Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 6

Trước Tiếp

Quan Dập nhướng mày: “Đây là sự khác biệt giữa thế giới Huyền Đạo và thế giới người phàm đấy. Được rồi, muội chép đi, ta phải đi làm việc.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, nhìn theo bóng lưng Quan Dập rời đi.

 

Mặc dù trong lòng có chút ngưỡng mộ giới Huyền Đạo, nhưng nàng là phàm nhân, cũng yêu thích cuộc sống của người bình thường hơn.

 

Cho nên nàng không quan tâm những lời Quan Dập nói, chỉ tập trung vùi đầu sao chép hồ sơ.

 

“Ký... Mở...”

 

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ đóng kín của nhà kho vang lên một giọng nói khàn khàn, âm u.

 

Oanh Nhiên hoảng hốt, da đầu căng cứng, sợ hãi đứng dậy thật chậm.

 

Nơi này là Huyền Nha, lẽ nào lại có ma? Hay là nàng nghe nhầm?

 

Nhưng âm thanh kia vẫn tiếp tục: “Tôi... Hệ thống... Nhiệm vụ... Thế giới... Sai rồi... Để tôi... Vào...”

 

Lần này Oanh Nhiên không hoảng sợ bỏ chạy nên miễn cưỡng có thể nghe rõ giọng nói kia đang nói gì.

 

Nàng ngơ ngác, cứ ngỡ mình nghe nhầm.

 

Ấy thế mà nàng lại nghe thấy mấy từ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết xuyên sách như “hệ thống” và “nhiệm vụ” ư?

 

Nàng không tiếp tục chép lại hồ sơ cũ nữa, lại gần nơi phát ra tiếng động kia để lắng tai nghe.

 

Giọng nói kia yếu ớt vang lên:

 

“Ký chủ... Sai rồi... Để tôi... Liên hệ... Chạy mau... Ác ma... Hủy diệt... Cứu...”

 

“Ký chủ... Để tôi... Lần nữa...”

 

...

 

Oanh Nhiên im lặng lắng nghe.

 

Từ những lời rời rạc này, nàng dần xâu chuỗi ra một suy đoán khó tin.

 

Nàng trầm ngâm hồi lâu, rồi đột ngột quay đầu chạy ra ngoài: “Có ma!”

 

Oanh Nhiên lao ra khỏi nhà kho, gương mặt hoảng sợ nhưng trong lòng lại chỉ thấy phức tạp.

 

Xuyên qua thế giới này đã mười chín năm, nàng đột nhiên biến thành người có hệ thống và nhiệm vụ bên mình.

 

Nàng không biết đó là nhiệm vụ gì, hệ thống gì.

 

Nhưng nàng biết cuộc sống hiện tại của mình đang vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.

 

Nếu phải thực hiện nhiệm vụ kia, tất cả những gì nàng đang có sẽ tan vỡ.

 

Thậm chí với kinh nghiệm đọc truyện xuyên sách của nàng, có thể nàng sẽ phải bỏ rơi Từ Ly Lăng để đi làm những chuyện kỳ lạ.

 

“Ký chủ?!”

 

Giọng nói kia thốt lên đầy ngạc nhiên và tuyệt vọng.

 

Các Huyền sai nghe thấy tiếng hét thì đều chạy tới đá văng cửa sổ nhà kho, quả nhiên phát hiện một bóng người ở bên ngoài cửa sổ.

 

Tuy nhiên chỉ một xác chết.

 

Quan Dập nhíu mày: “Thứ bám vào  cái xác này đã chạy thoát... Không ngờ nó có thể vô hiệu hóa trận pháp của Huyền Nha để lẻn vào đây.”

 

Các Huyền sai nói: “Chắc chắn tu vi của nó không thấp. Chuyện này phải báo cáo lên triều đình, để triều đình quyết định có cần cử Huyền sai cấp cao tới hay không.”

 

Oanh Nhiên trốn sau lưng các Huyền sai, không dám nhìn xác chết, chỉ biết ngước nhìn bầu trời trong xanh mà thầm nghĩ:

 

Mong là hệ thống đừng tới tìm nàng nữa.

 

Nàng không muốn làm nhiệm vụ đâu.

 

*

 

Buổi sáng khi đưa Oanh Nhiên tới Huyền Nha, Từ Ly Lăng đã hứa sẽ đến đón nàng vào buổi chiều.

 

Thế là chạng vạng, hắn tới đón nàng thật.

 

Quan Dập đã đồng ý với Oanh Nhiên là không kể Từ Ly Lăng chuyện nàng gặp xác sống.

 

Dù vậy, những lời hệ thống nói vẫn khiến Oanh Nhiên suy nghĩ vẩn vơ.

 

Trên đường về nhà, Oanh Nhiên ngẩn người dựa vào lòng Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng nhìn nàng một lúc rồi nói: “Bây giờ phong cảnh rất đẹp mà nàng chẳng thèm nhìn.”

 

Oanh Nhiên ngẩng đầu nhìn quanh. Ngựa bay phiêu lãng giữa những tầng mây ám ráng chiều, màu mây ửng hồng như thảm gấm tô điểm cho đất trời đẹp đến vô thực.

 

Từ Ly Lăng đặt dưới bụng nàng vỗ nhẹ: “Mệt rồi à?”

 

Oanh Nhiên gật đầu.

 

Từ Ly Lăng hỏi: “Vậy ngày mai đi nữa không?”

 

Oanh Nhiên suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không đi nữa.”

 

Không đi nữa, bởi nàng đến huyện Vân Thủy nên mới gặp hệ thống. Có lẽ hệ thống đang ôm cây đợi thỏ ở trong huyện, nàng phải lẩn trốn một thời gian.

 

Từ Ly Lăng vén lại lọn tóc bị gió đêm thổi bay của nàng, “Tối nay nàng muốn ăn cái gì?”

 

Oanh Nhiên nghĩ ngợi: “Ăn cháo, ta muốn ăn thanh đạm một chút.”

 

Từ Ly Lăng đáp: “Được.”

 

Oanh Nhiên nhìn hắn một lát, gác lại những suy nghĩ bề bộn rồi cong môi cười rộ lên.

 

Cần gì tự rước phiền não vào người cơ chứ, nàng còn phải sống bình yên bên phu quân đây này.

 

Nàng nói: “Hôm nay trong lúc ta chép bản án cũ có nhìn thấy một chuyện rất thú vị, hồi trước ở huyện Vân Thủy có một con yêu quái...”

 

Nàng những câu chuyện xưa mà mình nhìn thấy trong bản án cũ ngày hôm nay.

 

Đối với một người phàm như nàng, những câu chuyện trong giới Huyền Đạo tựa như những áng văn kỳ ảo đầy mới lạ.

 

Nhưng chính việc sống trong những câu chuyện kỳ ảo ấy cũng khiến nàng hơi sợ hãi.

 

Từ Ly Lăng lắng nghe, thỉnh thoảng bình luận: “Con yêu quái đó và lũ Huyền sai đều thật vô dụng.”

 

Oanh Nhiên nghe thế thì rúc vào lòng hắn cười khúc khích, trêu chọc: “Phải. Chỉ có tiên sinh kế toán chàng là lợi hại nhất, chỉ cần bàn tính cũng có thể diệt trừ yêu ma!”

 

Trong tiếng cười đùa của nàng, con ngựa bay hạ cánh xuống trước sân. Tâm trạng của Oanh Nhiên lúc này đã hoàn toàn nhẹ nhõm.

 

Vẫn như thường lệ, Từ Ly Lăng ném thịt và xương cho chó ăn, sau đó dắt ngựa bay ra sau nhà buộc lại. Oanh Nhiên ra sân thu quần áo mà Từ Ly Lăng đã giặt từ sáng.

 

Màn đêm dần buông xuống, khói bếp bốc lên nghi ngút từ gian phòng nhỏ trong sân.

 

Vì nấu cháo mất thời gian nên Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ngồi trước cửa bếp. Dưới ánh đèn bếp, họ cùng nhau lặt đậu tương.

 

“Hay là ngày mai ta ra trấn Kim Thủy tìm việc làm. Sau này chúng ta cùng nhau ra ngoài, cùng nhau về nhà.”

 

Hôm nay khi về nhà cùng Từ Ly Lăng, Oanh Nhiên bỗng cảm thấy rất mới lạ.

 

Từ Ly Lăng: “Ở trấn Kim Thủy không có công việc nào nhẹ nhàng như sao chép bản án cũ đâu.”

 

Oanh Nhiên mếu máo.

 

Từ Ly Lăng: “Nếu nàng muốn ra trấn Kim Thủy chơi thì ngày mai ta dẫn nàng đi.”

 

Oanh Nhiên cười rộ lên, cơ thể nghiêng sang ngã vào người Từ Ly Lăng, “Được.”

 

*

 

Sáng sớm hôm sau, Từ Ly Lăng đánh thức Oanh Nhiên. Hai người cùng rửa mặt rồi hắn lại chải tóc cho nàng. Sau đó hắn cưỡi ngựa bay đưa nàng đến trấn Kim Thủy.

 

Trấn Kim Thủy không lớn nhưng có rất nhiều cửa hàng quy mô lớn. Có một số người buôn bán nhỏ lẻ ở huyện Vân Thủy thích đến đây nhập hàng.

 

Từ Ly Lăng hiện đang làm kế toán cho một thư các tại đây.

 

Kế toán không cần túc trực cả ngày trong cửa hàng, chỉ cần báo với chưởng quầy là có thể ra ngoài.

 

Chưởng quầy đã từng gặp Oanh Nhiên. Hôm nay thấy nàng tới, ông ấy lập tức cười niềm nở chào hỏi, còn cho Từ Ly Lăng nghỉ để dẫn Oanh Nhiên đi dạo quanh trấn Kim Thủy.

 

Oanh Nhiên đi dạo khắp trấn Kim Thủy cùng Từ Ly Lăng. Đến trưa Từ Ly Lăng phải quay về thư các vì trong cửa hàng có việc đột xuất.

 

Thế là Oanh Nhiên tự tìm một quán trà để nghe kể chuyện, đến chạng vạng lại về nhà cùng Từ Ly Lăng. Dọc đường đi, nàng kể lại câu chuyện mình vừa được nghe cho hắn.

 

Hôm nay Từ Ly Lăng không bình luận gì, chỉ nhìn ngắm gương mặt và nụ cười rạng rỡ của nàng dưới ánh chiều tà: “Hay là sau này, mỗi sáng nàng theo ta ra trấn Kim Thủy chơi, tối lại cùng nhau về nhà.”

 

Oanh Nhiên cũng muốn vậy lắm, nhưng mà...

 

Nàng lắc đầu: “Lấy đâu ra tiền mà rảnh rỗi đi chơi mãi như vậy chứ. Chúng ta thường xuyên được ăn thịt, đã xa xỉ hơn người bình thường nhiều lắm rồi. Còn phải để dành tiền nữa chứ.”

 

Từ Ly Lăng im lặng, cằm tì l*n đ*nh đầu nàng: “Ta sẽ đổi việc, tìm việc nào kiếm được nhiều linh thạch hơn.”

 

Oanh Nhiên vội vàng nói: “Đừng. Hầu hết những công việc kiếm được nhiều linh thạch trên đời này đều rất nguy hiểm, công việc kế toán của chàng cũng ổn mà.”

 

“Chúng ta cứ từ từ tích cóp tiền thôi.”

 

Nàng ngẩng mặt lên, hôn lên cằm hắn.

 

Từ Ly Lăng cúi đầu hôn môi nàng.

 

Động tác của cả hai đều không mang chút d*c v*ng nào, chỉ như hai con vật nhỏ đang thân thiết cọ đầu vào nhau.

 

*

 

Nửa tháng sau.

 

“May mà muội phu đã mua ngựa bay từ nửa tháng trước. Nếu đi mua ngày hôm qua thì có khi đã bị tên bán ngựa bay kia g**t ch*t rồi.”

 

Quan Dập dẫn theo hai người huynh đệ cũng là Huyền sai đi điều tra vụ án mua bán ngựa bay, nghiêm mặt nói với Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên nghĩ mà thấy sợ: “Đang yên đang lành sao tự dưng lại biến thành ma? Không phải gã ta là người phàm à?”

 

Đã lâu rồi nàng chưa đi huyện Vân Thủy. Hôm nay Từ Ly Lăng vừa ra trấn Kim Thủy không lâu thì Quan Dập đã đến nhà hỏi chuyện mua ngựa bay.

 

Thế là Oanh Nhiên mới hỏi vì sao đột nhiên y hỏi chuyện này.

 

Quan Dập nói cho nàng biết, gã Mã Trì bán ngựa bay đã biến thành ma, hai ngày trước vừa g**t ch*t hai vị khách.

 

Vì trước đây Mã Trì là người phàm, sau khi nhập ma không có kinh nghiệm giết người nên chẳng mấy chốc đã bị phát hiện. Hiện tại gã ta đã bỏ trốn.

 

Từ Ly Lăng vì từng giao dịch mua ngựa bay với Mã Trì nên Quan Dập phải tới nhà hỏi chuyện cho đúng quy trình.

 

“Nếu người phàm không thức tỉnh căn cốt thì cả đời cũng không thể tu đạo. Nhưng tu ma thì chỉ cần gặp gỡ cơ duyên là có thể. Cho nên giờ đây ma đạo mới thịnh hạnh đến vậy đấy.”

 

“Châu Ý Vương của bọn ta còn đỡ, ma tu chỉ hoạt động lén lút không dám lộ diện. Nghe nói ở bên châu Vân mới hỗn loạn, bọn ma tu hoành hành ngang nhiên giết người.”

 

“Nhưng thứ công pháp mà bọn chúng tu luyện toàn là bàng môn tà đạo. Tuy tu vi tăng rất nhanh, nhưng là dùng mạng để đổi. Tu vi càng cao thì càng nguy hiểm, càng dễ đánh mất cảm xúc, phát điên rồi chết bất đắc kỳ tử. Người có thể tu đạo thì chẳng ai lại đi tu ma cả.”

 

Hai Huyền sai còn lại thuận miệng tám chuyện.

 

Quan Dập ra hiệu cho bọn họ rời đi trước, rồi nói muốn xin Oanh Nhiên một tách trà.

 

Vào nhà, Oanh Nhiên rót nước cho y.

 

Y lấy hai lá linh phù hộ thân ra đưa cho Oanh Nhiên, nghiêm túc nói nhỏ: “Cơ duyên tu ma của Mã Trì không đơn giản như vậy đâu. Hai lá linh phù này, muội và muội phu mỗi người giữ một lá. Về sau bảo muội phu cố gắng về nhà trước khi trời tối, đừng ở bên ngoài quá lâu.”

 

Oanh Nhiên càng sợ hãi và căng thẳng hơn: “Nghiêm trọng vậy á?”

 

Quan Dập nhìn xung quanh, chẳng biết đang kiêng dè điều gì mà lại hạ giọng: “Cơ duyên của Mã Trì là do Thánh Ma ban tặng.”

 

“Thánh Ma ban tặng?”

 

“Suỵt, nói nhỏ thôi!”

 

Quan Dập trừng mắt, “Phàm là vật có nhiễm khí tức Thánh Ma đều được gọi là ân huệ của Thánh Ma. Nó không giống cơ duyên nhập ma thông thường đâu, mà giống như người phàm đột nhiên thức tỉnh linh căn tuyệt đỉnh, sớm muộn gì cũng sẽ thành tiên.”

 

“Lần trước khi chúng ta ăn cơm ở Duyệt Hồng Lâu, kẻ mà người kể chuyện nhắc tới chính là Thánh Ma. Không được tùy tiện nhắc đến tên của hắn.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày: “Tên Thánh Ma đó lợi hại vậy sao? Hắn ta đến huyện Vân Thủy rồi hả?”

Trước Tiếp