
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Sau bữa trưa, khi Lục Uyển Hà còn đang lơ mơ vì no quá, đã bị Mục Thời lôi lên xe.
Cô ngồi ở ghế phụ, buồn ngủ đến mí mắt dính vào nhau, gắng gượng hỏi:
“Mình đi đâu đấy?”
“Đến trung tâm thương mại, dẫn chị đi mua quần áo.”
“Mua đồ?”
Lục Uyển Hà nhíu mày, lập tức bật dậy phản đối:
“Mua đồ làm gì? Chị vẫn còn đồ mặc mà.”
Mục Thời không thèm liếc cô lấy một cái, chỉ nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói:
“Năm tiếng nữa anh phải đi dự buổi đấu giá, chị là bạn đồng hành của anh, nên cần thay một bộ đồ phù hợp.”
Lục Uyển Hà ngơ ngác.
Đấu giá? Bạn đồng hành?
Cô còn đang mơ màng, định phản kháng:
“Không phải, chị chưa đồng ý…”
Chưa kịp dứt lời, Mục Thời đã mím môi cười, giẫm ga lái xe vút đi:
“Lên xe rồi là không được hối hận đâu nha.”
Tối 5 giờ, sảnh lớn khách sạn Glorious ở Thâm Thành.
Lục Uyển Hà thay một bộ váy đuôi cá màu xanh hải dương, tôn lên đường cong đầy đặn quyến rũ.
Mái tóc đen dài được uốn lọn lớn, thả tự nhiên qua vai, khiến cô thêm vài phần gợi cảm và mê hoặc.
Vừa bước vào hội trường, đã thu hút ánh nhìn của không ít người.
Lục Uyển Hà bị nhìn đến không thoải mái, tay đang khoác Mục Thời bất giác siết chặt hơn, ghé sát thì thầm:
“Chị đã nói là không muốn tới rồi mà…”
Nói rồi, cô lườm nhẹ sang Mục Thời.
Nếu là bình thường thì không sao, nhưng giờ cô lại trang điểm kỹ, đôi mắt hạnh được kẻ eyeliner tạo thành đường cong quyến rũ.
Ánh mắt trong trẻo mà ướt át ấy liếc một cái, khiến tim Mục Thời như bị cào nhẹ.
Anh nuốt nước bọt, vỗ vỗ tay cô, kéo cô đến một góc yên tĩnh.
“Là khách hàng gửi thiệp mời, anh khó từ chối nên mới phải tới.”
Mục Thời thấp giọng giải thích.
Anh sợ ánh mắt sâu thẳm của mình sẽ làm Lục Uyển Hà sợ, nên vội dời mắt.
Lục Uyển Hà lại tưởng anh đang áy náy, liền vỗ nhẹ vai anh, dịu dàng nói:
“Không sao, đã tới rồi thì cứ xem thử.”
Đúng lúc đó, chuông vang lên, người dẫn chương trình tuyên bố:
“Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.”
Hai người tìm chỗ ngồi.
Mục Thời đặt bảng số vào tay cô:
“Thấy món nào thích thì giơ bảng lên, coi như quà chào mừng chị trở về.”
Câu nói khiến lòng Lục Uyển Hà ấm lên, ngẩn ra một lúc.
Hóa ra trở về nhà… còn có quà nữa sao?
Cô nhìn tấm bảng trong tay, khẽ cười, nhưng cho đến khi buổi đấu giá kết thúc, bảng vẫn chưa được giơ lên lần nào.
Giữa chừng, Mục Thời quay sang hỏi:
“Không phải vì thấy đắt quá chứ? Hay là không thích?”
Lục Uyển Hà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
“Tấm lòng của em chị đã nhận rồi, đó là món quà quý giá nhất. Mấy thứ vật chất khác không quan trọng.”
Cô nói những lời ấy, ánh mắt sáng như sao rơi trong đêm.
Và ngay ở trung tâm vũ trụ ấy, Mục Thời nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đáy mắt cô.
Anh ngẩn người, cảm thấy thế giới xung quanh như chìm vào khoảng lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập vang dội trong lồng ngực.
Tất cả cảm giác đều mờ nhòe trong sương, chỉ có người trước mắt là rõ ràng không thể phai mờ.
Hương nước hoa cô dùng, mái tóc mềm mại, hàng mi khẽ rung và đôi mắt dịu dàng.
Mục Thời nhìn đến thất thần, mãi cho đến khi buổi đấu giá kết thúc mới hoàn hồn lại.
Hai người không có ý định tham gia phần tiệc sau, liền đứng dậy rời đi.
Nhưng vừa đi ra liền bị một phục vụ ngăn lại.
“Thưa cô, vị tiên sinh này nhờ chúng tôi trao tặng cô chiếc dây chuyền ruby mà anh ấy vừa đấu giá thành công.”
Phục vụ chỉ về phía một người đàn ông đang đứng gần đó.
Lục Uyển Hà sững người, liền thấy người đàn ông mặc vest khẽ cười, mang theo vẻ cao ngạo bước lên một bước.
“Viên hồng ngọc này rất hợp với chiếc váy xanh biển của cô. Tôi không nỡ để ngọc quý phủ bụi nên đặc biệt đấu giá tặng cô. Mong cô nhận cho.”
Câu này đầy ẩn ý, dù có ngây ngô đến đâu cũng nhận ra — hắn đang mỉa mai Mục Thời keo kiệt.
Lục Uyển Hà chỉ thấy buồn cười, định từ chối, thì thấy khoé môi Mục Thời khẽ nhếch lên, trong mắt loé lên một tia lạnh lùng.
“Quả nhiên Lý tiên sinh rất rộng lượng. Vừa mới mất trắng dòng tiền gần đây, mà giờ đã vượt qua cú sốc tâm lý.”
Ánh mắt anh lạnh nhạt mà vẫn mỉm cười, nhưng lời nói lại sắc bén, đâm thẳng vào lòng đối phương.
Lý tiên sinh sầm mặt lại, trông vô cùng khó coi.