

"Có một số việc nhìn bề ngoài không nhất định là sự thật". Hạ Phi Tinh như cười như không nói, "Ví dụ đơn giản nhất, giống như quán trà bên cạnh thư viện kia, thoạt nhìn là do anh đang quản lí, nhưng thật ra đó là sản nghiệp của Dịch Chi".

Trước Tiếp