
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 23: Trên tầng có trai đẹp! Tận hai người lận!
Editor: Qin
Hôm sau, Tiết Đường lại dậy khá sớm.
Cô nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ.
Nếu là trước đây mà tỉnh giấc thấy giờ này thì cô tuyệt đối nhắm mắt ngủ tiếp.
Có điều hôm qua cô ngủ sớm, giờ này cũng đã ngủ đủ rồi.
Tiết Đường lề mề bò dậy. Phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng, cô đánh răng rửa mặt xong mới đi ra phòng khách.
Reese dậy còn sớm hơn cô, đang mặc đồ thể thao tập yoga ngoài ban công.
Nghe thấy tiếng động, cô ấy quay đầu lại, “Dậy rồi à?”
Tiết Đường gật đầu: “Cậu dậy sớm thật đó, còn đang tập yoga luôn cơ.”
“Cũng bình thường thôi, tớ quen dậy sớm rồi.”
Tiết Đường vòng qua người cô ấy, đi về phía tủ lạnh.
Vừa mở cửa ra liền thầm kêu không ổn, chẳng có gì ăn sáng cả.
Cô đóng tủ lạnh lại, quay sang gọi: “Reese, sáng cậu muốn ăn gì?”
Reese giơ điện thoại lên: “Tớ đặt đồ ăn rồi, chắc cũng sắp đến rồi, cậu chỉ việc chờ ăn thôi.”
Khoảng mười phút sau, đồ ăn được giao tới.
Món đơn giản: sữa đậu, quẩy và bánh bao.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Reese cắn một miếng quẩy, thỏa mãn thở dài: “Lúc tớ ở nước ngoài, chỉ thèm mỗi thứ này.”
Tiết Đường hỏi: “Lần này cậu định ở lại bao lâu?”
“Vẫn chưa nghĩ xong.” Reese thành thật: “Thật ra lần này tớ về là mang theo ý định muốn định cư luôn, nhưng mà cũng không biết có làm được không.”
Tiết Đường uống một ngụm sữa đậu, đúng loại có đường mà cô thích.
Hương vị còn đọng lại trong miệng, cô nói: “Chắc chắn làm được mà. Tớ thấy chỉ cần cậu muốn thì nhất định sẽ được thôi.”
Reese lắc đầu: “Không đơn giản thế đâu. Nếu định cư thật, tớ còn muốn mua nhà nữa. Nghe nói chính sách mỗi nơi mỗi khác, kiểu gì cũng có hạn chế với người nước ngoài. Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là mua nhà cần tiền! Tớ đâu thể một lúc đưa ra số tiền lớn thế được.”
“Thì vay đi.” Tiết Đường nhìn cô ấy, “Giờ ai chẳng vay tiền mua nhà, bên nước cậu không phải cũng toàn vay đấy à?”
“Ừ, thì cũng được thôi…” Reese trông như đang cân nhắc nghiêm túc. Nghĩ nghĩ xong lại hỏi: “Đường Đường này, cậu vay bao nhiêu vậy? Mỗi tháng phải trả bao nhiêu?”
Tiết Đường chớp chớp mắt.
Hình như hỏi nhầm người rồi.
“Tớ mua bằng tiền mặt.”
Reese tròn mắt, từ từ mở to: “Trả thẳng luôn á?! Vậy là bao nhiêu tiền trời? Cậu tiết kiệm bao nhiêu năm vậy?!”
Tiết Đường đưa ngón trỏ đẩy đẩy sống mũi: “Cũng không phải cố tình tiết kiệm đâu.”
Nói thật, có lẽ do môi trường lớn lên từ nhỏ, cô luôn có một kiểu nhạy cảm rất riêng trong chuyện tiêu tiền. Không phải kiểu tiết kiệm lặt vặt rồi xài bạo, cũng không phải tiết kiệm lớn rồi hoang phí chuyện nhỏ, mà là rất rõ ràng chuyện gì đáng chi, chuyện gì không.
Vậy nên mấy năm qua tích góp cũng được kha khá.
Câu nói nhẹ như không ấy khiến Reese nghẹn họng. Không biết nên nói gì nữa, cô ấy chỉ giơ ngón cái lên tặng Tiết Đường một cái like đầy tâm phục khẩu phục.
—
Sắp tới trưa, hai cô gái xinh đẹp chỉnh tề lên đồ rồi ra khỏi nhà.
Tiết Đường đã đặt trước một quán món bản địa được đánh giá khá tốt trên mạng, là do Reese chủ động đề xuất: “Đã đến thành phố Lân, thì phải ăn thử món địa phương ở đây chứ!”
Món ăn ở thành phố Lân không cay, Tiết Đường cũng ăn thấy nhẹ bụng, không khó chịu.
Ăn xong, hai người lại dạo quanh khu phố thêm một lúc. Tới gần ba giờ chiều, mới cùng đến quán trà chiều mà Tiết Đường đã nói.
Tên quán rất tùy hứng.
Reese thì thầm đọc tên: “‘Quán ven đường’, cái tên độc đáo phết nhỉ.”
Tiết Đường cũng gật gù tán đồng: “Nghe như kiểu mai giải thể tới nơi ấy.”
“Vào thử coi.” Reese khoác tay Tiết Đường, kéo cô bước vào, “Nhìn thiết kế bên ngoài cũng ổn lắm.”
Vừa vào cửa, cô ấy đã “ồ” lên: “Đúng là có gu thật.”
Tiết Đường đưa mắt nhìn một vòng, quán được trang trí theo phong cách đồ cổ châu Âu, hai tầng lầu. Từ bàn ghế đến mấy chiếc ly treo tường, món nào món nấy nhìn cũng thấy đắt tiền.
Trong quán không nhiều nhân viên, đếm sơ chỉ thấy ba người.
Người ra đón họ là một cô sinh viên nhìn còn khá trẻ, chắc là làm part-time ở đây.
“Chào mừng quý khách, hai chị muốn dùng gì ạ?”
Tiết Đường hỏi trước: “Ở đây được quay video không?”
Cô nhân viên lúc này mới để ý hai người đều mang theo túi to, nhìn cái là biết ngay là dân chuyên nghiệp rồi.
Cô ấy mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là được ạ.”
Quảng cáo miễn phí, ai mà không vui?
Cô ấy tiếp tục: “Trên lầu dưới lầu đều còn chỗ, hai chị muốn ngồi đâu ạ?”
Reese vừa định nói đâu cũng được, thì Tiết Đường đã mở miệng trước: “Lên lầu đi.”
“Được đấy.” Reese không có ý kiến, “Trên lầu ít người qua lại, tiện quay hơn.”
Nghe Reese nói, cô nhân viên nhỏ giật cả mình, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt: “Tiếng Trung của chị hay quá trời!”
Reese cười phì, đưa tay vỗ vai cô bạn nhỏ: “Đừng có xem chị là người nước ngoài chứ.”
Cầu thang trong quán hơi hẹp, lúc lên lầu Tiết Đường đi sau cùng.
Nhân viên dẫn đường phía trước, Reese dùng tiếng Trung chuẩn chỉnh của mình nhờ cô ấy gợi ý vài món vừa đẹp vừa ngon.
Tiết Đường theo sau, đang định nghe thì bỗng nhận ra người phía trước im bặt.
Reese quay lại, hơi cúi xuống, hạ giọng thì thầm: “Đường Đường, trên lầu có trai đẹp! Mà là hai người lận!”
Nói xong, cô ấy lập tức xoay đầu, giả vờ như chưa từng nói gì, tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
Tiết Đường cũng bước lên tầng hai.
Quả nhiên, cạnh cửa sổ có một người ‘quen mặt’ đang ngồi.
‘Quen mặt’ ấy còn liếc về phía cô một cái. Rồi như thể không thấy gì, dửng dưng thu lại ánh mắt.
Chỗ ngồi đó ngay chính giữa cửa chính, chỉ cần ai đi ngang qua Quán ven đường là gần như sẽ thấy rõ mồn một.
Chọn vị trí giỏi thật đấy.
Hai người ngồi xuống, cách bàn kia ba bàn.
Vì sẽ cùng lên hình, Tiết Đường và Reese ngồi cùng một bên ghế, đối diện bàn của ‘quen mặt’ luôn.
Cô nhân viên đứng trước họ, đưa menu ra: “Hai chị có thể xem qua thực đơn nhé.”
“Còn có cả menu giấy nữa hả?” Reese vừa lật vừa ngạc nhiên: “Nhiều chỗ giờ toàn dùng mã QR để đặt món rồi.”
“Ông chủ bọn em thích thực đơn giấy ạ.” Cô nhân viên cười đáp.
Tiết Đường gật đầu: “Công nhận, nhìn kiểu này vẫn thấy có cảm giác hơn.”
Trong lúc gọi món, Reese thỉnh thoảng lại rời mắt khỏi menu, lén liếc mấy bàn phía trước.
Lúc cô ấy nói chuyện trên cầu thang, cô nhân viên cũng nghe thấy. Lúc này liếc về phía sau một cái rồi thì thầm: “Đó là ông chủ quán với bạn của ảnh á. Nghe bảo hai người đầu tư vô quán này luôn.”
“Người nào là ông chủ, người nào là bạn vậy?” Reese lập tức hỏi.
“Người đang ngồi đối diện tụi mình là bạn anh ấy, còn quay lưng lại là ông chủ.”
“Bạn này cũng khá đẹp trai đấy chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, ông chủ bọn em với bạn ảnh đều rất đẹp trai luôn á.”
Sau một tràng khen ngợi, cô nhân viên nhỏ ôm menu rời xuống lầu. Hai nữ blogger cũng bắt đầu vào công đoạn chuẩn bị quay chụp.
Có lẽ do trên lầu quá yên tĩnh, cũng có thể là tiếng bày biện đồ đạc của họ hơi lớn, nên người được gọi là “ông chủ” quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt đó khiến Reese càng thêm phấn khích.
“Trời ơi.” Cô ấy hích nhẹ Tiết Đường, nhỏ giọng rù rì: “Ông chủ cũng đẹp trai ghê á! Mà đúng gu của tớ luôn!”
Nhìn cái dáng phấn khích của cô ấy kìa.
Tiết Đường hỏi: “Thật à?”
Reese vẫn cười toe toét: “Rất nam tính nha, kiểu đàn ông mạnh mẽ ấy.”
Lúc ông chủ quay đầu lại, Tiết Đường cũng có liếc nhìn. Nếu nói về độ “man”, thì Trình Kim An quả thực kém hơn một chút… hoặc là vài bậc.
Cô còn đang muốn ngắm thêm một cái thì phát hiện đối phương đang đi về phía họ.
Reese cũng phát hiện, cô khẽ kêu lên: “Họ… họ qua đây luôn kìa?!”
Chưa kịp trả lời, người đã đến trước mặt.
Ông chủ khi nãy nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng đến gần mới thấy rất hay cười.
“Tôi là chủ quán này.” Vừa tự giới thiệu xong đã hỏi luôn: “Hai cô đến đây quay review à?”
“Đúng vậy.” Reese tươi cười hỏi lại, “Ông chủ không ngại chứ?”
Ánh mắt ông chủ sáng lên: “Tiếng Trung của cô tốt quá!”
Cười càng tươi hơn: “Cảm ơn lời khen nha!”
Trong lúc hai người kia đang nói chuyện, bên còn lại cũng đang lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Trước ánh nhìn dò xét của Trình Kim An, Tiết Đường chẳng những không né tránh mà còn dùng ánh mắt hỏi ngược lại anh nhìn gì đấy?
Cuối cùng, vẫn là Trình Kim An dời mắt trước.
“Vì sao lại chọn quán này?”
“Vì thấy phù hợp, dạo phố xong tiện thể vào uống trà chiều.”
“Ờ.”
“Thế anh sao lại ở đây?”
“Tôi đến quán tôi đầu tư có gì lạ không?”
“… Ờ thì cũng không lạ.”
Nghe xong đoạn hội thoại này, hai người bên cạnh không nhịn được phải hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Thế là thiết bị được tạm đẩy sang bên, bốn người ngồi chung một bàn.
“Vậy hai người là bạn học cấp ba à?” Reese quay đầu nhìn Tiết Đường, “Thì ra tụi mình là đến ủng hộ bạn đấy hả?”
Trình Kim An bật cười: “Cô ấy không nhận tiền đâu.”
Reese cũng cười theo: “Thì ủng hộ bạn là chuyện quá bình thường mà, sao lại phải trả tiền chứ.”
Ông chủ tên là Thôi Nhạc, đã giới thiệu lúc nãy rồi. Hồi nhỏ là hàng xóm của Trình Kim An, xem như bạn lớn lên cùng nhau.
Thôi Nhạc khá thân thiện, chẳng mấy chốc đã hỏi xin tài khoản mạng xã hội của Tiết Đường và Reese, còn tiện tay ấn theo dõi luôn.
“Ê, sao cô lại có tên tiếng Trung là như vậy?” Câu này là Thôi Nhạc hỏi Reese.
Reese giải thích: “Tên tiếng Anh là Reese, phiên âm ra tiếng Trung thì giống như 瑞茜 (Thụy Tây) vậy đó.”
“Thế sao họ là họ La?”
Nghe vậy, Reese chỉ tay về phía Tiết Đường bên cạnh.
Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình, Tiết Đường mới kể chuyện đặt tên khi xưa.
Reese tên đầy đủ là Reese Clarke Robbie, trước khi quen biết, tài khoản mạng xã hội của cô ấy không có họ, chỉ có tên. Sau này Tiết Đường có nói với cô ấy, nếu lấy tên kiểu người Trung thì sẽ tạo cảm giác gần gũi hơn.
Thế là Tiết Đường đề xuất dùng họ “La” (罗) luôn, vừa gần giống với họ tiếng Anh gốc, nghe cũng thuận tai.
Từ đó trở đi, cái tên “La Thụy Tây” (罗瑞茜) chính thức ra đời.
“Cũng thú vị ghê.” Thôi Nhạc có vẻ rất hứng thú với cuộc sống của Reese ở Trung Quốc, hỏi han không ít chuyện. Mãi đến khi đồ ăn được phục vụ, hai vị “khách không mời” mới cáo từ.
—
Xuống tới tầng một, Thôi Nhạc vỗ vai Trình Kim An: “Có phải cậu biết bọn họ sẽ tới không, nên hôm nay mới rủ tôi ra quán?”
Trình Kim An trợn mắt: “Tôi biết họ đến, còn đúng hôm nay, còn chọn đúng quán này á? Cậu tưởng tôi là thần tiên hả?”
“Rồi rồi, chịu thua.” Thôi Nhạc nhún vai: “Mà công nhận bạn học cũ của cậu xinh thật đấy, có vibe giống mấy nữ minh tinh luôn.”
Trình Kim An: ?
Ý gì đấy?
Anh liếc Thôi Nhạc một cái.
“Chỉ là nói hơi ít, cảm giác không dễ thân. Bạn cô ấy nhìn có vẻ vui vẻ hơn, tính cách chắc thoải mái lắm.”
Trình Kim An khẽ hừ một tiếng, mới gặp có một lần mà biết ai hợp ai?
—
Sau lần đó, Tiết Đường nhận ra Reese dán mắt vào điện thoại thường xuyên hơn hẳn.
Thấy cô ấy cười cười khi nhìn màn hình tới lần thứ ba, Tiết Đường không nhịn được hỏi: “Reese, cậu đang chat với ông chủ quán bữa trước đấy à?”
Reese hí hửng nhìn cô: “Ừ đó~ Hôm qua ảnh nhắn tin bảo hôm đó quên xin WeChat của tớ.”
“Tớ cảm giác anh ấy có ý với tớ đó nha~”
Tiết Đường gật đầu, cũng cảm thấy vậy. Biểu hiện hôm đó, nói thật là khá rõ ràng rồi còn gì.
“Tiết Đường, tớ muốn nhờ cậu một việc.” Reese xích lại gần, “Cậu giúp tớ hỏi bạn học cậu chút về anh ấy được không? Cách nói chuyện với thái độ thì thấy cũng thành thật đấy, nhưng mà tớ cứ thấy anh ấy kiểu rất biết chơi, tớ không muốn làm cá trong bể của người ta đâu.”
Tiết Đường nghĩ một chút rồi đáp: “Được, hôm nay tớ hỏi cho.”
Tối hôm đó, cô mở khung chat với Trình Kim An.
Tin nhắn cuối vẫn là cuộc gọi thoại lần trước.
Tiết Đường: 【Bà nội anh sao rồi?】
Trình Kim An: 【Tạm ổn, xuất viện rồi.】
Tiết Đường: 【Ừm ừm, vậy thì tốt rồi.】
Giờ nên hỏi thế nào đây?
Tiết Đường đang nghĩ cách viết sao cho khéo, thì điện thoại rung lên.
Trình Kim An: 【Muốn hỏi về Thôi Nhạc à?】
…Anh là thần à?
Tiết Đường: 【Ừm, sao anh đoán được?】
Trình Kim An: 【Cậu ta tán tỉnh bạn em rồi hả?】
Tiết Đường: 【Ừ, thấy hai người đó cứ chat suốt.】
Trình Kim An: 【Bình thường thôi. Người không có vấn đề gì đâu, cũng chưa từng bắt cá hai tay, nhưng mà đổi người yêu thì hơi nhiều, bảo bạn em tự cân nhắc nhé.】
Tiết Đường: 【Ok, cảm ơn anh.】
Trình Kim An không nhắn lại nữa.
Tiết Đường đem nội dung đó kể lại y nguyên cho Reese.
Về chuyện “thay người yêu thường xuyên”, Reese không quá để tâm. Điều cô ấy băn khoăn hơn là vấn đề khoảng cách địa lý.
Hiện tại cô ấy vẫn đang tạm ở Nam Hòa, mỗi lần đi lại là phải bay hơn bốn tiếng. Cô ấy cũng không phải kiểu “mù quáng yêu đương” tới mức vì một người mới quen vài ngày mà đổi cả môi trường sống.
Quá viển vông.
Tối khuya, Tiết Đường gửi tin nhắn qua WeChat.
Reese đáp lại bằng tin nhắn thoại: “Cảm ơn cậu nha, Đường Đường. Tớ biết rồi, sẽ tự cân nhắc thêm.”
Tiết Đường: 【ok】
Reese ở lại bốn ngày, chuyến bay về Nam Hòa là vào chiều ngày thứ tư.
Hai ngày sau đó, Tiết Đường không nghe cô ấy nhắc đến tên Thôi Nhạc nữa.
Khả năng cao là tạch rồi.
Reese đi rồi, Tiết Đường lại quay về với quỹ đạo sống một mình như thường.
Rất nhiều người trong tiềm thức đều cho rằng cuộc sống của các blogger tự do chắc chắn phải vô cùng sôi động và muôn màu muôn vẻ, nhưng thực tế lại không phải vậy.
Phần lớn các blogger sống rất bình lặng, ngoài thời gian quay chụp và livestream thì cũng chỉ có nghỉ ngơi, hoặc cắm đầu vào dựng video, không thì lại vắt óc nghĩ nội dung mới.
Tiết Đường cũng là một trong số đó, luôn sống trong một guồng quay lặp đi lặp lại.
May mắn là cô vốn chẳng phải kiểu người ưa tìm kiếm sự k*ch th*ch.
Nhưng cuộc sống của cô vẫn có một điểm rất lạ: cứ bình lặng được một thời gian là lại xuất hiện vài tình tiết bất ngờ nho nhỏ.
Ví dụ như dạo gần đây, khi lướt phần quản lý của Weibo, cô phát hiện có một tài khoản đã nhắn cho mình hơn ba mươi tin nhắn riêng tư.
Tiết Đường rất ít khi kiểm tra tin nhắn riêng, nhưng cô từng nghe nói rằng nếu hai bên không follow nhau và chưa từng phản hồi, thì mỗi ngày chỉ được gửi một tin.
Thấy tài khoản đó gửi tận ba mươi mấy tin, cô còn hơi cảm động.
Nhưng ngay giây tiếp theo khi cô mở nội dung ra, lông mày lập tức nhíu chặt.
Và càng xem, lông mày cô càng nhíu tợn hơn.
Quấy rối rõ ràng.
Mấy tin đầu còn đỡ, chỉ là bày tỏ sự yêu thích. Nhưng càng về sau thì lời lẽ càng tr*n tr**, thậm chí còn đính kèm cả vài bức ảnh bị nền tảng kiểm duyệt che mất.
Tiết Đường lập tức thoát ra.
Nghĩ một chút, cô vào xem trang cá nhân người kia.
Từ thời gian đăng ký thì rõ ràng là một nick phụ, trang chủ không có gì cả.
Nhưng lại là tài khoản SVIP.
Tiết Đường hơi nghi ngờ, người này mua SVIP chỉ để tiện spam tin nhắn riêng?
Hơi rợn rợn.
Bước tiếp theo, khỏi nói nhiều: chặn thẳng tay, không nhìn thấy thì tâm không phiền.
Nhưng trong lòng vẫn thấy hơi khó chịu.
Hiếm khi muốn tìm người xả stress, cô đem toàn bộ chuyện vừa rồi kể lại trong group chat nhỏ ba người.
Hai người kia lập tức nhảy ra bày tỏ: ghê tởm chết đi được.
Lý Cảnh Viên thì chỉ biết mắng chửi. Còn Triệu Hoan lại nghĩ xa hơn, cô ấy lo kẻ đó sau khi biết bị block sẽ nổi điên, dặn Tiết Đường dạo này nên cẩn thận một chút.
Tiết Đường thì không thấy cần thiết đến thế. Dù hắn có nổi điên thì cũng chỉ là một thằng trên mạng thôi mà.
Tuy vậy cô vẫn rất nghiêm túc trả lời lại lời dặn dò của Triệu Hoan.
—
Sáng hôm sau, Triệu Hoan lại xuất hiện trong group:
【@Tiết Đường, thứ Bảy tuần sau là đám cưới của Lưu Giang nè~ Cậu ấy định tổ chức tiệc độc thân vào tối thứ Sáu, chắc chút nữa sẽ gửi thông báo trong group hội lớp, Đường Đường mày đi chứ?】
Lúc Tiết Đường nhìn thấy tin nhắn này thì đã qua một lúc lâu.
Cô nhớ lại đợt trước khi còn nằm viện, Lưu Giang từng gửi lời mời trong nhóm, mời cô đến dự đám cưới.
Hình như khi đó cô đã trả lời: “Được chứ lớp trưởng, nhất định sẽ đến.”
Vậy thì đương nhiên là phải đi rồi. Dù là tiệc độc thân hay lễ cưới.
Tiết Đường: 【Đi chứ, lúc trước tao đã nhận lời lớp trưởng rồi mà.】
Triệu Hoan: 【@Lý Cảnh Viên, Viên Viên đi cùng nhé~ Lớp trưởng tụi mình thích mấy chỗ đông vui, dẫn cậu theo đảm bảo cậu ấy vui lắm luôn đó~】
Nửa tiếng trôi qua vẫn không thấy trả lời.
Triệu Hoan: 【Trời ơi bà này đúng là bận đến bốc khói…】
Tiết Đường: 【Cuối năm mà, công việc ai chẳng ngập đầu.】
Mãi đến giờ nghỉ trưa, Lý Cảnh Viên mới ló mặt trong group.
Lúc đó thì thiệp mời tiệc độc thân của Lưu Giang đã được gửi vào group lớp rồi.
Lý Cảnh Viên: 【Tôi xin kiếu nha, tôi đâu phải bạn học lớp hai người đâu, với cả tôi là người hướng nội, sắp kiệt sức tới nơi rồi.】
Triệu Hoan: 【Cậu sắp kiệt sức thì tôi tin, còn nói cậu hướng nội á… cái này tôi thật sự hơi nghi ngờ nha.】
Lý Cảnh Viên: 【Tôi chỉ là nhiều chuyện thôi! Không có nghĩa là tôi giỏi giao tiếp! Tôi chỉ nói nhiều với người quen thôi!】
Tiết Đường: 【Tao có thể làm chứng, nó không nói dối.】
Triệu Hoan: 【Rồi rồi, vậy thì Đường Đường, lần này mày nhớ mặc cái “chiến giáp” lần trước chưa dùng tới đó nha~】
Tiết Đường: ……
Làm sao mà còn nhớ vụ này chứ.
Lý Cảnh Viên: 【Ơ ơ cái gì? Chiến giáp gì cơ?】
Ngay giây sau, một tấm ảnh được ném vào nhóm.
Là ảnh lúc Tiết Đường vừa bước ra từ phòng thử đồ.
Lý Cảnh Viên: 【Á á á á tất đen! Váy da!】
Tiết Đường: 【……Mày còn chụp lén hả.】
Triệu Hoan: 【Xin lỗi nha, đẹp quá tao không kiềm được…】
Lý Cảnh Viên: 【Tối thứ Sáu mặc luôn bộ này nhé! Cho tao nhìn mày xinh ngất trời! Tốt nhất mê chết anh Trình luôn!】
…Không cần phải tới mức đó đâu.
—
Địa điểm tiệc độc thân hôm thứ Sáu là ở một club.
Tiết Đường còn tra trước, là một chỗ chuyên tổ chức tiệc các kiểu.
Lúc đầu Triệu Hoan định đi cùng cô, nhưng trước khi tan làm thì bị giao thêm việc, đành phải ở lại tăng ca một chút.
Vì vậy, cô ấy bảo Tiết Đường đi trước.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Tiết Đường men theo chỉ đường.
10 mét.
Cô ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà, chắc là chỗ này rồi.
Lại mở lại group lớp, kiểm tra địa chỉ Lưu Giang đã gửi: số 199.
Tiết Đường ngước nhìn bảng số nhà lần nữa. Không sai, chính là nơi này.
Lo Triệu Hoan lát nữa sẽ tìm không ra, cô còn cẩn thận chụp lại tấm hình gửi trước cho bạn.
“Chỗ này nè, đừng tìm nh…”
Chưa gõ xong, vì vừa đi vừa xem điện thoại nên cô đâm sầm vào người ta.
Tiết Đường vội vàng cất điện thoại, “Xin lỗi, tôi lỡ đụng trúng anh.”
“Không sao, không sao.” Người kia cũng đang đi vào, tiện miệng hỏi: “Cô cũng đến dự tiệc độc thân à?”
Tiết Đường gật đầu, “Vâng.”
“Tiệc của Lưu Giang hả?”
“Đúng vậy.”
“Vậy là mình cùng hội rồi.”