
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 5: Sao mà có số tài khoản của tôi nhỉ?
Editor: Qin
Tiết Đường thật ra nghe rõ rồi.
Cái nghi vấn của cô, không nhắm vào câu hỏi, mà nhắm vào người hỏi.
Thật sự có thể nói mấy câu thẳng như vậy với người lần đầu gặp mặt sao?
“Nghe không rõ hả?”
Trình Kim An nhìn thì có vẻ rất chân thành, nhưng ánh mắt kia lại mang khí chất kiểu “cậu mà không nghe rõ thì để tôi nói lại cho rõ hơn nữa”.
Mà đúng là thế thật. Đứng ngay trước mặt cô luôn.
Tiết Đường cụp mắt nhìn cậu, chậm rãi nói: “Nghe rõ rồi.”
Ánh mắt hai người lại chạm nhau lần nữa, và lúc này cô mới phát hiện, Trình Kim An không phải mắt hai mí.
Từ lúc ở cổng trường đến tận vừa nãy lúc trên bục giảng, giữa họ đều có khoảng cách, Tiết Đường chỉ để ý thấy mắt cậu rất to, nên mặc định là mắt hai mí rồi.
Ai dè là mắt một mí. Mà còn to kiểu đó. Cô đúng là lần đầu thấy.
Ngay lúc cô đang ngắm, đôi mắt kia hơi nheo lại, trong ánh nhìn thấp thoáng chút chần chừ, như đang hỏi: Rồi sao nữa?
So với lúc trước, nét mặt này càng giống biểu cảm thật lòng hơn.
Tiết Đường vẫn không thay đổi sắc mặt: “Có khi nào… người tôi nhìn lúc đó không phải cậu?”
Trình Kim An nghe ra rồi, câu này đâu phải câu hỏi, nghe như lời tuyên bố thì đúng hơn.
Cậu khẽ “à” một tiếng, người ngả lại tựa vào ghế, khóe môi cong lên thành một nụ cười: “Vậy chắc là tôi nhìn nhầm rồi.”
Nếu hỏi thật lòng thì nụ cười đó… hoàn toàn bình thường.
Nhưng không hiểu sao Tiết Đường vẫn thấy trong nụ cười ấy có gì đó khác.
Như kiểu tự giễu, lại như kiểu… giận?
Lúc ấy Tiết Đường không hiểu nổi nguồn cơn những cảm xúc kia, cũng không định suy nghĩ sâu thêm làm gì.
Phải đến nửa học kỳ sau, cô mới nghe Trình Kim An nói thật về chuyện khi đó.
Mà lần đó thì bằng chứng rành rành, cãi không nổi.
–
Vài giây ngắn ngủi, Tiết Đường tự xây dựng lại tinh thần, chắc chắn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt không phải ảo giác, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thẳng vào anh.
“Xin lỗi anh, để tôi đền tiền.”
Một màn tái ngộ thật khó mà không buồn cười.
Gặp lại người yêu cũ sáu năm không gặp, còn chưa kịp chào hỏi, việc đầu tiên là đền tiền áo.
Không khí trong quán lẩu vẫn náo nhiệt, người người ăn uống trò chuyện rôm rả, mấy bàn xung quanh đến khi cả hai cùng đứng lên mới bắt đầu để ý.
Không nghe được cụ thể nói gì, nhưng đại khái hiểu là có chuyện xảy ra, rồi cũng ai nấy quay lại bàn mình.
Dù sao ở quán lẩu, mấy tình huống thế này cũng không hiếm.
Hai người đứng đối diện nhau, mặt không chút cảm xúc.
Tiết Đường vẫn đang chờ câu trả lời.
Trình Kim An lại rời mắt, ánh nhìn dừng trên thiết bị quay dựng trên bàn cô.
Anh hỏi: “Em đang làm việc à?”
Thời điểm này mà hỏi cái này thiệt luôn?
Tiết Đường nhớ lại hồi trước, cô từng cảm thấy Trình Kim An là kiểu người nói chuyện rất “trừu tượng”. Đang bàn chuyện A thì bỗng lôi chuyện B không hề liên quan vào, nói rất hồn nhiên.
Lý do thì cũng vô lý không kém, vì tự nhiên nghĩ tới thôi.
Lâu rồi không gặp, cảm giác cũ tự nhiên ùa về.
Tiết Đường hơi khựng một lúc, rồi gật đầu: “Cũng… tính là vậy.”
Cô còn đang nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì bên kia đã chủ động thay cô xử lý rồi.
Trình Kim An tháo khuy áo khoác, không nói không rằng cởi luôn ra.
Tiết Đường chưa hiểu chuyện gì cho tới khi chiếc áo được đưa thẳng tới trước mặt.
Lúc đó cô mới biết anh định làm gì.
Cô đưa tay nhận lấy.
“Giặt sạch rồi trả lại tôi là được.”
Nói xong, anh ung dung rời đi.
Muốn trả áo thì ít nhất cũng phải có cách liên lạc chứ.
Tiết Đường lúc này mới phản ứng lại, hai người đã cắt đứt liên lạc từ rất nhiều năm trước rồi.
Cô quay đầu nhìn theo, nhưng bóng người cũng chẳng còn đâu nữa.
Tiết Đường chậm rãi ngồi xuống, trong đầu bắt đầu replay lại mọi thứ vừa diễn ra.
Làm sao có chuyện trùng hợp đến thế được?
Video khám phá đầu tiên sau khi về lại thành phố Lân, lại xảy ra một sự cố nho nhỏ. Mà nhân vật chính của sự cố ấy chính là bạn trai cũ.
Điều khiến cô thấy kỳ lạ nhất, là bầu không khí giữa hai người.
Không né tránh, không nhắc lại chuyện cũ, cũng không cãi vã.
Quá yên bình, yên bình đến mức giống như chỉ mới mấy ngày không gặp.
Tâm trạng quay phim tiêu tan sạch, may mà chỉ còn thiếu đoạn kết.
Tiết Đường thu lại thiết bị như thường lệ, đèn trợ sáng và máy quay đều được cất gọn vào túi.
Cô đứng dậy, nhìn sang chiếc áo khoác vẫn còn đặt trên ghế.
Dừng lại hai giây, cô xách áo lên khoác lên khuỷu tay, rời khỏi quán.
Theo thói quen cũ, quay xong cô sẽ về nhà cắt dựng video trước tiên.
Nhưng hôm nay cô thực sự cần phải nghĩ lại một lượt cho rõ.
Chắc là trùng hợp thôi.
Ngoài trùng hợp ra thì còn có thể là gì?
Dù vậy, xác suất này đúng là hơi cao thật.
Nhớ đến chiếc áo khoác phải mang đi giặt khô, sau này cũng phải tìm cách trả lại.
Tiết Đường cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Mở khóa, bấm vào WeChat.
Sau đó nhấn vào khung thêm bạn bè, gõ một dãy số.
Cô nhìn chằm chằm vào dãy số đó, rồi ấn nút tìm kiếm.
Không ngờ vẫn là cái avatar ấy.
Một bức ảnh trăng mờ, chụp từ cửa sổ lớp học cấp ba của họ.
Hồi xưa Tiết Đường từng hỏi về ý nghĩa của cái ảnh đại diện đó.
Câu trả lời cô vẫn nhớ rõ: “Rất có ý thơ mà, không thấy à?”
Nhưng cô cũng nhớ, hồi xóa liên lạc với Trình Kim An, anh đâu còn dùng cái avatar này nữa.
Không ngờ bây giờ lại quay lại dùng.
Thích dữ lắm mới vậy á.
Tiết Đường thu hồi dòng suy nghĩ từ cái ảnh đại diện ấy, do dự một lát rồi vẫn nhấn gửi lời mời kết bạn.
Cùng lắm là không đồng ý thôi.
Chưa đến ba phút sau, điện thoại vang lên tiếng thông báo.
Chẳng lẽ phải nhắn trước vài câu? Hay đợi giặt áo xong rồi nói?
Cô còn đang phân vân thì vừa vuốt điện thoại mở ra đã phát hiện mình nghĩ hơi nhiều rồi.
Người gửi tin nhắn là Triệu Hoan, bạn thân nhất của cô hồi cấp ba.
【Đường Đường, nhà mới sống thế nào rồi?】
Tiết Đường bạn bè không nhiều, đếm trên đầu ngón tay là đủ, Triệu Hoan chính là một trong số đó.
Nếu nói Lý Cảnh Viên là kiểu bạn thân vì tính cách bổ khuyết nhau, thì Triệu Hoan lại là người có nhiều điểm giống cô.
Tiết Đường mở khung chat, gõ một dòng:
【Cũng ổn lắm, hôm nay ngủ nướng đến tận trưa.】
【Tốt quá trời, mai tao được nghỉ bù nè, đi ăn với nhau nha?】
Tiết Đường nghĩ một chút rồi nhắn lại:
【Tao thì được thôi, nhưng mày có cần nghỉ ngơi không? Mới về còn chưa điều chỉnh xong múi giờ mà?】
【Tao ổn, quen rồi ấy mà. Không phải đi công tác hai chuyến liên tục thì đã đến gặp mày từ lâu rồi.】
Cô đáp lại:
【Okie, vậy mày muốn ăn gì?】
Triệu Hoan:
【Mai tao mua ít đồ ăn mang qua nhà mày nấu luôn, tiện thể tham quan nhà mới của mày luôn nhé~】
【Được luôn~】
Triệu Hoan không trả lời thêm.
Tiết Đường cũng đặt điện thoại xuống.
Đây chính là điểm mà cô và Triệu Hoan giống nhau, một chuyện đã có kết quả thì sẽ không dây dưa thêm, cũng không thích nói nhiều.
Khác hẳn với phong cách của Lý Cảnh Viên. Cô nàng hay dùng nhiều dấu cảm thán, thích xài icon, gửi sticker. Trong mắt Tiết Đường, đó là nét rất dễ thương. Chính cô cũng từng bị ảnh hưởng, lén lưu lại vài cái sticker, nhưng đến giờ vẫn chưa từng dùng qua.
Giờ mới hơn hai giờ chiều, WeChat vẫn chưa có thêm tin gì mới.
Tiết Đường không định phí thời gian nữa, quay lại phòng làm việc, mở laptop bắt đầu dựng video vừa quay.
Cô làm việc rất tập trung. Dựng video lại là một công việc đòi hỏi tỉ mỉ, đến nỗi cô chẳng buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi nhận ra thì trời đã tối sầm.
Tiết Đường nhìn đồng hồ, gần tám giờ rồi.
Buổi trưa ăn hơi nhiều, tối nay cũng chẳng muốn ăn thêm.
Cô vừa định làm tiếp thì điện thoại trên bàn vang lên.
Lý Cảnh Viên gọi tới.
Tiết Đường bắt máy.
“Đường này, mày có đang ở nhà không?”
“Ở mà.”
Đầu dây bên kia nói tiếp: “Hồi nãy A Phi hỏi tao xem mày có ở nhà không. Nếu có thì chủ cũ của căn hộ sẽ ghé qua một lát, hình như để quên đồ gì đó trên ban công phòng phụ.”
Ban công phòng phụ?
Phòng đó hiện vẫn đang trống, từ sau khi dọn vào đến giờ cô còn chưa vào xem kỹ lần nào.
“Được mà, tao ở nhà.” Có lẽ là đồ quan trọng gì đó, Tiết Đường đáp: “Cứ bảo anh ấy tới đi.”
“Okie.”
Cúp máy rồi, Tiết Đường mới cảm thấy hơi lạ.
Chủ cũ vốn không ở căn này, đồ đạc cũng đâu có gì, sao lại quên đồ trên ban công được?
Cô định đi xem trước một chút.
Rời khỏi phòng làm việc, bước vào phòng phụ, đi thẳng ra ban công nhỏ.
Trống trơn. Ngoài hai chậu sen đá trông đã héo rũ, chẳng có gì cả.
Không lẽ định “làm giá” với mình? Hay là chính là mấy chậu sen đá này?
Chắc không đến mức đó đâu ha?
Dù gì cũng là chủ quán lẩu, còn làm ăn trong ngành truyền thông, chắc không đến mức thiếu tiền thế.
Thôi kệ.
Tiết Đường xoay người rời đi, tính đợi người tới rồi nói.
Vừa quay lại phòng, Lý Cảnh Viên lại nhắn thêm:
【Anh ấy đang qua đấy~ A Phi bảo anh bạn này đẹp trai lắm nha~ [liếc mắt]】
Tiết Đường trả lời:
【Được rồi [cười gượng đấm vào tường]】
Tưởng phải chờ lâu, ai ngờ mới ngồi được mười phút thì chuông cửa đã vang lên.
Nghe có vẻ cũng hơi gấp gáp nữa.
Tiết Đường đứng dậy ra mở cửa.
Và trong vài giây tiếp theo, cả thế giới như ngưng lại.
Cô suýt nghĩ mình hoa mắt, xác nhận lại lần nữa không phải đang ảo giác, rồi lại không nhịn được cảm thán: thế giới này còn ly kỳ hơn cả tiểu thuyết huyền huyễn.
Cái người tự xưng là “chủ cũ” này… sao lại giống hệt bạn trai cũ mà cô vừa gặp lại hồi trưa thế?
Cổ họng Tiết Đường hơi khô, chậm rãi mở lời: “Sao lại là anh?”
Trình Kim An cúi mắt nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Tôi còn đang định hỏi đây.”
“…”
Tiết Đường: “Căn nhà này là anh bán cho tôi?”
Trình Kim An: “Là em mua nhà của tôi á?”
Câu trả lời quá rõ ràng rồi.
Vậy ra ông chủ quán lẩu Nồng Cay Gợi Vị, bạn thân kiêm đối tác kinh doanh của bạn trai Lý Cảnh Viên, đều là anh?
Tiết Đường lặng lẽ thở ra một hơi, nói: “Đúng là trùng hợp ghê.”
Trình Kim An gật đầu đồng tình: “Ừ, trùng thật.”
Thật sự không biết phải nói gì thêm, Tiết Đường đành hỏi: “Anh đến lấy đồ à?”
“Ừ.” Trình Kim An liếc nhìn sàn nhà sạch bóng, hỏi: “Có dép đi trong nhà không?”
“Không sao, cứ vào đi.”
“Ok.”
Trước ánh mắt của Tiết Đường, Trình Kim An ung dung đi vào phòng phụ, chẳng mấy chốc đã quay trở ra, trên tay xách theo hai chậu sen đá.
Tiết Đường vẫn đứng ở đúng vị trí ban nãy, bên cạnh cửa.
Khi anh đi ngang qua, còn nhắc: “Tôi đi đây, nhớ đóng cửa nhé.”
Tiết Đường hoàn hồn lại, vội gọi với: “Áo của anh tôi mang đi giặt rồi, mấy hôm nữa mới xong.”
“Không sao.” Trình Kim An có vẻ không để tâm, “Khi nào xong thì trả cũng được.”
“Ừ.” Tiết Đường ngập ngừng, rồi nói thêm: “Tôi… đã add WeChat của anh rồi.”
“Ồ?” Trình Kim An nghiêng đầu, “Thêm WeChat tôi làm gì?”
“…Trả áo cho anh chứ còn gì.”
Trình Kim An gật gù như chợt hiểu ra: “Ờ há, cũng phải có cách liên lạc mới trả được đồ.”
Ngay trước mặt Tiết Đường, anh móc điện thoại ra, mở app.
“Ồ…” Một tiếng cười nhẹ bật ra, Trình Kim An liếc nhìn cô, nhấn từng chữ một: “Tìm bằng số tài khoản để add.”
“Sao mà có tài khoản của tôi nhỉ?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình: Sao có số tôi được nhỉ? Không lẽ… những năm qua vẫn chưa quên tôi sao? Không lẽ vậy sao? (bật mode tsundere khó đỡ)