Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 55

Trước Tiếp

Từ Ly Lăng lại thản nhiên đến lạ, hắn ôm nàng vào lòng, dựa vào bàn đá sau lưng.

 

Nàng nhìn hắn, hắn nhìn mặt trăng, ánh mắt xa xăm, “Sau khi thành ma ta rất bận, không rảnh ăn uống... Tuy nhiên lúc còn nhỏ, mặc dù sư phụ không cho phép ta ăn cơm nhưng thỉnh thoảng ta vẫn lén ăn vụng.”

 

Oanh Nhiên dựa vào vai hắn, cùng hắn ngắm trăng: “Chàng còn ăn vụng cơ á?”

 

Mặt trăng sáng trong, như nối chiếu cả quá khứ và hiện tại.

 

Oanh Nhiên mặc sức tưởng tượng hình ảnh hắn lúc nhỏ lén ăn vụng.

 

Từ Ly Lăng: “Ừm... Tuy nhiên lúc đó nếu ăn đồ phàm tục thì sẽ bị phát hiện. Vì vậy ta đã ăn một loại linh thảo chỉ có ở thành Từ Ly.”

 

Oanh Nhiên ngẩn ra: “Linh thảo?”

 

Từ Ly Lăng: “Bên ngoài thành Từ Ly có một vùng ngoại ô tên Vô Ưu Nguyên, mọc đầy linh thảo tên cỏ Vô Cập. Cỏ Vô Cập vốn chỉ dùng để ngắm, chuyên cung cấp cho Thiên Tiêu, Diệu Cảnh, Quỳnh Vũ.”

 

“Lúc nhỏ ta thường đến Thiên Tiêu, Diệu Cảnh, một lần thử cắn cỏ Vô Cập thì phát hiện hương vị của cỏ Vô Cập không tệ...”

 

Oanh Nhiên xoay đầu nhìn hắn, trong đầu nhớ lại vị chua đầy miệng khi nàng nếm thử cỏ Vô Cập trong mơ, và cả hắn của ngàn năm trước ngồi trên Vô Ưu Nguyên ăn cỏ Vô Cập, ăn đến mức miệng chảy máu đầm đìa.

 

Oanh Nhiên giơ tay, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng v**t v* gò má hắn.

 

Hương vị không tệ sao?

 

Rõ ràng là chua đến mức nàng khó mà nuốt nổi...

 

Nhưng đối với một đứa nhỏ không được phép ăn bất cứ thứ gì như hắn thì đó lại là thứ mùi vị hiếm hoi.

 

“Sau này thỉnh thoảng về thành Từ Ly, ta đều sẽ đến Vô Ưu Nguyên cái một ít cỏ Vô Cập. Tuy nhiên cỏ Vô Cập vô cùng yếu ớt, nếu rời khỏi Vô Ưu Nguyên bảy ngày thì sẽ khô héo.”

 

Từ Ly Lăng nắm lấy bàn tay đang v**t v* mình của nàng, tùy tiện x** n*n trong tay.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Chàng muốn ăn cỏ Vô Cập à?”

 

Vì hiện tại hắn không thể ăn, vì gia tộc đã phản bội hắn, nên nàng không còn giữ ý định đi tìm cỏ Vô Cập cho hắn nữa.

 

Nhưng giờ phút này, khi chứng kiến ánh mắt xa xăm, không chút oán hận, chỉ có bình thản của hắn, nàng hoảng hốt cảm thấy có lẽ hắn cũng rất nhớ mùi vị của cỏ Vô Cập.

 

Hoặc cũng có thể, chỉ là nàng hy vọng hắn nhớ.

 

Từ Ly Lăng: “Cỏ Vô Cập đã tuyệt chủng từ lâu, khoảng từ... Bảy trăm, tám trăm năm trước.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy chàng có muốn ăn không?”

 

Chỉ cần hắn nói có thì nàng sẽ tìm cách lấy được cỏ Vô Cập cho hắn.

 

Từ Ly Lăng: “Cũng bình thường thôi.”

 

Oanh Nhiên trầm ngâm.

 

Trong sân thanh tĩnh, Đại Hoa và Tiểu Hoàng ngủ trong góc phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

 

Một lát sau, nàng lại nói chuyện khác với Từ Ly Lăng, “Lúc đó chàng ở đây một mình à?”

 

Từ Ly Lăng: “Có tộc nô.”

 

Oanh Nhiên cười cong mắt: “Bọn họ ở đây hầu hạ chàng à? Không biết luôn đấy, hóa ra hồi trước chàng là tiểu thiếu gia.”

 

Cách nàng dùng từ rất buồn cười, khóe môi Từ Ly Lăng hơi cong lên, “Ta không cần người hầu hạ. Bọn họ ở đây để chăm sóc nhà cửa thôi.”

 

Oanh Nhiên “ồ” một tiếng: “Vậy đêm nay chúng ta ngủ ở phòng nào? Ở phòng lúc trước của chàng nhé?”

 

Từ Ly Lăng đang vỗ nhẹ lưng nàng thì khựng lại, “Cũng được. Ở trên lầu nhà sau.”

 

Đêm trăng mát mẻ, bộ váy áo mỏng manh của Oanh Nhiên chẳng cản được gió lạnh, nhưng lại bị bàn tay ấm áp của hắn v**t v* đến mức chảy mồ hôi mỏng.

 

Nàng đẩy nhẹ hắn một cái, cả người chui trong lòng hắn, lờ mờ nói: “Hôm nay ta mệt rồi, để hôm khác đi.”

 

Chuyện vợ chồng, vì là vợ chồng nên chẳng cần nói rõ nhưng vẫn hiểu được.

 

Từ Ly Lăng không để bụng: “Ừm.”

 

Hắn đứng dậy đi vào nhà, lớp bụi bám lâu ngày đã rơi đi gần hết. Hắn bảo Oanh Nhiên vào nhà nghỉ ngơi, còn mình thì vào bếp nấu nước.

 

Khi Oanh Nhiên đi vào rửa mặt, hắn đã mở cửa thông gió và quét dọn căn phòng tầng trên ở nhà sau.

 

Đến lúc Oanh Nhiên muốn nghỉ ngơi thì hắn mới quay lại: “Đêm nay ngủ ở đây trước, sáng mai ta quét dọn sân vườn kỹ hơn.”

 

Vì nàng sợ rắn rết nên hắn phải dọn dẹp cỏ dại trước khi dọn nhà. Cỏ là nơi dễ có rắn ẩn nấp.

 

Oanh Nhiên gật đầu đồng ý, trải chăn đệm ra phòng khách để ngủ.

 

Từ Ly Lăng qua gian phòng bên rửa mặt, thay đồ sạch sẽ, đóng cửa sổ, đốt huân hương đuổi côn trùng rồi nằm xuống.

 

Oanh Nhiên ôm eo hắn, đầu dựa vào ngực hắn.

 

Một ngày mệt mỏi trôi qua, lại là nơi mới đến nên nàng ngủ không yên, đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy.

 

Từ Ly Lăng đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp và gian nhà sau, còn mua bánh bao về, hâm nóng để trong bếp.

 

Oanh Nhiên cầm bánh bao ăn, là nhân thịt bò. Khẩu vị Lâm Quan nặng gia vị nên bánh khá mặn, nhưng cũng không tệ lắm.

 

Nàng vừa ăn vừa lên lầu tìm Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng đang quét dọn tầng hai.

 

Khi Oanh Nhiên lên lầu, nhìn thấy cầu thang chạm khắc hình vân mây sống động như thật.

 

Trên lầu hai, mặc dù rèm lụa đều đã bị gỡ xuống, nhưng những lớp vách ngăn đều rất tinh xảo. Bố cục rộng rãi, chỉ riêng phòng ngủ đã độc chiếm cả tầng hai.

 

Từ Ly Lăng đang ở trong phòng tắm.

 

Phòng tắm có bồn ngâm nhỏ, vách tường chạm khắc hoa văn tinh tế, vòi phun hình rồng, hoa sen phun nước. Cách đó không xa còn có cơ quan dẫn nước sang khu tắm gội.

 

Oanh Nhiên “ồ” một tiếng trêu chọc: “Từ Ly thiếu gia, cuộc sống trước đây của ngài cũng tinh tế thật. Hoàng đế châu Ý Vương có khi còn chẳng bằng.”

 

Từ Ly Lăng điều chỉnh cơ quan phòng tắm, ung dung nói: “Hồi nhỏ, ai ai cũng nói ta là quân vương tương lai của tam giới, chắc chắn sẽ đăng cơ ở Thiên Tiêu và cai quản đất trời.”

 

Oanh Nhiên cười một lúc lâu, sau đó đi tới sau lưng hắn, dùng ngón tay đẩy nhẹ hắn một cái, “Bớt khoác lác đi.”

 

Nói rồi nàng lại sửng sốt, thầm nghĩ với thân phận của hắn thì chưa chắc hắn nói dối.

 

Oanh Nhiên nhón chân hôn hắn: “Ta đi xem phòng ngủ trước đây của chàng nhé? Ở đây vậy? Nơi này rộng quá...”

 

Nàng bước ra khỏi phòng tắm, đi tìm phòng ngủ.

 

Từ Ly Lăng: “Đi theo hướng đông, qua vách ngăn khắc hình bốn quân tử. Ta đã dọn sách chỗ đó rồi, nàng có thể ngồi nghỉ một lát.”

 

“Ừm.”

 

Oanh Nhiên đi xuyên qua hai vách ngăn theo lời hắn nói.

 

Có một phòng chứa rất nhiều kệ sách, nhưng nay đã trống không.

 

Còn một phòng là thư phòng, có bàn và kệ cổ trống trơn, có thể tưởng tượng được trước đây bên trên bày đầy linh ngọc, bình ngọc, tranh tiên...

 

Cuối cùng là phòng ngủ, cửa sổ mở rộng, liếc mắt có thể thấy ánh mặt trời chiếu sáng khắp phòng.

 

Bàn ghế trong phòng được chạm khắc hoa văn huyền mộc và ngăn cách bằng vách ngăn chạm khắc hoa sen ngọc thạch. Dù trải qua ngàn năm vẫn ánh lên sắc đá quý.

 

Chiếc giường thủ công lớn không biết làm từ chất liệu gì, chất như ngọc, màu như trăng. Không cầu kỳ hoa lệ, chỉ có vài nét đơn giản như phù văn thái cực, trông không giống vật phàm.

 

Vừa rồi khi Oanh Nhiên lên lầu đã phát hiện nơi này vô cùng xa hoa, bây giờ chứng kiến thì này thì mới biết thế nào là tiên vật thực thụ.

 

Nàng thầm líu lưỡi, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng v**t v* mặt giường.

 

Cảm giác mát lạnh dễ chịu, dù không trải chăn đệm thì cũng không hề thấy cứng. Tưởng như cứ vậy nằm xuống thì cũng có thể ngủ thoải mái.

 

Từ Ly Lăng dọn dẹp phòng tắm xong thì đi vào.

 

Oanh Nhiên nghe thấy tiếng động thì nói: “Đồ đạc trong phòng này nhiều hoa văn thật, lau dọn chắc mệt lắm. Chàng dậy từ lúc nào để dọn thế?”

 

Trên bàn có nước trà, Từ Ly Lăng rót cho nàng một ly rồi rót cho mình một ly, “Những đồ này đều có cơ quan, chỉ cần sửa lại cơ quan là có thể tự làm sạch. Dọn dẹp không tốn công sức, chỉ là tốn linh thạch mà thôi.”

 

Oanh Nhiên: “Dùng hết bao nhiêu linh thạch?”

 

Từ Ly Lăng: “Mười viên.”

 

Oanh Nhiên xót xa, “Đắt vậy. Thế thì ta phải ở đây thêm mấy ngày cho đáng linh thạch mới được.”

 

Tù Ly Lăng: “Nếu cho người khác thuê căn nhà này, mười viên linh thạch còn chưa đủ cho họ vào nhìn một cái.”

 

Oanh Nhiên nũng nịu: “Ta mặc kệ, ta cứ thấy đắt đó.”

 

Từ Ly Lăng cười khẽ, đặt ly trà xuống rồi ngồi bên cạnh nàng.

 

Oanh Nhiên lại nói: “Cái giường này cũng tốt, chắc ngủ thoải mái lắm. Chỉ là lớn qua, chúng ta không có chăn đệm lớn như vậy.”

 

Từ Ly Lăng: “Ngủ trên giường này không cần chăn đệm cũng được.”

 

Oanh Nhiên: “Ban đêm ngủ không lạnh sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Không lạnh. Giường làm từ gỗ Thiên Nguyên, trong phòng cũng có cơ quan giữ ấm vào mùa đông. Nếu tiếc linh thạch thì đốt củi cũng đủ ấm.”

 

Oanh Nhiên tò mò nằm xuống, cảm nhận chiếc giường bốn cột này. Quả thật không lạnh cũng chẳng nóng, chỉ thấy ấm dịu dễ chịu, còn thoải mái hơn cả chăn đệm.

 

Từ Ly Lăng cũng nằm xuống.

 

Nàng cười với hắn, xoay người lăn vào lòng hắn.

 

Cánh tay hắn ôm lấy nàng. Nàng dựa vào người hắn, mái tóc dài buông xuống khẽ lướt trên gương mặt hắn, “Từ Ly thiếu gia, trước đây chàng sống cuộc sống thần tiên đấy.”

 

Bàn tay Từ Ly Lăng thong thả vuốt lưng nàng: “Đó mà là cuộc sống thần tiên?”

 

Oanh Nhiên đùa với hắn: “Sống tốt như vậy mà không phải cuộc sống thần tiên à? Vậy chàng nói xem, cuộc sống thần tiên là thế nào?”

 

Từ Ly Lăng không nói gì, bàn tay chỉ trượt xuống véo nhẹ phần thịt mềm của nàng.

 

Oanh Nhiên khẽ kêu lên, đánh nhẹ vào tay hắn: “Chàng làm gì đó?”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng đã từng đọc “Dạo chơi yến tiệc ở Đào Nguyên tiên phủ” chưa?”

 

Oanh Nhiên lắc đầu.

 

Mặc dù cha nàng là tiên sinh dạy học, lúc nhỏ nàng cũng từng đọc khá nhiều sách, nhưng chưa nghe nói cuốn sách đó bao giờ, “Là bản gốc duy nhất của Thiên Tiêu, Diệu Cảnh hay Quỳnh Vũ?”

 

Nàng nhớ thư các của hắn toàn là bản gốc duy nhất. Nghe tên cuốn sách này có vẻ kể về cuộc sống thần tiên.

 

Từ Ly Lăng: “Muốn nghe không?”

 

Oanh Nhiên gật đầu, chờ mong nghe hắn kể.

 

Hắn mở miệng, nhưng không kể câu chuyện nào, chỉ nhẹ nhàng đọc “Dạo chơi yến tiệc ở Đào Nguyên tiên phủ”, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lên người nàng.

 

Giọng nói hắn nhẹ nhàng và chậm rãi. Ban đầu Oanh Nhiên lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng càng nghe càng thấy lạ.

 

Nghe đến đoạn: “... Sân sâu mờ sương, hoa đẫm ướt. Đóa hoa nở rộ ngát hương nồng... Ánh mai ửng hồng, người ngoảnh lại. Ngọn đèn chưa tắt, còn lé loi...”

 

Oanh Nhiên còn tưởng mình nghĩ nhiều, nhưng khi nghe đến câu sau của hắn thì nàng ngại ngùng, vội bịt kín miệng hắn.

 

Hắn khẽ cắn vào tay nàng, đôi mắt sâu hun hút như đang trêu chọc, “Lâu không nghe tiếng mưa trút trên hoa đào, càng thích nghe tiếng chim oanh đầy nũng nịu...”

 

Oanh Nhiên làm nũng: “Được rồi, ban ngày ban mặt mà nói bậy gì đó...”

 

Từ Ly Lăng đọc đến “Ba ngàn kiếp đoạn duyên trần thế, vẫn giữ riêng giấc mộng Đào Nguyên” thì không đọc nữa, “Vậy buổi tối đọc tiếp cho nàng nghe.”

 

Oanh Nhiên biết hắn cố ý chọc nàng, cười nói: “Được, buổi tối ta chờ chàng đọc tiếp.”

 

Giọng đọc của hắn thật sự rất dễ nghe, ngay cả tiếng đọc thơ trong mơ cũng rất dễ nghe. Bây giờ đọc mấy câu tình tứ như vậy lại càng có dư vị, như tiếng đàn cầm thổi vào tận tim.

 

Hắn đọc, nàng nghe, nàng cũng đâu lỗ.

 

Oanh Nhiên nở nụ cười đắc ý, véo má hắn, “Không đọc là chó con.”

 

Từ Ly Lăng vòng tay ôm eo nàng, mặc cho nàng véo mặt.

 

Bỗng dưng Oanh Nhiên giật mình, nghĩ nếu trên giường không có chăn đệm thì buổi tối nàng và hắn... Chẳng phải là trống trơn ư?

 

Nàng vội nói: “Hay là để hôm khác đọc tiếp đi.”

 

Từ Ly Lăng: “Vì sao?”

 

Bởi vì...

 

Nếu hai người làm chuyện vợ chồng mà trên giường không có gì che chắn thì ra thể thống gì nữa!

 

Oanh Nhiên nói mơ hồ: “Chúng ta đi mua chăn đệm đã.”

 

Nàng nghĩ mình nói như vậy thì chắc chắn hắn có thể hiểu.

 

Nhưng Từ Ly Lăng vẫn hỏi tiếp: “Mua chăn đệm làm gì?”

 

Oanh Nhiên tức giận: “Chàng nói xem để làm gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Ta nói rồi, không cần chăn đệm.”

 

Oanh Nhiên véo má hắn, “Ta cần dùng!”

 

Từ Ly Lăng kéo tay nàng ra, nắm trong tay. Oanh Nhiên cố gắng giằng ra nhưng không được, vùng vằng mãi lại thành ra đũa giỡn.

 

Cuối cùng khi nàng cưỡi lên người hắn, bị hắn giữ chặt không thể động đậy, nàng phải liên tục nói “đừng đùa nữa” rồi bò xuống người hắn, trò trêu ghẹo mới kết thúc.

 

Nàng thở hổn hển ngồi trên giường nghỉ tạm, lại nhìn ra cửa sổ thấy mặt trời đang lặn về phía tây.

 

Oanh Nhiên kêu lên: “Chết rồi, vẫn chưa quét sân xong, cũng chưa ra ngoài ra mua đồ mà.”

 

Từ Ly Lăng kéo nàng nằm xuống cùng nghỉ với hắn: “Không cần vội.”

 

Thấy hắn ung dung như vậy, Oanh Nhiên chỉ biết bất lực. Nhưng chẳng mấy chốc nàng lại cười phá lên, chui vào lòng hắn, nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc yên bình.

 

*

 

Lời tác giả:

 

Tiểu Hoàng: Nếu hắn làm chó thì ta làm cái gì [Chống cằm]

 

Đại Hoa (phiên bản người dẫn truyện): Lúc này, một chú chó đang cảm thấy nguy cơ vì nam chủ nhân của nó cũng muốn làm chó [Rắm cầu vồng] Dẫu sao, một nhà không thể chứa hai chó.

 

Tiểu Hoàng: Oanh Tử, có nuôi ta nữa không [Đáng thương] Không nuôi hả? [Đáng thương] Vậy ngươi nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc đó nha [Đáng thương] Oanh Tử, Oanh Tử [Khóc lớn] Không có ngươi, ta biết sống thế nào [Khóc lớn] Không có ngươi thì ai nuôi ta [Khóc lớn]

 

Đại Hoa (phiên bản người dẫn truyện): Con chó này điên rồi [Bất lực]

Trước Tiếp