
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 18: Tôi sẽ cố không để người ta chen tới cậu
Editor: Qin
“Còn ai vào đây nữa?” Triệu Hoan tranh trả lời thay cô, “Trình Kim An chứ ai, cậu nhìn Đường đi, trông giống kiểu người sẽ chủ động tỏ tình với ai sao?”
Lý Cảnh Viên rít một tiếng, “Chuẩn, nhìn là thấy không giống.”
Hai đứa kia lại bắt đầu tung hứng rồi.
Tiết Đường nhìn qua nhìn lại giữa hai người, trong đầu lại đang nghĩ đến chuyện hồi năm nhất đại học.
Nếu để hai đứa này biết, kiểu gì cũng há hốc mồm không khép lại được.
“Thế anh ta tỏ tình ngay sau kỳ thi đại học à?” Lý Cảnh Viên lại hỏi tiếp.
“Không chỉ vậy đâu.” Triệu Hoan tiếp tục bóc phốt, “Tớ nhớ là trước khi tốt nghiệp còn từng tỏ tình một lần rồi, chỉ là bị Đường nhà mình từ chối đấy.”
Cô ấy quay đầu nhìn Tiết Đường, “Đúng không?”
Không chỉ một lần đâu.
Là hai lần cơ.
Tiết Đường chớp mắt, thuận theo lời cô ấy: “Chắc vậy.”
Nếu hỏi Trình Kim An bắt đầu thay đổi thái độ với Tiết Đường từ khi nào, thì có lẽ chính là sau lần chơi “thật lòng hay mạo hiểm” ấy.
Ban đầu anh chỉ là cảm thấy hơi áy náy, dù sao cũng vì một hiểu lầm vớ vẩn mà hiểu sai cô suốt cả học kỳ.
Người ta là con gái, kể cũng tội.
Trình Kim An là kiểu người hay ghi nhớ chuyện cũ, nhưng lại cực kỳ dễ cảm thấy tội lỗi.
Kể từ đó, anh bắt đầu vô tình hay cố ý lại gần cô hơn.
Ví dụ như giờ ra chơi thì nói vài câu vu vơ, có bài nào khó thì cùng cô thảo luận, thậm chí lúc xuống căng tin mua đồ ăn vặt cũng sẽ tiện thể hỏi cô có muốn gì không.
Thời điểm đó, quan hệ giữa hai người từ kiểu “đơn phương không ưa nhau” đã dần biến thành “cùng nhau có chút thiện cảm”.
Còn để nâng lên thêm một tầng nữa, là sau “vụ La Thiến Thiến vu oan”.
Hôm đó trùng đúng ngày thứ Sáu, tan học sớm.
Lúc mọi chuyện được làm rõ thì cũng vừa đến giờ tan học.
Học sinh nội trú, ngay khi chuông reo liền quay về ký túc để thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Hồi cấp ba, mỗi phòng ký túc xá đều phải đủ sáu người.
Triệu Hoan, Hà Thiên Vũ và Tiền Hàm cùng phòng với Tiết Đường. Trong đó, Triệu Hoan từ đầu năm lớp mười đã là bạn cùng phòng, hai người vốn đã thân nhau. Hà Thiên Vũ và Tiền Hàm thì đến năm lớp mười một mới dọn về chung, nhưng nhờ lần làm thơ đọc diễn cảm trước đó, bốn người càng gắn bó hơn.
Hai cô bạn còn lại trong phòng thì chơi thân với La Thiến Thiến, bình thường đã ít qua lại với nhóm bốn người này, may ra đến thứ Sáu chuẩn bị về nhà còn có thể chào nhau một câu.
Sau chuyện chiều nay, hai cô kia càng không dám hé răng, thu dọn xong thì chuồn thẳng.
“Chạy nhanh thế làm gì? Lúc nãy chẳng phải còn đứng cạnh La Thiến Thiến bênh chằm chặp cơ mà? Khí thế cũng dữ lắm mà?”
Hà Thiên Vũ tính thẳng, thấy người ta bỏ chạy thì lập tức đi ra hành lang hét với theo bóng lưng của họ, hoàn toàn không ngại ánh mắt của những người qua lại.
Triệu Hoan cũng rất uất ức, nhưng vẫn nhớ đến Tiết Đường, liền kéo bạn về phòng.
Tiền Hàm thì luôn ở bên cạnh Tiết Đường, nhỏ giọng an ủi.
Ba người xung quanh, cảm xúc đều rất rõ ràng, đều vì chuyện chiều nay mà bức xúc.
Còn người trong cuộc lại không có biểu cảm gì đặc biệt, còn quay ngược lại dỗ dành họ: “Tao không sao mà, tụi mày đừng nổi giận nữa.”
Triệu Hoan nhìn thẳng cô, “Không tức hả?”
“Ban đầu có hơi tức.” Tiết Đường thành thật, “Nhưng bây giờ… cũng thấy bình thường rồi.”
“Bình thường á?” Hà Thiên Vũ không hiểu nổi, “Nếu là tao là đã vả cho con đó mấy cái rồi, mày mà còn thấy bình thường?”
Tiết Đường thật sự thấy bình thường. Cô thậm chí còn thấy La Thiến Thiến rất buồn cười.
Lúc nhắc đến chuyện gia đình, cô đã từng tức thật, cũng có chút muốn tát cho nhỏ đó một phát. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô chỉ thấy nực cười.
Người như La Thiến Thiến giỏi chơi chiêu, giỏi sai khiến người khác, gặp chuyện gì cũng lo tẩy trắng cho bản thân trước, dìm người khác xuống, nói năng thì thiếu suy nghĩ, kiểu gì cũng lòi ra những câu khiến người ta dễ dàng đứng trên vị trí đạo đức mà đè bẹp cô ta.
“Chúng mày không thấy nhỏ đó buồn cười à?”
Nói rồi, Tiết Đường thật sự bật cười một cái.
“Thôi, về nhà đi.” Cô khoác balo đã thu dọn xong, là người đầu tiên ra khỏi phòng.
“Giờ mới đi à?”
Tiết Đường vừa bước ra khỏi cổng trường, liền bị một giọng nói từ bên cạnh làm giật mình.
Quay đầu nhìn, hóa là Trình Kim An.
“Cậu cũng chưa về à?”
“Về rồi nè, không phải đang đứng ở cổng trường đấy sao.”
Đứng ở cổng trường mà cũng gọi là về rồi?
Lão Trương không thích đổi chỗ ngồi, cả một năm học cùng lắm chỉ đổi cho lớp một lần.
Tiết Đường đã ngồi bàn trước Trình Kim An gần hai học kỳ, ít nhiều cũng hiểu sơ sơ con người anh, nhưng đến giờ vẫn cảm thấy đầu óc Trình Kim An quả thật vận hành theo lối đi riêng.
“Cảm ơn cậu nhé.”
Cô dứt khoát đổi chủ đề, không muốn sa đà vào việc đã về hay chưa.
Trình Kim An đút tay vào túi quần, “Tôi cũng không cố ý đâu, chỉ là đúng lúc đi ngang qua nên mới hỏi chuyện camera một chút.”
Đúng, lúc, đi, ngang, qua.
Tiết Đường nhớ rất rõ, lúc La Thiến Thiến đang định đổ chuyện lên đầu cô, Trình Kim An mới từ trong lớp bước ra.
Khi đó phần lớn mọi người đều đang hóng drama, chẳng ai có ý định ra khỏi lớp cả.
Cô còn nghe có người hỏi anh đi đâu.
Toilet.
Chính miệng anh nói vậy.
Tiết Đường tin vào tai mình, chắc chắn không nghe lầm.
Đi vệ sinh mà có thể đi ngang qua phòng giám thị?
Ý anh là đi cái toilet đối diện cổng trường à?
… Thôi kệ đi.
Trình Kim An vốn chẳng bao giờ làm gì theo quy tắc, Tiết Đường cũng lười truy xét.
Cô định đi tiếp nhưng thấy anh hoàn toàn không có ý định rời đi, nên vẫn giữ phép lịch sự mà hỏi một câu: “Cậu đang đợi ai à?”
Giọng Trình Kim An vẫn hời hợt như thường, “Không.”
Tiết Đường “ờ” một tiếng, “Vậy tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.” Trình Kim An gọi cô lại, “Cậu về kiểu gì?”
“Xe buýt.”
“Vậy đi cùng đi.” Trình Kim An hơi hất cằm, ra hiệu bảo cô dẫn đường.
Tiết Đường ngẩn ra, mở miệng định nói gì lại ngậm lại, vài giây sau mới hỏi: “Cậu cũng đi xe buýt à?”
Thi thoảng sau giờ tan học có gặp anh ở cổng trường, nghe nói nhà gần nên đôi lúc đi bộ, có lúc lại gọi xe.
Tóm lại cô chưa từng thấy anh bắt xe buýt.
“Ừ mà.” Trình Kim An nhìn cô, nói dứt khoát: “Tôi không hay đi, hôm nay đúng lúc gặp cậu, tiện đường thì cho đi cùng một chuyến.”
Tiết Đường nghĩ bụng, dẫn đi một lần thôi mà, cũng chẳng sao.
Có điều căn bản là không cùng đường!
“Nhà tụi mình ngược hướng mà.”
Im lặng một lúc, Trình Kim An lại nói: “Tôi không về nhà, là đến thăm bà nội, cùng hướng với cậu.”
“À, vậy được.”
Tiết Đường dẫn anh đi về phía trạm xe buýt. Nhớ trước đây anh từng nhắc đến bà nội, cô bèn hỏi: “Bà cậu không sống chung với gia đình à?”
“Gần đây thì không.” Trình Kim An nói: “Bà đang ở nhà dì tôi.”
Tiết Đường gật đầu, coi như hiểu rồi.
Chiều thứ Sáu, trạm xe buýt đông hơn thường ngày.
Xuyên qua đám đông, Tiết Đường quay lại nhìn anh, ra hiệu bảo anh đi theo.
Phải chen mãi mới đến được chỗ có bản đồ tuyến xe.
Tiết Đường nói: “Cậu xem thử cậu cần đi tuyến nào?”
“Ừ.” Trình Kim An từ dòng đầu tiên lia mắt xuống dưới, đến gần giữa thì dừng lại, vẫn còn thời gian để trò chuyện với Tiết Đường, “Cậu thì sao, về nhà đi tuyến nào?”
“Tôi hả?” Tiết Đường đáp: “Tôi phải chuyển xe, đi tuyến 16 rồi đổi sang tuyến 13.”
“Cũng phiền phức ghê.” Bình luận xong, ánh mắt Trình Kim An dừng lại ở hàng gần cuối cùng.
Anh lia từ trái sang phải một lượt, rồi đứng thẳng người: “Tôi đi cùng tuyến với cậu.”
Tiết Đường liếc nhìn anh, thấy anh nói chuyện quá tự nhiên, khiến người ta chẳng nghi ngờ gì được.
Ba chữ “trùng hợp ghê” còn chưa kịp thốt ra thì đám đông đã có dấu hiệu náo động.
Nhìn ra ngoài trạm, hóa ra xe đến rồi.
Tiết Đường vốn thường xuyên đi xe buýt, rất rành tuyến đường khu Khê Nam và trung tâm thành phố.
Tuyến 16 là tuyến có nhiều điểm đổi xe nhất, nên cũng là tuyến đông người nhất. Vì đông quá nên trường hợp tài xế từ chối cho lên cũng không hiếm.
Cô nhìn lướt quanh mấy người đang chực chờ nhảy lên xe, rồi nhỏ giọng nói với Trình Kim An: “Chúc cậu may mắn.”
“Hả?” Trình Kim An hơi nghiêng đầu, có vẻ không hiểu lời chúc đột ngột này là gì.
Nhưng chỉ một lát sau, anh đã hiểu lý do.
“Đi theo tôi.”
Để lại ba chữ đó, Tiết Đường liền bước nhanh lên phía trước.
Xe buýt dừng lại ở trạm. Trình Kim An nhìn thấy dòng chữ điện tử hiện rõ trên thân xe: Tuyến số 16.
Tài xế mở cửa sau trước, cửa trước vẫn chưa mở.
Người xuống xe rất ít, còn người đang chờ lên xe thì từng người trông đều như dân cứng tay.
Trình Kim An liếc nhìn vào trong xe qua cửa kính, đã có hơn mười người đứng.
Không hiểu sao, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác căng thẳng khó tả.
Anh bám sát sau Tiết Đường, người hơi nghiêng về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Tuần nào cậu cũng chen kiểu này hả?”
Tiết Đường ngoảnh đầu liếc anh một cái, chỉ một động tác thôi đã nhìn thấu tâm trạng hiện tại của Trình Kim An.
Anh đang căng thẳng.
Phản ứng gần như là bản năng, anh vô thức nuốt nước bọt, yết hầu trượt nhẹ một cái, rất khó để nhận ra, nhưng Tiết Đường vẫn bắt được.
“Cũng gần như vậy.” Tiết Đường nói khẽ với anh: “Không sao đâu, cứ đi sát theo tôi, tôi sẽ cố không để người ta chen tới cậu.”
“…”
Trình Kim An định nói không cần, để anh đi trước mở đường cũng được.
Nhưng cửa trước đã mở, Tiết Đường cũng đã bắt đầu “mở đường” giúp anh rồi.
Không còn cách nào, anh đành phải theo sau.
Có thể nói là Trình Kim An bị đẩy lên xe.
Đi tới chỗ còn cách cửa sau bốn năm người, hàng người ngừng lại.
Vị trí này khá ngượng, xung quanh chẳng có gì bám vào, đến tựa ghế cũng không có.
Trình Kim An ngẩng đầu liếc quanh, trong tầm với của anh đã chẳng còn tay nắm nào.
Anh lại nhìn Tiết Đường, thấy cô đứng vững vàng, hoàn toàn không có ý định bám vào thứ gì.
Trình Kim An nhớ ra cô đi xe này thường xuyên, chắc là bác tài này lái rất ổn.
Cửa đóng lại, bác tài nhắc: “Các bạn đứng nhớ bám chắc nha, tôi bắt đầu chạy đây.”
Xe khởi động.
Cơ thể Trình Kim An theo quán tính chồm hẳn về phía trước, hai tay theo phản xạ vươn ra chụp vào vai Tiết Đường.
Lực bất ngờ khiến cả Tiết Đường cũng chao đảo một chút.
Đứng vững lại rồi, Trình Kim An vội rụt tay lại: “Xin lỗi…”
Tiết Đường cúi đầu nhìn đôi tay không biết để đâu của anh, nghĩ một chút rồi xoay người, đưa lưng về phía anh: “Cậu kéo ba lô tôi đi.”
Trình Kim An ngẫm nghĩ mấy giây, cuối cùng cũng đưa tay ra nắm nhẹ: “Được.”
Tiết Đường có vẻ sợ anh ngại, bèn an ủi: “Không hay đi xe buýt thì thế mà, chưa quen thôi.”
Cô vẫn quay lưng về phía anh.
Tiết Đường hôm nay buộc tóc đuôi ngựa, tóc không dài lắm, buộc lên vừa chạm vai.
Xe lắc lư chạy, đuôi ngựa cũng đong đưa theo nhịp.
Ánh mắt Trình Kim An bất giác dừng ở gáy cô, lúc mới chuyển đến, anh đã để ý cổ của Tiết Đường dài hơn người bình thường một chút. Nhưng đến hôm nay mới nhận ra làn da cô trắng đến độ nhìn rõ cả lớp lông tơ mảnh.
“Ừm, tôi nắm rồi.”
…Anh đang nói cái gì thế này?
Xe chạy qua mấy trạm, Tiết Đường mới nhớ ra phải nhắc: “Cậu định xuống trạm nào đấy? Đừng ngồi quá nha.”
Trình Kim An hồi tưởng lại bảng tuyến xe ở trạm lúc nãy.
“Hình như là Lô Đình Kiều Bắc.”
Lần này Tiết Đường không nhịn được nữa, quay đầu lại: “Tuyến 16 không có trạm đó, chỉ có Lô Đình Kiều Nam, là chỗ tôi đổi sang tuyến 13. Bắc là tuyến 9 cơ.”
“Cậu ngồi nhầm xe rồi à?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình: Hu hu hu, cảm giác được bảo vệ thật tuyệt vời!
Đường Đường: …Cậu ấy… thật kỳ quặc.