
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Hệ thống cô đơn: “Vậy còn tôi? Tôi cũng chỉ có một ký chủ là cô thôi, vậy tôi làm sao bây giờ?”
Oanh Nhiên hỏi: “Nếu mi không hoàn thành nhiệm vụ cùng ta thì có bị trừng phạt gì không?”
Hệ thống im lặng một lát rồi lắc đầu.
Thật ra là có, nhưng nó biết nếu nó nói có thì chắc chắn nàng sẽ khó xử.
Oanh Nhiên xoa đầu nó: “Vậy mi có thể thử đi tìm thần tiên làm nhiệm vụ đi, thế giới này có thần tiên thật đấy.”
Hệ thống thì thầm: “Ban đầu, thân phận được sắp đặt cho người làm nhiệm vụ của thế giới này là thần nữ Diệu Cảnh đấy. Nếu cô chịu liên kết với tôi thì cũng có thể làm thần nữ.”
Và rồi đôi mắt nó bỗng sáng lên, dụ dỗ Oanh Nhiên: “Cô không muốn thử cảm giác khi làm thần tiên hả? Đó là thần nữ chí cao vô thượng của Diệu Cảnh đấy! Vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, lại còn trường sinh bất lão.”
Oanh Nhiên ngẫm nghĩ một hồi: “Nếu thân phận được sắp xếp cho người làm nhiệm vụ đã mạnh như vậy, mà thế giới này vẫn có nguy cơ bị diệt vong. Vậy chẳng phải chứng tỏ nhiệm vụ đó nguy hiểm lắm à?”
Hệ thống: “Chắc không đến mức đó đâu.”
Thật ra nó cũng không rõ nhiệm vụ của thế giới này là gì.
Bởi vì cấp bậc năng lượng của thế giới này quá cao nên tốc độ tiếp nhận nhiệm vụ của nó rất chậm. Mãi đến năm nay, giao diện nhiệm vụ mới hiện ra từng chút một, lúc này nó mới tìm được ký chủ.
Nhưng chẳng biết vì sao mãi đến nay nó vẫn chưa tìm được hướng dẫn nhiệm vụ.
Thông thường vào lần đầu làm nhiệm vụ, cho dù nó đi đến đâu cũng sẽ có hướng dẫn đi kèm.
Trong lòng hệ thống bỗng cảm thấy hơi bất an.
Oanh Nhiên: “Dù sao thì ta cũng không làm nhiệm vụ đâu. Mong mi đừng tới làm phiền ta nữa.”
Nếu bị người khác nhìn thấy thì nàng chẳng biết phải giải thích thế nào đâu.
Oanh Nhiên đứng dậy, dỗ dành hệ thống như đang dỗ trẻ con: “Thôi được rồi, mau chui ra khỏi cơ thể Tiểu Hoàng đi.”
“Tôi...”
Hệ thống vẫn muốn tiếp tục thuyết phục Oanh Nhiên nhưng chẳng biết nên nói gì, chỉ đành thở phì phò, giậm chân rồi bỏ chạy.
Oanh Nhiên gọi nó: “Ấy, đó là cơ thể của Tiểu Hoàng mà.”
Hệ thống càng thấy tức, nó chạy về quay lại xác chết, dùng cả tay chân bò trên mặt đất, đá Tiểu Hoàng vẫn chưa tỉnh dậy một cú rồi hét lên: “Con chó xấu xí... Trả cho mày đấy... Tôi sẽ... Còn quay lại!”
Hệ thống đúng thật là...
Oanh Nhiên cảm thấy buồn cười, bỗng nghe thấy tiếng nức nở, là Tiểu Hoàng loạng choạng đứng dậy.
Nó không nhớ đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy có ai đó đá mình. Nhìn sang nữ chủ nhân bên cạnh...
Lẽ nào là nữ chủ nhân đá nó?
Nó nằm sụp xuống đất, r*n r* giả vờ đáng thương.
Mặc dù nó không biết mình làm sai điều gì mà bị nữ chủ nhân đá, nhưng không thể để nữ chủ nhân tức giận đi mách lẻo với Từ Ly Lăng được.
Nó sợ Từ Ly Lăng sẽ đá bay cả linh hồn nó mất.
Oanh Nhiên đau lòng xoa vị trí bị đá của Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nghĩ: Sờ nó tức là không tức giận.
Thế là nó lập tức nhảy dựng lên, vui vẻ chạy vòng quanh.
Oanh Nhiên: ... Nàng cứ tưởng nó bị đá đau lắm.
Nàng thở dài, thu dọn bát cơm làm đổ trước đó rồi bèn nấu lại một bát mì chay ăn tạm.
Chạng vạng Từ Ly Lăng trở về, nàng ôm lấy hắn đòi được ăn ngon. Sau đó nàng cười khúc khích vào bếp cùng Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng nhóm lửa nấu cơm trong phòng bếp, còn nàng rửa rau cải dầu ở bên cạnh.
Căn nhỏ nhà ẩn trong ngọn núi vắng, khói bếp nghi ngút bốc lên hòa cùng tiếng nói cười của Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng.
Đã vào đầu hạ, tiết trời bắt đầu nóng lên.
Sau khi ăn cơm xong, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng tắm xong thì thấy hơi nóng nên nằm nghỉ trên ghế dài ngoài sân để hóng gió.
Nàng chui vào lòng Từ Ly Lăng. Hắn vòng một tay ôm nàng, tay còn lại phe phẩy chiếc quạt cho nàng.
Trăng sao xán lạn thắp sáng cả đêm đen, hòa cùng với đó là từng làn gió mát.
Tâm trạng hai người cũng như tiết trời hôm nay, nhàn rỗi chẳng kém gì thần tiên.
*
Tiết Đoan Ngọ sắp đến.
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng cùng nhau gói bánh ú, mang một ít về thăm cha mẹ nàng.
Cha Oanh Nhiên rất quý Từ Ly Lăng.
Trước mặt cha nàng, Từ Ly Lăng luôn giữ thái độ đoan chính, lại thêm vẻ ngoài tuấn tú, rất đúng với hình mẫu người đọc sách trong lòng ông.
Thật ra Từ Ly Lăng không thích cha nàng lắm.
Trước khi thành thân, lần đầu nàng đưa hắn về gặp phụ huynh, hắn và cha nàng trò chuyện rất hợp ý.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Từ Ly Lăng đã thẳng thắn nói: “Nếu thành thân rồi, ta không muốn lui tới với ông ấy nhiều.”
Oanh Nhiên khó hiểu: “Vì sao? Hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, làm ta tưởng hai người hợp nhau lắm.”
Từ Ly Lăng: “Ông ấy nói nhiều quá.”
Oanh Nhiên bật cười, càng chắc chắn mình đã chọn đúng người. Nàng vờ giận dỗi: “Chàng nói vậy là không lễ phép đâu.”
Chỉ là nàng không biết, Từ Ly Lăng nói vậy đã là nói giảm nói tránh lắm rồi.
Hắn chịu nói chuyện là vì hắn nhường nhịn.
Nếu đó không phải cha nàng, hắn đã chẳng thèm nói câu nào, mà sẽ đá bay ông, mặc ông sống chết.
Đến hôm nay, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng xách đồ tới thư viện Xuân Thiềm.
Tiểu đồng trong thư viện đi ra mở cửa, gọi với vào trong sân: “Tiểu thư và cô gia đã về.”
Thông thường, cha của Oanh Nhiên là Tần Hoán sẽ ra đón cô gia.
Nhưng hôm nay người đi ra lại là mẹ nàng Hứa Thu Quế.
Từ Ly Lăng hành lễ, còn Oanh Nhiên thì gọi mẹ.
Hứa Thu Quế nhận lấy quà cáp đưa cho tiểu đồng, sau đó nhiệt tình nói: “Về thì cứ về, còn mang nhiều đồ thế làm gì.”
Oanh Nhiên: “Sắp tới Tết rồi mà. Bọn con đoán tới Tết Đoan Ngọ sẽ có rất nhiều học sinh cũ tới thăm, chắc chắn cha sẽ bận rộn lắm, nên lúc đó bọn con không đến nữa.”
Khuôn mặt Hứa Thu Quế thoáng qua nét buồn bã, bà bối rối thở than: “Cha con đọc nhiều sách quá nên ngốc luôn rồi, tính cách như vậy, con...”
Song cuối cùng bà vẫn không nói gì. Bà hiểu vì sao Oanh Nhiên không thân thiết với Tần Hoán.
Từ nhỏ Tần Hoán đã luôn khắt khe với Oanh Nhiên, cấm đoán không cho nàng làm đủ điều.
Sau này không quản lí được nàng nữa, đánh hay mắng đều vô ích nên ông đành bỏ mặc. Nhưng ông bắt đầu ép nàng đọc sách, luyện chữ, học lễ nghi. Học sai thì bị đánh, học không giỏi cũng bị đánh.
Bọn họ chỉ là bá tánh thông thường, đâu cần yêu cầu hà khắc đến vậy?
Nhà người ta chẳng ai làm thế, nhưng Tần Hoán cứ khăng khăng mình là người đọc sách, con gái của người đọc sách cũng phải biết lễ nghĩa hơn người.
Oanh Nhiên trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng trên thực tế lại là người có chính kiến, bướng bỉnh.
Nàng không cố tình chống đối cha mình, nhưng việc gì không muốn làm thì có đánh chết cũng không làm.
Trong lòng cha nàng vẫn thực sự thương con nên đương nhiên sẽ không đánh nàng thật, thế là bèn mặc kệ nàng. Tuy nhiên ông cũng không đành lòng bỏ cuộc hẳn.
Từ nhỏ đến lớn, hai cha con cứ như đối thủ cạnh tranh. Hứa Thu Quế yêu con gái, nhưng cũng yêu chồng, thế nên chỉ biết đứng giữa làm người hòa giải.
Hứa Thu Quế nhớ lại chuyện xưa mà âm thầm thở dài. Hiếm lắm mới có dịp Oanh Oanh về thăm, bà không muốn trưng ra vẻ mặt ủ rũ.
Bà cười rộ lên: “Hôm nay Quan Dập đến thăm cha con còn dẫn theo khách quý. Cha con đang tiếp đón họ đấy.”
Nói rồi bà lại quay sang Từ Ly Lăng: “Con cũng đi cùng đi, giúp cha con bé tiếp khách.”
Từ Ly Lăng nhìn Oanh Nhiên rồi đồng ý.
Hứa Thu Quế kéo tay Oanh Nhiên: “Cũng muộn rồi, chúng ta vào bếp phụ một tay.”
Nhưng bà vừa dứt lời thì Từ Ly Lăng lại đi vòng trở lại: “Nàng ấy đi cùng con.”
Hắn kéo Oanh Nhiên rời đi.
Oanh Nhiên đưa mắt ra hiệu với hắn, trong mắt ngập tràn ý cười.
Hắn nghe thấy mẹ nàng gọi nàng vào bếp nấu cơm cho nên mới quay lại kéo nàng đi.
Hứa Thu Quế sững sờ một chốc, sau đó mới dở khóc dở cười: “Con bé này...”
Oanh Nhiên quay đầu lại nói với Hứa Thu Quế: “Mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi đi. Trong bếp đã có người làm rồi, cần gì vất vả như vậy.”
Hứa Thu Quế không trả lời.
Thật ra bình thường bà cũng không nấu cơm, nhưng bà biết trình độ nấu nướng của con gái mình kém đến mức nào nên muốn đưa Oanh Nhiên đi học hỏi người ta.
Nhưng con rể đã tỏ thái độ như vậy thì bà cũng không nhiều chuyện nữa.
Trong lòng bà thầm cảm thán, Oanh Nhiên đã chọn được một người phu quân tốt.
Ở phía bên này, Từ Ly Lăng đã kéo Oanh Nhiên ra phòng tiếp khách.
Từ trong phòng truyền ra tiếng nói cười rôm rả.
“Huyện Vân Thủy được trị an yên ổn đúng là thái bình biết bao. Kể từ lúc con làm việc ở đây đến bây giờ, chưa từng gặp yêu ma nguy hiểm nào.”
Đó là giọng của Quan Dập.
“Chỗ chúng ta vốn đã yên bình, nhưng hai năm dạo gần đây đúng là càng ngày càng hiếm thấy yêu ma xuất hiện. Mấy năm nay, ngoại trừ vụ Mã Trì vài ngày trước thì chẳng thấy ai bị yêu ma hãm hại.”
Giọng điệu Tần Hoán nghe rất đỗi tự hào.
Tiếp đó là một tiếng cười to lạ lẫm: “Thật vậy...”
Đột nhiên tiếng cười đó bỗng im bặt, rồi trở nên nghiêm túc: “Không đúng. Có bình yên đến mấy thì cũng không thể không có yêu ma tác quái suốt hai năm, trừ phi...”
“Đã có chuyện lớn nào đó xảy ra ở đây nhưng chưa ai phát hiện, khiến cho toàn bộ yêu ma sợ hãi không dám ra mặt.”
Bầu không khí bỗng dưng trầm xuống.
Oanh Nhiên nghe mà thấy sợ, nép sát vào người Từ Ly Lăng hơn.
Từ Ly Lăng nắm lấy tay nàng trấn an, sau đó cùng nàng tiến vào phòng khách.
Vừa bước vào cửa, Oanh Nhiên gọi: “Cha.”
Còn Từ Ly Lăng hành lễ.
Nét mặt Tần Hoán lập tức trở nên nghiêm túc. Ông gật đầu với Oanh Nhiên, còn với Từ Ly Lăng thì nở nụ cười khoan dung.
Ông giới thiệu với người đàn ông trung niên lạ mặt trong phòng: “Đậu đại nhân, đây là con gái ta Oanh Nhiên. Còn đây là cô gia nhà ta Từ Ly Lăng, cũng là một người trí thức.”
Sau đó nghiêm túc nói với Oanh Nhiên: “Vị này là Đậu đại nhân của Huyền Bộ tới từ Túc Kinh, tên là Đậu Minh, còn không mau hành lễ đi.”
Oanh Nhiên nghe lời hành lễ.
Đậu Minh thân mặc cẩm bào thêu chín đầu thú, dung mạo uy nghiêm, khẽ gật đầu đáp lễ. Nhưng kể từ khi Từ Ly Lăng bước vào, ánh mắt đầy dò xét của ông ta vẫn luôn dán chặt vào hắn.