
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Oanh Nhiên uống một ngụm, hương vị tươi ngon, thanh ngọt cứ như vị rắn tiên mà nàng ăn trong mơ. Tuy vẫn còn kém xa, nhưng đều thơm ngon đặc biệt.
“Ngon quá!” Nàng không tiếc lời khen, “Hồi trước chàng biết ăn thật đó.”
Từ Ly Lăng gắp món khác cho nàng nếm thử.
Ngoài kia, tu sĩ huyền đạo đã á khẩu.
Chỉ còn Tuyết Phi Sương nói tiếp: “Hầu hết các tu sĩ huyền đạo bẩm sinh đã có khả năng tu hành. Vậy sao có thể hiểu được nỗi bất lực của phàm nhân khi không thể chạm tay tới thứ sức mạnh mình khao khát.”
“Lựa chọn cuộc sống tầm thường để đổi lấy sự yên ổn mong manh, hay đốt cháy sinh mệnh đơn điệu ấy để đổi lấy sự xuất chúng đáng lẽ ra phải thuộc ra chúng ta. Ta tin rằng chư vị đều tự có lựa chọn của riêng mình!”
Oanh Nhiên thử hết các món hắn gọi, ngoại trừ niềm vui vì được ăn ngon, trong lòng nàng còn hơi ủ rũ.
Nàng vẫn luôn tiếc nuối vì vị giác của Từ Ly Lăng đã thoái hóa, không thể trải nghiệm những của ngon vật lạ cùng nàng nữa.
Nhưng khi nghĩ đến trước đây hắn từng nếm qua vô số món ngon, nàng lại thấy được an ủi phần nào.
Bên ngoài tửu lầu, Tuyết Phi Sương bắt đầu ca tụng Thánh Ma:
“Là Thánh Ma đã sáng tạo ra công pháp siêu việt dành cho chúng ta, là Thánh Ma đã mang lại hy vọng tu luyện cho chúng ta, là Thánh Ma chỉ đường soi lối cho chúng ta! Là Thánh Ma...”
Oanh Nhiên vừa ăn vừa suy nghĩ.
Thật ra vừa rồi, mặc dù đang nói chuyện với Từ Ly Lăng, nhưng nàng vẫn nghe rõ những lời Tuyết Phi Sương nói.
Tuyết Phi Sương hét lớn: “Ma đạo bất diệt, Thánh Ma tối cao!”
Tất cả ma trong thành và trong Tiếu Khách Lâu đều đồng loạt hô vang: “Ma đạo bất diệt, Thánh Ma tối cao!”
Khí thế rầm rộ của đám ma tu hò hét như thủy triều cuốn đến. Oanh Nhiên hơi thất thần: “Hình như nàng ta nói cũng có lý... Á!”
Trên trán đột nhiên đau nhói, Oanh Nhiên mếu méo trừng hắn.
Từ Ly Lăng thu lại ngón tay vừa búng trán nàng, xoa nhẹ, “Bớt nghe, bớt nghĩ mấy lời tẩy não lại. Ma đạo chính là ma đạo.”
Oanh Nhiên “ồ” một tiếng.
Nàng tập trung ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến lời Từ Ly Lăng của ngàn năm trước đã nói trong mơ: Ma sẽ cho người đời hiểu được thế nào là ma đạo.
Nghĩ đến khi Từ Ly Lăng ru nàng ngủ, giọng nói dịu dàng khiến nàng rơi vào mơ màng, chẳng biết thiếp đi từ lúc nào.
Nàng rùng mình nhận ra thế nào là bầu không khí tẩy não và cảm giác bị tẩy não.
Nàng hỏi: “Thánh Ma có tẩy não chàng không?”
Từ Ly Lăng thản nhiên ăn cơm: “Không.”
Dù thỉnh thoảng hắn sẽ đi tẩy não người khác.
Oanh Nhiên: “Nếu có một ngày hắn tìm chàng, muốn tẩy não chàng, chàng né không được thì cũng đừng nghe, cứ để lọt tai này ra tai kia là được.”
Từ Ly Lăng chậm rãi đáp: “Ừm.”
*
Tuyết Phi Sương đã luận đạo thắng.
Vì vậy ở Lâm Quan mấy ngày nay, chúng ma trong thành rất nhộn nhịp, khắp chợ phố đều có người say xỉn ăn nhậu.
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng không ra ngoài nữa, tranh thủ mấy ngày này để dọn dẹp lại phủ đệ, cải thiện môi trường sống.
Phủ đệ rất rộng, ở sân sau còn có hồ sen và mái đình nhỏ.
Sau khi dọn sạch bùn ao, Từ Ly Lăng rải hạt sen xuống.
Vì linh khí ở châu Vân dồi dào nên hoa sinh trưởng rất nhanh.
Oanh Nhiên dự tính khi sen nở sẽ đặt hai chiếc ghế nằm trong đình hóng gió,
cùng Từ Ly Lăng đùa giỡn, nói cười, làm việc. Mấy ngày nay hắn sửa đồ dùng, còn nàng thêu dây cột tóc, túi tiền, nếu mệt thì nằm nghỉ chốc lát, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Nơi đây coi như một nơi giải trí ngày hè.
Chỉ tiếc là hoa cỏ ở sân sau đã khô héo hết, sau khi bị dọn sách thì chỉ còn lại cành cây trơ trụi trông tiêu điều.
Oanh Nhiên ngồi đả tọa trên đất trống tu luyện, nói với Từ Ly Lăng ở trong đình hóng mát: “Lát nữa chúng ta đi mua một ít giống hoa nhé? Vừa hay sắp ăn hết thức ăn mua lần trước rồi, chúng ta đi mua thêm.”
Từ Ly Lăng đáp: “Ừm.”
Oanh Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn đang chợp mắt nằm trên ghế trong đình hóng mát, Tiểu Hoàng nằm ngủ dưới bóng râm.
Trông đến mà thoải mái, nhưng trong lòng Oanh Nhiên biết hai người họ là người vất vả nhất mấy ngày nay. Từ Ly Lăng lo tu sửa nhà cửa, Tiểu Hoàng bận đào đất nhổ cỏ ở sân sau.
Khó lắm bọn họ mới được nghỉ ngơi như ngày hôm nay.
Oanh Nhiên không nói gì, muốn để hai người ngủ yên ổn. Nàng nhìn xung quanh, không thấy Đại Hoa đâu, gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Chẳng biết vì sao mấy ngày nay Đại Hoa cứ chạy ra bên ngoài suốt, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nhưng vì mỗi đêm nó đều bình an trở về nên Oanh Nhiên không quản nó.
Oanh Nhiên nhắm mắt lại, tập trung tu luyện.
Đến giữa trưa, nàng đứng dậy đi vào đình hóng mát, nằm xuống ghế của mình.
Nàng vừa nằm xuống thì Từ Ly Lăng đã dịch người sang, đến mắt còn chưa mở mà đã chen chúc chung một cái ghế với nàng. Sau khi kề sát bên nàng, hắn tiếp tục ngủ.
Oanh Nhiên thì thầm trong vòng tay hắn: “Chật như vậy, sao ngủ được?”
Từ Ly Lăng chỉ “ừm” một tiếng.
Oanh Nhiên chạm vào mặt hắn, ôm lấy hắn, cùng hắn nghỉ ngơi.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng và hắn ra ngoài mua đồ.
Vẫn tại cửa hàng tạp hóa hôm trước, trông Kim Ngũ Lưỡng càng uể oải hơn. Bên cạnh ông ta là một chú mèo tam thể nằm ngoan.
Tiểu đồng trong cửa hàng chạy ra đón: “Khách quan muốn mua gì ạ?”
Oanh Nhiên: “Có hạt giống hoa không? Loại nào dễ trồng ấy.”
Tiểu đồng nói có rồi chạy ra sau nhà lấy.
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đợi trong cửa hàng. Kim Ngũ Lượng liếc mắt nhìn họ, “Các ngươi vẫn chưa đi à? Mua hạt giống hoa? Muốn ở lại đây thật sao?”
Oanh Nhiên cảm kích vì lần trước Kim Ngũ Lưỡng đã tặng họ túi trữ vật, tuy là cấp thấp nhất nhưng cũng là ơn, thế nên thành thật nói: “Nếu không có thay đổi gì thì có lẽ bọn ta sẽ không rời đi trong thời gian ngắn. Bọn ta muốn ở đây tránh nóng.”
Tiểu đồng mang hạt giống ra, Oanh Nhiên không biết chọn nên để Từ Ly Lăng làm.
Kim Ngũ Lượng: “Chỗ này có phải nơi tránh nóng đâu. Có khi vài hôm nữa ở Lâm Quan sẽ khai chiến.”
Oanh Nhiên: “Hôm đó ta nghe ma đạo giảng đạo, có vẻ như bọn họ không muốn khai chiến đâu.”
Kim Ngũ Lưỡng hừ lạnh: “Họ họ không muốn, nhưng các đại tông môn châu Vân thì muốn. Cũng đâu thể để bọn ma đạo ở đây tẩy não các tu sĩ huyền đạo hằng ngày? Dạo này có nhiều tu sĩ huyền đạo bỏ huyền nhập ma lắm đấy.”
“Hả?” Oanh Nhiên kinh ngạc: “Mặc dù lời ma đạo nói cũng có phần hợp lý, nhưng cũng không đến mức khiến tu sĩ huyền đạo nhập ma chứ?”
“Thành Lâm Quan nhiều tán tu, phần lớn xuất thân bình thường, tư chất trung bình. Sau khi nghe Tuyết Phi Sương nói xong, bọn họ đều cảm thấy con đường tu huyền đạo của mình không có tương lai, nếu tu ma đạo thì có khi vẫn còn hy vọng đổi đời. Hơn nữa...”
Kim Ngũ Lưỡng v**t v* con mèo, lắc đầu thở dài, “Trải nghiệm của Tuyết Phi Sương chính là minh chứng tốt nhất để thuyết phục những tán tu đó tu ma còn gì.”
Oanh Nhiên: “Sao ông nói vậy?”
Kim Ngũ Lưỡng: “Ngươi chưa nghe nói à? Hơn một năm trước, Tuyết Phi Sương nhận lệnh đến châu Ý Vương đón đệ tử của bọn họ về, kết quả cả đoàn đụng độ Thánh Ma.”
Oanh Nhiên vô thức liếc nhìn Từ Ly Lăng. Từ Ly Lăng đang nghiêm túc chọn hạt giống trồng hoa.
Nào phải đụng độ Thánh Ma, mà là đụng độ hắn mới đúng.
Nàng nhanh chóng thu ánh mắt về: “Sau đó thì sao?”
Kim Ngũ Lưỡng: “Cả đoàn hơn ba trăm đệ tử, năm vị trưởng lão, tính cả Hồng Nhai Công của Ất Huyền Đạo Nhất, tất cả đều chết sạch. Chỉ còn một mình nàng ta trọng thương chạy thoát trở về.”
“Lúc đó biên giới châu Vân đang khai chiến. Khác với hiện tại, mặc dù ma đạo chiếm đóng nhưng mọi người không còn đánh nhau nữa, lúc đó hỗn loạn hơn nhiều. Toàn Hành Tông phái vài người đến hộ tống nàng ta về khu vực trung tâm, nhưng tình cờ gặp phải những tà tu giết người cướp của nơi hoang dã.”
Kim Ngũ Lưỡng thở dài: “Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Sau đó trớ trêu làm sao, người cứu nàng ta lại là ma tu Bạt Ngục Cốc. Lũ ma tu đó không những không bắt giữ, ngược lại còn đưa nàng ta trở về Toàn Hành Tông an toàn.”
Oanh Nhiên hơi nhíu mày, nhớ lại câu “đồng đạo oán trách” mà Tuyết Phi Sương đã nói hôm qua, tự đoán được chuyện tiếp theo, “Người của Toàn Hành Tông đều cho rằng nàng ta cấu kết với ma? Cho nên oán trách nàng?”
“Không chỉ Toàn Hành Tông, mà hầu hết người trong huyền đạo đều nghĩ vậy. Nếu nàng ta không cấu kết với ma đạo thì vì sao ma đạo lại đưa nàng ta về? Vì sao tất cả mọi người đều chết, cố tình chỉ mỗi nàng ta sống sót trở lại?”
Kim Ngũ Lưỡng lắc đầu, “Chi bằng nàng ta chết luôn ở châu Ý Vương còn hơn.”
Oanh Nhiên nhíu mày chặt hơn: “Sinh mạng đáng quý, sao có thể nói như vậy được.”
Kim Ngũ Lưỡng bĩu môi, nói tiếp: “Sau đó Bạt Ngục Cốc đón nàng ta đi. Đến lần tiếp theo xuất hiện thì nàng ta đã trở thành ma của Bạt Ngục Cốc rồi. Mặc dù thành Lâm Quan nằm dưới sự kiểm soát của Bạt Ngục Cốc, nhưng cốc chủ Bạt Ngục Cốc chẳng thèm quản lý, mà thực tế chính là nàng ta quản lý.”
Oanh Nhiên không nói gì thêm.
Kim Ngũ Lưỡng tiếp tục lảm nhảm, nghe giống như đang kể chuyện trong thành, nhưng thực chất là đang trút nỗi bất mãn với thời cuộc.
Oanh Nhiên im lặng lắng nghe. Đến khi Từ Ly Lăng chọn xong hạt giống hoa và gọi: “Đi thôi.”
Nàng mới gật đầu, tạm biệt Kim Ngũ Lưỡng rồi rời khỏi cửa hàng tạp hóa.
Trên đường dạo phố, Oanh Nhiên kể lại những gì Kim Ngũ Lưỡng vừa nói cho Từ Ly Lăng nghe.
Từ Ly Lăng: “Sự thật chưa chắc là như vậy. Người đã biết rõ hiểm nguy mà vẫn xông pha tiền tuyến, không phải kẻ nhu nhược dễ dàng phản đạo.”
Oanh Nhiên: “Ý chàng là sao?”
Từ Ly Lăng: “Huyền tu trong thành càng ngày càng nhiều, đều là do Tuyết Phi Sương đưa vào. Tu sĩ ma đạo cũng ngày càng đông, tất cả đều vì Tuyết Phi Sương.”
Oanh Nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, chẳng thể phân biệt huyền đạo và ma đạo, nàng chợt thấy rùng mình trong lòng:
Nếu một ngày nào đó Tuyết Phi Sương lật lọng tấn công ma đạo, vậy đó đúng là một kế hoạch trong ngoài hợp lực rất hoàn hảo, khiến cho ma đạo trở tay không kịp.
Nghĩ đến đây, nàng nghiêm túc dặn dò Từ Ly Lăng: “Chàng đừng dính dáng tới chuyện này nhé.”
Từ Ly Lăng: “Chẳng liên quan gì đến ta.”
Hắn lười nhúng tay vào mấy chuyện này.
Oanh Nhiên: “Tuy nhiên, nếu Tuyết Phi Sương thực sự đang âm mưu chuyện gì thì thành Lâm Quan quả thật không yên ổn.”
Liệu nàng còn có thể ở lại đây tránh nóng cùng Từ Ly Lăng không?
Từ Ly Lăng vỗ nhẹ vai nàng: “Chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến nàng.”
Oanh Nhiên: “Ta chỉ sợ bọn họ đánh nhau rồi liên lụy tới chúng ta thôi.”
Từ Ly Lăng: “Bọn họ không dám.”
Oanh Nhiên nghi hoặc: “Hửm?”
Từ Ly Lăng: “Nơi ở hiện tại của chúng ta là nhà cũ của ta, không ai dám đánh ở chỗ đó.”
Thật hay giả vậy?
Oanh Nhiên không tin nhà cũ của hắn có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, song trong lòng nàng cũng đã nhẹ nhõm hơn, còn nói đùa với hắn: “Vậy ta phải cảm ơn Từ Ly thiếu gia vì đã tìm một nơi ở tốt cho ta rồi. Vừa có thể an nhàn, ổn định, vừa có thể tránh nóng, tu luyện.”
Sắc mặt Từ Ly Lăng lười nhác, giọng điệu lơ đãng hỏi tiếp: “Định cảm ơn thiếu gia như thế nào?”
Oanh Nhiên đảo mắt, ra hiệu cho hắn cúi đầu rồi kiễng chân thì thầm bên tai hắn: “Tối nay... Được không?”
Nói xong, gò má nàng đỏ ửng.
Từ Ly Lăng liếc nàng, nhạt nhẽo “ừm” một tiếng: “Thế thì đợi Tiểu Tần cô nương hầu hạ thiếu gia vậy.”
Thi thoảng hắn lại gọi nàng là Tiểu Tần cô nương. Giọng điệu nghiêm trang như thể chẳng thân thiết gì, nhưng hành động và hơi thở lại chẳng giống vậy. Cách hắn gọi luôn khiến nàng xấu hổ chẳng biết làm sao, tay không bịt được miệng hắn, chỉ có thể cắn môi hắn chặn lời lại.
Lúc này đây hắn lại cố ý dùng cái tên trêu chọc đó, Oanh Nhiên thẹn quá hóa giận, lườm hắn một cái, bảo đừng nói mấy lời đó ở chốn đông người.
Nàng kéo hắn vào chợ mua thức ăn, xong xuôi thì bước lên ánh hoàng hôn mà về.
Cùng nhau nấu nướng, ăn cơm xong, Oanh Nhiên mang xiêm y đi tắm trước.
Lúc đi qua hành lang, nàng nhìn qua cửa sổ lại thấy Từ Ly Lăng đang điều chỉnh cơ quan trồng hoa ở sân sau.
Oanh Nhiên dở khóc dở cười, rõ ràng đã nói tối nay đi nghỉ sớm cùng nhau. Xem ra hắn lại đang trêu chọc nàng rồi.
Nhưng quả thật nàng và hắn đã lâu rồi không thân mật, lúc trước vì không có chăn đệm nên không làm được, cho nên nàng mới nói vậy.
Nhưng nếu hắn không có hứng thú thì thôi vậy.
Oanh Nhiên vừa lên lầu vừa thầm mắng hắn “xấu xa”, đã không có hứng mà còn chọc nàng.
Sau đó tự bật cười, đi vào phòng tắm rửa rồi về phòng ngủ.
Oanh Nhiên ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược chải tóc. Chải xong thì dùng khăn bông lau tóc ướt.
Bàn trang điểm được chạm khắc hình mèo bắt bướm bên bụi hoa, chất liệu tuy tốt nhưng tay nghề điêu khắc hơi kém. Sáng nay Từ Ly Lăng dọn viện phía tây, mới chuyển cái bàn này từ phòng bên kia về.
Oanh Nhiên lau tóc chưa được bao lâu thì Từ Ly Lăng đã lên lầu, cầm xiêm y vào phòng tắm.
Đã không còn sớm, lúc nàng lau tóc gần khô thì hắn vừa tắm xong quay về. Trên người còn đọng hơi nước, mái tóc dài nhỏ nước tí tách.
Hắn đến sau lưng nàng, nước từ tóc nhỏ lên vai nàng.
Oanh Nhiên ngước mắt, nhìn hắn trong gương: “Lau tóc đi.”
Từ Ly Lăng không lau mà cúi đầu xuống, mái tóc đen ướt đẫm phủ lên người nàng lạnh lạnh ẩm ướt, như rắn biển dính chặt vào bờ vai trắng nõn lộ ra của nàng.
Oanh Nhiên rùng mình, thuận tay dùng chiếc khăn đang lau tóc cho mình để lau tóc cho hắn: “Làm gì vậy, trông cứ như con ma nước ấy.”
Bám người.