Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 43

Trước Tiếp

Oanh Nhiên không khách sáo với Hỉ bá nữa, dẫn Đại Hoa về nhà.

 

Khi nàng về đến nhà thì Từ Ly Lăng đã không còn ở ngoài sân, Tiểu Hoàng đang gặm đá chơi đùa trong sân.

 

Mùi cá chiên thơm lừng phát ra từ phòng bếp, là Từ Ly Lăng đang chiên món cá nàng muốn ăn.

 

Oanh Nhiên bước vào bếp với Từ Ly Lăng.

 

Nhưng Từ Ly Lăng lại bảo nàng ra ngoài.

 

Chiên cá nhiều khói dầu, thỉnh thoảng còn bắn dầu.

 

Vì vậy Oanh nhiên đứng bên ngoài cửa sổ, ló đầu vào xem hắn chiên cá.

 

Một mẻ cá vừa chiên xong giòn rụm, Oanh Nhiên há miệng với hắn: “A...”

 

Hắn lập tức dùng đũa gắp một miếng cá không bị cháy khét đút vào miệng nàng.

 

Oanh Nhiên bật cười khúc khích. Ăn xong thì thấy hơi mặn, nhưng vẫn chấp nhận được. Song nàng lại nghĩ có phải mùi vị này quá nhạt đối với hắn hay không?

 

Oanh Nhiên: “Hoài Chân, chàng ăn cá này có nếm được vị mặn không?”

 

Từ Ly Lăng cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Không nếm được.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy lát nữa chàng chia cá thành hai phần chiên riêng đi. Một phần bỏ nhiều muối, một phần bỏ ít muối.”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên lại há miệng: “A...”

 

Hắn gắp thêm một miếng đút nàng.

 

Đại Hoa vội vàng nói trong đầu nàng: “Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa, chừa lại một ít cho tôi đi mà.”

 

Nó và Tiểu Hoàng chạy tới, ngước đôi mắt trông mong nhìn lên khiến nàng bật cười. Nàng bảo Từ Ly Lăng gắp thêm hai miếng cá ném cho nó và Tiểu Hoàng.

 

Hai con vật nhỏ ngậm lấy miếng cá, vui vẻ chạy đi.

 

Oanh Nhiên hỏi Đại Hoa: “Ngon không?”

 

Đại Hoa: “Mặn quá...”

 

Oanh Nhiên: “Vậy ngươi đừng ăn nữa.”

 

Đại Hoa: “... Mặn, nhưng rất ngon.”

 

Khóe miệng Oanh Nhiên cong lên, nàng dựa vào cửa sổ tán gẫu câu được câu không cùng Từ Ly Lăng.

 

Đợi hắn nấu cơm xong, nàng lại ngồi trong sân ăn cơm cùng hắn.

 

Cuối cùng hắn vẫn không chia con cá làm hai phần để nấu riêng cho mình.

 

Oanh Nhiên đã nhắc nhở khi hắn nấu ăn, nhưng hắn lại nói mình không thích ăn cá, cảm thấy nó tanh.

 

Oanh Nhiên cũng sợ mùi cá tanh nên ít cá. Trước đây khi ở huyện Vân Thủy, quả thật bọn họ rất ít ăn cá. Vì vậy nàng không ép hắn chia nữa.

 

Sau khi ăn xong, Từ Ly Lăng đi rửa chén.

 

Oanh Nhiên ngồi ngoài sân hóng gió. Đại Hoa ngửa cái bụng tròn vo, nằm la liệt trên mặt đất: “Sau này ngày nào chúng ta cũng ăn cá đi!”

 

Oanh Nhiên nhớ tới Tiểu Hoàng, rất công bằng phân xử: “Sao có thể ăn cá hằng ngày được. Tiểu Hoàng thích ăn thịt, đôi khi vẫn phải ăn thịt chứ.”

 

Đại Hoa “hừ” một tiếng với Tiểu Hoàng.

 

Tiểu Hoàng bày ra sắc mặt vô tội, tru lên hai tiếng.

 

Gương mặt Đại Hoa cũng rất ngạc nhiên, nó nói với Oanh nhiên: “Chó ngốc bảo nó cũng thích ăn cá”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: “Trước đây Tiểu Hoàng là tiên thú Đại Hoang sinh trưởng ở vùng ven biển hả?”

 

Tiểu Hoàng âm thầm liếc nhìn phòng bếp, hạ giọng r*n r* vài tiếng.

 

Đại Hoa nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường, sau đó nói với Oanh Nhiên: “Không phải. Trước đây nó ăn vụng cống phẩm ở mộ chồng cô, trong cống phẩm có vài sọt cá biển, cũng từ lúc đó nó mới phát hiện thịt cá rất ngon.”

 

Vài sọt cá biển...

 

Nếu Từ Ly Lăng không thích ăn cá, vậy vì sao người của ngàn năm trước lại cố tình chuẩn bị nhiều cá biển cho hắn như vậy?

 

Huyện Vân Thủy đâu có biển đâu.

 

Oanh Nhiên nhìn về phía phòng bếp, thấy Từ Ly Lăng đã rửa chén, rửa tay xong và đang bước ra khỏi phòng bếp.

 

Bắt gặp ánh mắt nàng, hắn chớp mắt như để hỏi nàng: Sao vậy?

 

Không có gì, chỉ là tự dưng nàng cảm thấy vị giác của hắn thoái hóa, dường như không chỉ đơn giản là không nếm ra được mùi vị.

 

Mà còn không nếm ra được vị ngon của thức, chỉ có thể nếm ra được vị tanh, chát, đắng của thức ăn...

 

Oanh Nhiên lắc đầu, đứng dậy đi tới ôm hắn. Nàng ôm cánh tay hắn, cùng hắn đi dạo tiêu thực: “Hôm nay ăn cơm chiều xong sớm, đợi lát nữa chúng ta làm gì đi?”

 

Từ Ly Lăng: “Đi ngủ sớm một chút.”

 

Đôi mắt hạnh tròn xoe của Oanh Nhiên thoáng ngại ngùng: “Đi ngủ sớm?”

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng ở phía sau bọn họ đang ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời: Bây giờ mới giờ thân mà? Hôm nay chỉ mới ăn hai bữa cơm mà đã ngủ á?

 

Từ Ly Lăng: “Đi dạo xong thì về tắm rửa, đi ngủ sớm một chút, buổi tối sẽ ăn bữa khuya?”

 

Oanh Nhiên hiểu ý hắn, khóe môi mỉm cười: “Ừm...”

 

Đại Hoa kêu gào: Đừng đồng ý nữa! Buổi tối ta vẫn muốn ăn cá mà!”

 

Oanh Nhiên liếc mắt nhìn Đại Hoa rồi làm mặt mếu với nó.

 

Con mèo ngốc nghếch.

 

Đại Hoa sốt ruột đến mức đi vòng tròn quanh nàng và kêu meo liên tục.

 

Oanh Nhiên bất lực: “Buổi tối ta sẽ gọi mi đi ăn khuya cùng, có cá.”

 

Lúc này Đại Hoa mới dừng kêu gào, kiêu ngạo nói với Tiểu Hoàng đang im như thóc: “Chó ngốc, học hỏi ta đi.”

 

Tiểu Hoàng thầm nhìn Từ Ly Lăng: ... Con mèo đáng chết vốn dĩ không hiểu tên ác ma này đáng sợ cỡ nào.

 

Tưởng nó không muốn kêu gào chắc?

 

Là nó không dám.

 

*

 

Đêm đã khuya, trăng tròn sao sáng rải khắp trời.

 

Oanh Nhiên nghiêng nửa đầu ra bên mép giường. Một tay hắn đặt sau cổ nàng, như nâng như giữ, không cho nàng quay đầu đi, chỉ có thể nhìn về phía hắn.

 

Giọng nàng mềm mại, run rẩy, mái tóc dài đổ xuống như thác nước. Bỗng nhiên tấm màn nước bị hất mạnh, đôi môi nàng hé mở nhưng bị hắn chặn lại, hơi thở gấp gáp không thở được.

 

Thấy hắn vẫn chưa rút ra, Oanh Nhiên không chịu nổi, bất lực vỗ nhẹ vào cánh tay đang giam cầm không cho mình chạy thoát. Tiếng nỉ non thốt ra giữa bờ môi: “Đừng... Thôi mà... Ngày mai...”

 

“Ngày mai làm tiếp?”

 

Giọng hắn trầm khàn nhưng bình tĩnh, không giống nàng mệt mỏi và rã rời.

 

Thật ra ngày mai nàng cũng không muốn làm tiếp, nhưng vẫn phải giả vờ dỗ dành hắn: “Ừm, ngày mai...”

 

Từ Ly Lăng biết nàng lừa mình, nhưng vẫn nhẹ mổ lên cánh môi nàng, khi rút ra còn cắn nàng một cái. Sau đó hắn buông nàng ra, đỡ nàng nằm ngay ngắn trên giường.

 

Trên tấm khăn trải giường nhăn nhúm, Oanh Nhiên mệt mỏi nhắm mắt, không muốn cử động, cảm thấy cả người nhớp nháp.

 

Từ Ly Lăng không mặc áo trong, chỉ khoác áo ngoài che thân rồi bế nàng lên bằng một tay, tay còn lại ném chăn đệm và quần áo dơ xuống đất. Sau đó hắn lấy chiếc áo ngoài được treo trên giá, trùm kín mít người nàng rồi ôm nàng vào phòng bên cạnh tắm rửa.

 

Phòng bên có cả vòi sen và thùng tắm.

 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ những chất dính nhớp đầy mồ hôi trên người, Từ Ly Lăng ngâm thùng tắm cùng nàng.

 

Oanh Nhiên mỏi mệt, lim dim sắp ngủ.

 

Từ Ly Lăng ung dung vốc nước rửa sạch cho nàng, “Còn ăn bữa khuya nữa không?”

 

Oanh Nhiên muốn nói không.

 

Nhưng lại nghĩ Đại Hoa và Tiểu Hoàng đều muốn ăn, đành bất lực nói: “Ăn.”

 

Nét mặt nàng buồn ngủ vô cùng.

 

Từ Ly Lăng tắm xong thì ôm nàng về phòng. Hắn không hâm nóng thức ăn, chỉ gắp hai miếng cá ném cho hai con súc sinh kia rồi quay về phòng đóng cửa.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Bữa khuya đâu?”

 

Từ Ly Lăng: “Cho ăn rồi.”

 

Oanh Nhiên cong môi, lười biếng dựa vào lòng hắn.

 

Ngày hôm sau lại là một ngày chơi đùa nhàn nhã, đến tối Từ Ly Lăng và nàng đi ngủ sớm.

 

Hôm qua Oanh Nhiên quả thật đã mệt lả người, vì vậy hôm nay ngại ngùng định từ chối hắn.

 

Từ Ly Lăng cũng không ép nàng, chỉ ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm nàng, “Không phải nàng bảo hôm nay làm tiếp à?”

 

Oanh Nhiên bị hắn nhìn đến mức chột dạ đỏ mặt. Nàng nũng nịu chui vào lòng hắn, cánh tay tinh tế đưa lên choàng cổ hắn.

 

Hắn cúi đầu vùi mặt vào cổ nàng.

 

Oanh Nhiên khẽ lẩm bẩm: “Vậy một lần thôi nhé...”

 

Từ Ly Lăng bật cười khẽ, không trả lời.

 

Mãi đến khi đêm buông dài nhưng nàng chưa được nghỉ, Oanh Nhiên bị hắn dùng một tay đè chặt hai cánh tay trên đầu, r*n r* nói: “Không phải đã nói... Chỉ một lần...”

 

Nhưng lại nghe hắn đáp: “Vậy là nàng không nhớ lời ta nói rồi.”

 

Lúc bấy giờ nàng mới nhớ ra hắn đã từng nói...

 

Một lần không thú vị.

 

Oanh Nhiên không còn sức chạy thoát khỏi tay hắn, nàng nhắm nghiền mắt thẳng thắn làm nũng với hắn: “Hoài Chân, ngủ đi mà, ta muốn ngủ...”

 

Từ Ly Lăng vẫn không buông tay.

 

Đầu nàng choáng váng, vì quá đỗi mệt mỏi mà luôn miệng dỗ hắn: “Hoài Chân, Hoài Chân của ta ơi... Phu quân của ta... Tướng công của ta... Ngủ đi mà...”

 

Nàng nghe thấy Từ Ly Lăng bật cười, đôi mắt mê man mở ra nhìn thấy hắn cúi người lấp kín tiếng nỉ non của nàng. Ý thức nàng miên man như ánh trăng trắng xóa lắc lư, cuối cùng cũng cảm giác được hắn đã rút ra.

 

Sau đó hắn mang nàng đi tắm rửa như thế nào thì nàng đã không còn nhớ nữa rồi.

 

Mãi đến gần trưa ngày hôm sau nàng mới tỉnh. Từ Ly Lăng ngồi cạnh giường đọc sách thơ, nghe thấy tiếng nàng thì đặt cuốn sách xuống, quay đầu nhìn nàng: “Dậy rồi à? Ăn chút cháo cá không?”

 

Oanh Nhiên đói bụng nên gật đầu.

 

Nàng thay xiêm y xuống giường, nhưng lại cảm giác như chân không còn là chân, eo không còn là eo nữa rồi. Không phải không đi được, chỉ là cảm thấy khó chịu. Dưới chân thì không đau lắm, có lẽ Từ Ly Lăng đã bôi nước nguyệt hòe cho nàng sau khi nàng ngủ.

 

Từ Ly Lăng bế nàng ra phòng khách ăn cháo cá. Cháo được ninh từ sớm, bây giờ vừa chín tới.

 

Đây là cá hắn mới câu lúc nàng còn ngủ.

 

Oanh Nhiên: “Con cá chưa ăn hết hôm qua đâu rồi?”

 

Từ Ly Lăng hất cằm ra bên ngoài, Đại Hoa và Tiểu Hoàng đang nằm phơi bụng tròn dưới nắng trong sân trông đến mà thích chí.

 

Oanh Nhiên bật cười ăn hết cháo, sau đó Từ Ly Lăng lại bế nàng về phòng và vén làn váy nàng lên.

 

Sắc mặt Oanh Nhiên lập tức căng thẳng, nàng đè tay hắn xuống: “Ta muốn nghỉ ngơi vài ngày.”

 

Từ Ly Lăng lấy nước nguyệt hòe ra, “Ta xoa bóp cho nàng.”

 

Oanh Nhiên không đỏ mặt vì mình hiểu lầm hắn, dù gì nàng hiểu lầm cũng tại hắn cả mà.

 

Nàng thoải mái nằm sấp xuống. Từ Ly Lăng cởi váy giúp nàng, để lộ từ eo xuống chân. Hắn thấm nước nguyệt hòe lên tay, bắt đầu xoa bóp từ eo xuống.

 

Những nơi được xoa bóp lập tức trở nên thoải mái, nhưng vì cơ thể Oanh Nhiên nhảy cảm nên càng xuống dưới thì hơi thở nàng càng nặng nề.

 

Oanh Nhiên quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt Từ Ly Lăng thản nhiên như thầy thuốc già đã hành nghề châm cứu tám mươi năm, cho dù nhìn thấy cái gì cũng không để ý.

 

Nàng cứ quay đầu nhìn hắn như vậy.

 

Từ Ly Lăng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt nàng: “Sao vậy?”

 

Oanh Nhiên nhếch miệng: “Nhìn cái gì mà nhìn, tập trung vào, không xoa bóp thoải mái thì ta không đưa linh thạch đâu.”

 

Từ Ly Lăng ngay lập tức hiểu được câu đùa của nàng, thản nhiên tiếp lời: “Tần cô nương, ngài thấy như vậy có được không?”

 

Oanh Nhiên bị hắn ấn bắp đùi đau quá, khẽ kêu lên một tiếng rồi giơ chân đá hắn.

 

Hắn bình tĩnh bắt lấy mắt cá chân của nàng, “Đêm qua bảo nàng nhấc chân thì nàng không chịu nhấc, bây giờ nhấc chân làm gì.”

 

“Chàng nói bậy gì đó.”

 

Oanh Nhiên vừa thẹn vừa giận rút chân về, nhưng hắn vẫn nắm chặt không chịu buông.

 

Nàng giãy giụa muốn ngồi dậy để gỡ tay hắn ra, nhưng lại bị hắn đè tay xuống giường. Nàng liếc hắn một cái, chân đá thẳng vào dưới thân hắn thì hắn mới buông nàng ra, đổi lại thành đè chân nàng xuống. Oanh Nhiên vội vàng rút chân định bỏ chạy, nhưng hắn đã siết chặt eo kéo nàng về.

 

Làm ầm ĩ một hồi, khăn trải giường và chăn đệm lại nhăn nhúm rớt xuống giường. Oanh Nhiên kêu lên một tiếng muốn kéo lại nhưng không được, nàng nằm xuống giường ủ rũ: “Lại phải giặt chăn rồi.”

 

Từ Ly Lăng bình tĩnh nằm lên giường: “Để ta giặt.”

 

Oanh Nhiên hừ nhẹ: “Chàng không giặt thì chẳng lẽ ta giặt?”

 

Thật ra trước đây khi ở thư viện Xuân Thiềm, nàng luôn tự giặt giũ đồ đạc cá nhân, có khi còn bị cha nàng sai đi giặt túi sách cho đám học trò.

 

Nhưng sau khi thành thân, ngoại trừ ban đầu nàng còn ngại thì sau đó luôn là hắn giặt quần áo và cả đồ lót cho nàng.

 

Oanh Nhiên mặc lại váy, nằm xuống bên cạnh hắn cùng ngắm tấm màn, bỗng nàng quay đầu nhìn hắn.

 

Hắn cảm nhận được ánh mắt nàng thì cũng quay đầu nhìn lại. Tuy gương mặt vô cảm chẳng có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt đen láy mỗi khi phản chiếu nụ cười của nàng thì đều như đêm lạnh vào xuân.

 

Oanh Nhiên bật cười thành tiếng, ngón tay nhẹ nhàng phác họa từng đường nét khuôn mặt hắn. Tuy bây giờ chẳng phải lúc cần dỗ hắn, nhưng giọng nói nàng vẫn khẽ khàng đến lạ: “Hoài Chân... Hoài Chân của ta...”

 

Hắn nhắm mắt lại, ôm nàng vào lòng.

 

*

 

Lời tác giả:

 

Mặc dù có đám người kỳ lạ xuất hiện nhưng hình như chẳng ai quan tâm [Đầu chó]

 

Đàm Minh Tư: Đáng ghét, ngày mai các ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta. Chu Đồ Nha tiền bối, Ninh Phỉ tiền bối, bọn ta sẽ báo thù cho các ngươi [Kính râm]

 

Chu Đồ Nha: Không cần đâu, không cần báo thù đâu, đừng kéo ta vào mà [Khóc lớn]

 

Ninh Phỉ: Đang xếp hàng đầu thai, đừng làm phiền.

Trước Tiếp