
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 30: Chẳng lẽ trong nhà mày giấu đàn ông?
Editor: Qin
【980419#】
Nhìn thấy tin nhắn này, Trình Kim An vẫn còn đang ngồi ở hàng ghế sau của chiếc taxi. Anh khẽ nhắm mắt lại, trong lòng chỉ biết gọi thầm một tiếng: “Thất sách rồi.”
Nửa đêm xe ít, chẳng mấy chốc đã tới Vân Đỉnh Loan.
Xuống xe, Trình Kim An kéo vali đi vào. Anh quen thuộc ấn thang máy, rồi cũng rất tự nhiên bấm tầng. Ra khỏi thang, anh nhập dãy mật mã đã thuộc làu làu từ lâu.
Ở huyền quan, dép đi trong nhà đã được đặt sẵn.
Trình Kim An liếc nhìn, kéo vali vào, đổi dép.
Lúc này, Tiết Đường vẫn đang ở trong thư phòng. Cắt video sao? Không phải đâu.
Cô đứng ở cửa từ khi nghe thấy tiếng khóa mã được nhập đã đứng đợi. Còn đang do dự có nên ra hay không thì tiếng kéo vali ngày càng gần.
Thôi thì ra ngoài vậy.
“Người thuê nhà” mới tới, “chủ nhà” mà không ra đón thì cũng không hợp tình hợp lý.
Tay phải đặt lên tay nắm, Tiết Đường vặn mở cửa đi ra.
Trình Kim An lúc này đang đứng trong phòng khách. Anh nhìn lướt qua cách ăn mặc của Tiết Đường. Ăn mặc gọn gàng thế này, không biết còn tưởng cô sắp ra ngoài luôn.
“Chưa ngủ à?”
Tiết Đường gật đầu: “Mới cắt video xong, giờ đang chuẩn bị ngủ đây.”
“Ừ, đi ngủ đi.”
Tiết Đường “ồ” một tiếng, rồi dặn vài câu: “Anh cứ từ từ dọn dẹp, rửa mặt đánh răng gì đó. Em không biết anh có mang đồ dùng cá nhân không, nhưng trong nhà vệ sinh có sẵn một bộ, bàn chải mới cũng có trong ngăn kéo. Nếu cần thêm gì thì cứ nói với em.”
“Được rồi.” Trình Kim An nhướng mày, “Cảm ơn nha, chủ nhà.”
Sau hai tiếng “chủ nhà” đó, Tiết Đường liền trở về phòng mình. Cửa vừa khép lại, ngoài phòng vang lên tiếng công tắc bật tắt.
Chắc là tắt đèn phòng khách rồi.
Sau đó là tiếng cửa mở.
Chắc là vào phòng rồi.
Tiết Đường ngồi trở lại giường, chạm vào drap mới sực nhớ ra. Giường phòng phụ hình như trống trơn.
Trời ạ, sao lại quên mất chuyện này nhỉ?
Hôm trước Lý Cảnh Viên qua chơi, ở lại cuối tuần. Sau khi cô nàng về, Tiết Đường đã gỡ hết ga trải giường, vỏ gối, vỏ chăn đi giặt. Giặt xong thì cất hết vào tủ, ngay cả ruột chăn ruột gối cũng cất luôn vì sợ bụi.
Bây giờ giường ở phòng phụ ngoài cái nệm ra thì chẳng còn gì cả.
Tiết Đường lập tức chạy ra ngoài. Vừa giơ tay gõ cửa, Trình Kim An đã đứng ngay bên trong, cô vừa hạ tay xuống thì cửa đã được mở ra.
Tiết Đường nhìn anh: “Xin lỗi nha, em quên chưa dọn phòng. Chăn gối, drap giường, vỏ gối đều cất trong tủ hết rồi, đều là đồ sạch.”
Thành thật mà nói, ngay khoảnh khắc bước vào phòng phụ, Trình Kim An cũng bị giật mình một cái. Đứng ngay cửa suy nghĩ cả buổi, mới nhớ phải mở tủ ra xem.
Còn chưa kịp tìm thì “chủ nhà” đã đích thân tới gõ cửa với vẻ đầy áy náy.
Trình Kim An tỏ vẻ “hào sảng”: “Không sao, thuê phòng thì không thể đòi hỏi mấy cái này.”
Nói xong, anh lại thêm một câu: “Tôi tự dọn được, em về ngủ đi.”
“Ừm.”
Tiễn người về xong, Trình Kim An bước đến trước tủ, lần lượt lấy đồ ra. Không thể không nói, tuy phòng phụ không có người ở thường xuyên nhưng Tiết Đường dọn rất sạch sẽ. Ngay cả bên trong tủ cũng gần như không có bụi.
Tuy thường bị bà Hạ mắng, nhưng Tiết Đường chỉ là người nhiều đồ nên nhìn hơi bừa. Còn nói đến bẩn, thì hoàn toàn không liên quan.
Trình Kim An sống một mình quen rồi, lắp vỏ chăn vỏ gối cũng rất nhanh nhẹn, không bao lâu là xong xuôi.
Vali vừa mở, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Anh đang sắp xếp đồ nên chẳng định ra mở, chỉ nói vọng ra một tiếng: “Vào đi.”
Sau đó Tiết Đường đẩy cửa vào.
Cô không mở to, chỉ hé hé một khe nhỏ, đến người còn chẳng lách qua được.
Trình Kim An quay đầu nhìn cô.
Tiết Đường giơ tay phải lên, trong tay là cái máy sấy tóc.
Cô nói: “Em để máy sấy trong nhà tắm nhé?”
Trình Kim An lập tức nhớ đến lần trước, vì không tìm thấy máy sấy nên mới không sấy tóc, bị cô giữ lại tắm.
Xem ra cô vẫn nhớ chuyện đó.
“Được.” Anh đáp, “Cảm ơn.”
Nói xong, Tiết Đường khẽ khàng đóng cửa lại, rồi đi thẳng vào nhà tắm để đặt máy sấy.
Đồ Trình Kim An mang không nhiều. Dù sao cũng sẽ ở lại một thời gian, nên anh cũng lấy từng thứ ra sắp xếp đâu vào đó.
Phần lớn là quần áo, anh treo gọn gàng trong tủ.
Tất cả xong xuôi, Trình Kim An ngồi nghỉ một lát. Sau đó xách đồ ngủ, kiểu như chấp nhận số phận mà đi vào nhà tắm.
Anh đã tắm ở nhà Thẩm Yến Hồi rồi.
Giữa mùa đông giá rét, dù vừa mới dọn dẹp, anh cũng chẳng ra mồ hôi. Nhưng lời nói dối đã lỡ nói ra, máy sấy cũng đã mang tới.
Không tắm một lần nữa thì không ăn khớp cho lắm.
…
Tiết Đường về phòng, ngẫm lại xem còn quên việc gì không. Xác định ổn thỏa, mới thay đồ ngủ và chui vào chăn.
Đèn đã tắt.
Tiết Đường có một thói quen không tốt: tắt đèn rồi vẫn phải cầm điện thoại chơi thêm nửa tiếng mới chịu.
Ngày nào cũng vậy.
Nhưng hôm nay dù điện thoại trong tay, video ngắn vẫn đang phát, nhưng tâm trí cô lại không tập trung.
Cô đổ hết nguyên nhân lên việc không quen với việc trong nhà đột nhiên có thêm một người.
Đêm khuya tĩnh mịch, mà Tiết Đường lại có thính lực rất tốt. Bên ngoài có động tĩnh gì cô cũng nghe được hết.
Bao gồm việc Trình Kim An ra khỏi phòng, vào nhà tắm, lại từ nhà tắm trở về, thậm chí cả tiếng máy sấy tóc cô cũng lờ mờ nghe được.
Hơn nửa tiếng rồi mà chẳng có chút buồn ngủ nào cả.
Tiết Đường dứt khoát đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, ép mình phải ngủ.
Không biết qua bao lâu, điện thoại đặt trên đầu giường bỗng rung lên.
Tiết Đường vốn chưa ngủ, mắt lập tức mở ra.
Cô đưa tay ra khỏi chăn, cầm điện thoại lên xem.
Trình Kim An chuyển khoản cho cô.
Tận năm ngàn.
Số tiền này có gì đó không đúng lắm.
Cô bắt đầu gõ chữ trả lời lại.
【Chuyển khoản nhiều quá rồi đấy?】
Trình Kim An: 【Chưa ngủ à?】
Tiết Đường nghĩ một lát, trả lời: 【Suýt nữa thì ngủ rồi, bị điện thoại làm tỉnh.】
Trình Kim An: 【Ồ, thế thì xin lỗi nhé.】
Anh có thấy áy náy gì không? Tiết Đường chẳng cảm nhận được tí nào cả.
Cô lại hỏi tiếp: 【Không sao, nhưng mà tiền chuyển hơi nhiều rồi nhỉ?】
Cô nhớ lúc trước nói là ba, bốn tháng, cho dù tính dư ra bốn tháng thì cũng dư đến một ngàn.
Trình Kim An: 【Không nhiều, cứ tính trước bốn tháng đi, biết đâu sau này ở quá vài hôm. Với lại bếp và nhà tắm đều dùng đồ của em, tính chung vào rồi.】
Tiết Đường vẫn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại thì anh chắc chắn không đồng ý. Cứ cò cưa mãi thì cũng chẳng được gì.
Thôi, tạm thời cầm trước vậy. Nếu sau này anh chuyển đi sớm, cô lại chuyển khoản trả lại.
Tiết Đường bấm chấp nhận: 【Được, em nhận rồi.】
Trình Kim An: 【Ừ.】
Nên nói “chúc ngủ ngon” không? Hay là “nghỉ sớm đi”?
Tiết Đường cầm điện thoại suy nghĩ một lát. Cuối cùng vẫn đặt nó sang một bên, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Cô với Trình Kim An vẫn chưa tới mức có thể nói những lời đó.
Không hợp.
Còn bên kia phòng, ông chủ Trình hình như vẫn chưa có ý định đi ngủ.
Trình Kim An ngồi dựa vào đầu giường, vẫn giữ nguyên tư thế ôm điện thoại. Năm phút trôi qua.
Không có động tĩnh gì.
Lại thêm năm phút nữa.
Vẫn không có động tĩnh.
Trình Kim An mặt đầy dấu hỏi.
Vậy là xong thật rồi hả???
Không một câu chốt hạ nào à?
Vô lễ thật…
–
Vì muốn sáng sớm ra thu đồ, Tiết Đường đặc biệt đặt báo thức lúc bảy giờ. Nhưng hoàn toàn không nghe thấy gì.
Tất nhiên cũng có thể là nghe thấy rồi, nhưng theo bản năng tắt đi, sau đó… xóa sạch ký ức về chuyện đó.
Tóm lại là lúc cô tỉnh dậy thì đã gần mười giờ sáng.
Tiết Đường bất lực vò tóc. Giờ chỉ còn biết mong là Trình Kim An vẫn chưa dậy.
Cô rửa mặt đánh răng nhanh gấp đôi bình thường. Xong xuôi rồi thay đồ, mới nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.
Chỉ là động tác này trông có hơi kỳ quái.
Cô mở cửa cẩn thận từng chút một, nửa thân trên đã thò ra ngoài, còn phần dưới vẫn ở trong phòng.
Thấy cửa phòng Trình Kim An còn đóng, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dọn nhà giữa đêm thế kia, chắc mệt rồi.
Cô thả lỏng người, đứng thẳng dậy bước ra ngoài.
Nhưng tình hình lại khác xa cô tưởng. Trình Kim An đã ở phòng khách, rèm cửa ban công cũng được kéo ra.
Tiết Đường nhìn thẳng ra ngoài ban công.
Xuất hiện thêm bộ đồ Trình Kim An mặc hôm qua, và cả q**n l*t cùng tất của anh.
Thậm chí chúng được phơi ngay bên cạnh nội y của cô.
Tiết Đường đơ tại chỗ.
Trình Kim An thấy hơi đói, vừa định xem trong tủ lạnh có gì nấu được không thì thấy cô như cái cọc gỗ đứng bất động.
“Em làm sao thế?” Anh hỏi.
Tiết Đường từ từ dời ánh mắt khỏi ban công, nhìn anh: “Đồ của anh… sao lại phơi ở ngoài ban công vậy?”
Trình tổng không hiểu nổi: “Không phơi ở ban công thì phơi ở đâu?”
“Ý em là.” Tiết Đường nói, “Phòng anh không phải cũng có ban công à?”
“Đó là ban công hướng bắc.”
“Hả?”
“Không có nắng, phơi làm gì? Phơi ánh trăng à?”
Tiết Đường: …
Cạn lời thì có, nhưng hình như cũng hợp lý.
Trình Kim An hất cằm hỏi: “Tủ lạnh có gì không? Tôi mượn đồ ăn một chút nhé?”
“Chắc là có, anh cứ dùng đi.”
Nói xong, Tiết Đường lại liếc ra ban công lần nữa. Thế nào cũng thấy kỳ kỳ…
Người ta mà nhìn từ tòa đối diện qua đây, chẳng phải sẽ hiểu lầm à?
Cô lập tức rút tầm mắt lại, lặng lẽ quay vào phòng ngủ. Mặc kệ người kia lăn xăn trong bếp.
Chuyến đi ra ngoài này khiến cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ.
Trong phòng ngủ của Tiết Đường có một ô cửa sổ băng, dạo trước cô vừa mua một chiếc ghế nằm để đặt ngay đó. Giờ thì cô ngồi trên cái ghế ấy.
Phòng khách vốn là nơi cô thích nhất khi rảnh rỗi, nhưng giờ phòng phụ đã cho Trình Kim An thuê rồi, cô cũng ngại không dám ra phòng khách thường xuyên nữa.
Không có việc gì làm, Tiết Đường đành ngồi lướt điện thoại.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng máy hút mùi trong bếp vang lên. Rồi mùi thơm cũng bắt đầu luồn qua khe cửa phòng tràn vào.
Đang làm món gì nhỉ? Mùi thơm ghê.
Còn chưa nhận ra là món gì, thì nhóm chat trước đây tên “Tổ đội ba người”, giờ đã được đổi thành “Nhóm bí mật của hội chị em” hiện lên thông báo tin nhắn mới.
Người gửi chính là “bà chủ đổi tên” Lý Cảnh Viên.
Gần đây chắc cô nàng đang tổng kết cuối năm, nên vào nhóm tám chuyện nhiều hơn hẳn.
【Chị em ơi, tui sắp được giải thoát rồi! Cuối tuần này tụi mình làm một bữa gặp mặt cuối năm nha?】
Triệu Hoan chắc cũng đang trốn việc, trả lời rất nhanh.
【Được á, năm nay tôi không đón Tết ở thành phố Lân, tranh thủ gặp một bữa trước khi đi luôn.】
Tết không ở đây à? Cô ấy chưa từng nói gì cả.
Tiết Đường hỏi: 【Đi đâu vậy?】
Triệu Hoan: 【Tính dẫn ba mẹ đi Hải Nam ăn Tết. Nghe người ta nói mùa đông ở Tam Á ấm lắm, nên ba mẹ muốn đi đổi gió.】
Lý Cảnh Viên: 【Quá hợp lý luôn!】
Triệu Hoan: 【Ừa, ba mẹ tôi thích thì tôi chiều thôi. Thế mình họp mặt ở đâu?】
Lý Cảnh Viên: 【Nếu ăn ngoài thì mình chọn quán, còn muốn ăn ở nhà thì tới nhà Đường cũng được á.】
Chuyện này mà nói trước tối qua, Tiết Đường chắc chắn sẽ gật đầu cái rụp. Có bạn bè muốn đến nhà chơi là chuyện khiến cô rất vui vẻ.
Nhưng giờ thì không thể nào đồng ý được.
Tiết Đường: 【Dạo này nhà tao chắc không tiện lắm.】
Lý Cảnh Viên: 【Sao thế?】
Chưa kịp trả lời, chị đại Triệu Hoan đã bật mode thám tử.
【Đường Đường, đừng nói là mày đang giấu đàn ông trong nhà nha?】