Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 28

Trước Tiếp

“Sao nhiệm vụ kết thúc đột ngột thế?”

 

Oanh Nhiên vừa tỉnh lại thì đã nhìn lên nóc nhà rách nát, tối om, chất vấn Đại Hoa.

 

Đại Hoa: “Chắc là thần nữ suy xét thấy tình hình bên cô nguy hiểm nên muốn mau chóng đưa cô quay về.”

 

Oanh Nhiên bực bội gãi đầu, “Vậy cũng phải báo một tiếng trước chứ! Có thể đưa ta quay lại không?”

 

Đại Hoa: “Cái này phải hỏi thần nữ... Nhưng cô quay lại làm gì? Ngàn năm trước nguy hiểm như vậy.”

 

Oanh Nhiên thử tìm thần nữ.

 

Nhưng ở thời không này, nàng không thể liên lạc với nàng ta được.

 

Oanh Nhiên mím môi, nhíu mày: “Hoài Chân có thể sẽ bị Thánh Ma trừng phạt vì đã thả tu sĩ chính đạo đi.”

 

Đại Hoa ló đầu ra từ dưới bàn, thấy vẻ sốt sắng trên mặt Oanh Nhiên thì thở dài: “Trừng phạt gì?”

 

“Chàng ấy bảo là roi sát ma.”

 

“Thần nữ đã gửi phần thưởng nhiệm vụ rồi, hiện tại chúng ta đã có thể sử dụng năng lượng. Cô có thể dùng một ít để anh ta không cảm thấy đau khi chịu roi sát ma.”

 

 Đôi mắt Oanh Nhiên sáng lên trong bóng đêm: “Thật không?”

 

Đại Hoa: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy ta dùng.”

 

Đại Hoa lục lọi một hồi, “Xong rồi.”

 

Lúc này Oanh Nhiên mới yên tâm, đưa mắt nhìn Từ Ly Lăng bên cạnh.

 

Trên mặt và tóc hắn đều sạch sẽ, không còn dính máu. Lúc này hai mắt hắn khép hờ, đường nét trông còn lạnh lẽo hơn lúc tỉnh, trông như bức tường ngọc.

 

Oanh Nhiên từ xa dùng tay phác họa lại mặt mày hắn.

 

Đột nhiên hắn mở mắt, ánh mắt tỉnh táo, cầm tay nàng trong lòng bàn tay, “Sao vậy? Ngủ không ngon à?”

 

Trời hãy còn tối đen, có lẽ vừa qua giờ tý.

 

Tuy nhiên mưa đã tạnh.

 

Oanh Nhiên lắc đầu ôm lấy hắn, khi nhớ đến một hắn khác tàn nhẫn hơn của ngàn năm trước, nàng đảo mắt: “Hoài Chân, nếu có một người đột nhiên xuất hiện trước mắt chàng và nói mình là thê tử của chàng tới từ ngàn năm sau. Chàng nghĩ người đó phải làm thế nào thì chàng mới tin lời nàng nói?”

 

Oanh Nhiên biết Từ Ly Lăng của ngàn năm trước không tin tưởng mình.

 

Chỉ vì rảnh rỗi quá chẳng có việc gì lắm, hắn thấy thú vị cho nên mới hùa theo nàng mà thôi.

 

Nàng không cần hắn phải tin tưởng thân phận của nàng hoàn toàn, chỉ cần hắn tình nguyện tin nàng và rời khỏi ma đạo là được.

 

Tuy nhiên nàng không biết phải làm thế nào để hắn tin mình.

 

Song không sao cả!

 

Hắn của ngàn năm sau đang ở bên cạnh nàng đây mà!

 

Nếu như đây là một cuộc thi, vậy thì nàng vừa được mở sách giáo khoa, vừa có thầy giáo giải đề ngay bên cạnh.

 

Đôi mắt xán lạn của Oanh Nhiên nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng.

 

Đại Hoa ở dưới bàn thầm nghĩ: “Vãi chưởng, làm vậy cũng được hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Dù thế nào cũng sẽ không tin.”

 

Oanh Nhiên: “... Chàng nghĩ lại xem? Có khả năng nào, nàng ấy làm gì khiến chàng tin không?”

 

Từ Ly Lăng: “Sẽ không đâu.”

 

Oanh Nhiên hơi ủ rũ.

 

Đại Hoa: ... Xin lỗi ký chủ, nhưng tôi thấy hơi mắc cười.

 

Một lát sau, Oanh Nhiên lại hỏi: “Vậy... Nếu trước đây có người muốn làm bạn với chàng, thì nàng phải làm thế nào mới được chàng tin tưởng?”

 

Từ Ly Lăng: “Bao lâu trước đây?”

 

Oanh Nhiên tính nhẩm: “Khoảng... Vào lúc chàng hơn hai mươi tuổi.”

 

Từ Ly Lăng: “Dù thế nào cũng không thể.”

 

Oanh Nhiên: ?

 

Từ Ly Lăng bình tĩnh nhìn vào mắt nàng.

 

Nàng có thể cảm giác được hắn đang nói thật.

 

Khuôn mặt nhỏ của Oanh Nhiên nhăn nhó, vừa tức vừa bất lực: “Năm chàng hai mươi tuổi khó chiều vậy sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Cũng bình thường.”

 

Khi hắn hơn hai mươi tuổi, không có ai cảm thấy hắn khó chiều.

 

Bởi nếu có thì hắn đã giết sạch rồi.

 

Oanh Nhiên rầu rĩ dựa vào người hắn nghĩ ngợi trong chốc lát, “Vậy... Nếu ta gặp được chàng khi hơn hai mươi tuổi, chàng đề nghị ta sẽ làm gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Chạy.”

 

Oanh Nhiên: ?

 

Bàn tay Từ Ly Lăng như có như không vỗ về lưng nàng, sắc mặt thêm phần nghiêm túc: “Chạy, cách ta càng xa càng tốt.”

 

Oanh Nhiên im lặng một lát, sau đó vùi mặt vào lồng ngực hắn: “Nếu ta không chạy thì sao?”

 

“Thì sẽ chết.”

 

Oanh Nhiên cứng đờ người.

 

Từ Ly Lăng nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “... Hoặc cũng có thể sẽ không như vậy.”

 

Oanh Nhiên chôn mặt trong lòng hắn, lắng nghe nhịp tim hắn đập mà suy tư.

 

*

 

Trời sáng lại xuất phát, mãi đến lúc hoàng hôn thì cuối cùng Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng cũng đã tới tòa thành đầu tiên nằm ở biên giới phía đông nam châu Vân là thành Minh.

 

Cổng thành nguy nga được làm từ huyền thiết cao lớn nặng trịch, trông uy nghiêm mà oai hùng.

 

Vì dạo gần đây ma đạo tàn sát bừa bãi nên Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng phải được kiểm tra kỹ càng trước khi vào thành.

 

Trong thành có rất ít người đi dạo trên phố, mà nhiều hơn là tu sĩ đi tuần.

 

Mặc cho ánh nắng rực rỡ, cả tòa thành lại chìm trong vẻ u ám, ai nấy đều mỏi mệt bước đi thật nhanh.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng tìm một tửu lầu tạm thời nghỉ ngơi, gọi hai bát mì thịt thái sợi rồi vừa ăn vừa lắng nghe đám tu sĩ nói chuyện.

 

“... Trước đây thành Minh náo nhiệt biết bao, bây giờ chẳng còn được mấy người. Chỉ còn lại toàn người phàm có muốn chạy cũng không chạy nổi.”

 

“Không phải vẫn còn tu sĩ từ các đại tông môn như Ất Huyền Đạo Nhất, Toàn Hành Tông canh giữ sao?”

 

“Hừ, lúc tới bọn họ dẫn theo năm ngàn người hùng hổ biết bao. Nhưng hiện tại thì sao, chết hết chỉ còn hơn một ngàn. Nghe nói đám người mà Hồng Nhai Công và năm vị phong chủ Toàn Hành Tông dẫn đi đã chết toàn bộ, chỉ còn Tuyết Phi Sương chạy về được. Nàng ta bị trọng thương được đưa về Toàn Hành Tông, nhưng giờ cũng không rõ tung tích...”

 

...

 

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Oanh Nhiên đã ăn hết thịt trong bát mì.

 

Động vật châu Vân lớn lên trong môi trường đầy đủ linh khí nên thịt không có mùi tanh, tươi ngon vừa miệng, Oanh Nhiên rất thích.

 

Nàng đang định ăn mì tiếp thì Từ Ly Lăng đã đổi bát của mình với nàng.

 

Hắn vẫn chưa ăn, trong bát hãy còn đầy thịt.

 

Oanh Nhiên thì thầm: “Chàng làm gì vậy?”

 

Từ Ly Lăng nhẹ đáp: “Có linh khí nên ta ăn không hết.”

 

Trong lòng Oanh Nhiên đau xót, nàng lấy bánh xốp Vân Thủy mình để dành làm đồ ăn vặt ra từ bọc hành lý, đưa cho hắn, “Không thoải mái thì nói với ta nhé.”

 

Từ Ly Lăng gật đầu, nhận lấy bánh rồi chậm rãi ăn.

 

Oanh Nhiên cũng vừa ăn vừa nghe tiếp.

 

...

 

“Sao tự dưng ma đạo mạnh mẽ vậy?”

 

“Ta nghe nói, nghe nói là...” Một tu sĩ để râu ngắn hạ thấp giọng, “Nghe nói là Thánh Ma đã thức tỉnh!”

 

“Cái gì?”

 

Các tu sĩ đều giật mình, bầu không khí càng thêm nặng nề.

 

“Nghe nói Thánh Ma xuất hiện ở châu Ý Vương, cũng bởi thế nên đám ma kia mới đóng chiếm đường biên giới. Hơn nữa chính là Thánh Ma đã giết mấy người Hồng Nhai Công. Là Hồng Nhai Công liều chết truyền tin tức về đèn sinh mệnh đấy...”

 

Trong lòng Oanh Nhiên biết người giết Hồng Nhai Công là Từ Ly Lăng, nhưng nghĩ cũng thấy lo, bèn nắm lấy tay Từ Ly Lăng, “Ta không quan tâm lý do vì sao lúc trước chàng xuất hiện ở châu Ý Vương, nhưng nếu chàng đã thành thân với ta, thì dù thế nào chàng cũng không thể đi tìm... Thánh Ma.”

 

Hai chữ cuối cùng nàng nói rất nhỏ gần như thì thầm.

 

Lời nói bá đạo của nàng khiến Từ Ly Lăng khẽ cười, hắn gật đầu: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên lại ăn mì tiếp.

 

“Hèn gì đám ma kia ngông cuồng như vậy. Trông tình hình hiện tại, có khi nào bọn họ định đánh tới thành Minh để tiếp đón Thánh Ma không?”

 

“À... Có khi bọn họ còn định đánh chiếm toàn bộ châu Vân để đón tiếp Thánh Ma không chừng. Ta đã thu dọn hành lý xong rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong cũng sẽ rời khỏi thành Minh.”

 

“Hả? Ngươi cũng đi à...”

 

“Nghe nói đêm nay ma đạo lại muốn công thành. Lỡ như mấy tu sĩ đó không chịu nổi nữa...”

 

“Chúng ta là tu sĩ huyền đạo, phải ở lại cống hiến vì huyền đạo mới phải chứ!”

 

“Hả, nhưng ta chỉ là tán tu, bị thương cũng không tông môn nào cứu trợ, ở lại chỉ có nước chịu chết thôi. Ngươi thích thì tự đi mà cống hiến.”

 

...

 

Sắc mặt Oanh Nhiên nghiêm túc: “Lát nữa ăn xong chúng ta cũng đi đi.”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng không mệt à?”

 

Đương nhiên là mệt.

 

Oanh Nhiên chưa bao giờ đi xa khỏi nhà và ăn ngủ ngoài trời. Thật ra tối qua nàng chẳng ngủ ngon chút nào, vì vậy hôm nay mới tỉnh dậy sớm như vậy.

 

Nhưng...

 

“Đêm nay ma đạo công thành, cho dù ai thắng ai thua thì chúng ta...” Oanh Nhiên lắc đầu với hắn.

 

Tuy Oanh Nhiên chưa ra khỏi nhà bao giờ, nhưng từ nhỏ vẫn được Tần Hoán dạy dỗ và đọc khá nhiều sách.

 

Nàng biết rất rõ sau khi những cuộc chiến thế này kết thúc sẽ phải quét sạch chiến trường, càn quét cả tòa thành để đề phòng kẻ địch còn sót lại ẩn náu.

 

Nếu tu sĩ huyền đạo thắng và phát hiện Từ Ly Lăng là ma, bọn họ sẽ bao vây tiêu diệt hắn.

 

Nếu ma đạo thắng và phát hiện Từ Ly Lăng là ma, bọn họ sẽ lôi kéo hắn về ma đạo.

 

Oanh Nhiên: “Mệt thì cũng có mệt, nhưng an toàn quan trọng nhất.”

 

Từ Ly Lăng giơ tay, lòng bàn tay chạm nhẹ vào vết thâm quầng mỏi mệt dưới mắt nàng: “Lát nữa thuê phòng nghỉ ngơi một chút, không cần đi vội vậy.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày: “Nhưng mà...”

 

“Không sao.” Từ Ly Lăng trấn an nàng, “Tin ta.”

 

Tiểu Hoàng r*n r* một tiếng.

 

Oanh Nhiên cúi đầu nhìn thấy Tiểu Hoàng nằm bẹp dưới đất th* d*c trông vô cùng đáng thương, dường như sắp kiệt sức thành chó chết đến nơi, không thể đi tiếp nữa.

 

Đại Hoa khinh bỉ liếc nhìn Tiểu Hoàng: Cái đồ nịnh bợ Từ Ly Lăng!

 

Oanh Nhiên xoa đầu Tiểu Hoàng, nhớ lại hai hôm trước nó vừa bị thương vì bảo vệ mình. Cả ngày hôm nay nó chạy theo nàng mà chưa nghỉ ngơi chút nào, chắc chắn vừa đau vừa mệt.

 

“Thôi được.” Oanh Nhiên thỏa hiệp, hỏi Từ Ly Lăng: “Lát nữa chúng ta tìm khách đ**m hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Tìm một căn nhà trống.”

 

Oanh Nhiên: ?

 

Từ Ly Lăng: “Mọi người dọn đi cả rồi, chắc chắn có rất nhiều nhà trống.”

 

Oanh Nhiên khó xử: “Làm vậy... Không hay lắm.”

 

Từ Ly Lăng thản nhiên: “Tiết kiệm linh thạch.”

 

Oanh Nhiên: “...”

 

Không phản bác nổi.

 

Oanh Nhiên ăn hết một bát mì, bát còn lại chia một nửa thịt cho Tiểu Hoàng và Đại Hoa.

 

Hai bát mì thịt thái sợi hết hai viên linh thạch, Oanh Nhiên vừa thanh toán vừa thấy xót. Đồng thời nàng càng thêm tán đồng với đề nghị của Từ Ly Lăng.

 

Bọn họ dắt ngựa bay đi dạo thành Minh, tìm thấy một con hẻm nhỏ.

 

Trong hẻm yên tĩnh chẳng còn bóng người nào. Hai người chọn một căn nhà nhỏ không khóa đi vào.

 

Tất cả đồ đạc trong sân đều đã được mang đi, chỉ còn lại một căn nhà trống.

 

Nhưng vẫn còn cửa chính, cửa sổ, trong bếp còn sót lại một ít củi khô. Oanh Nhiên rất hài lòng.

 

Từ Ly Lăng quét dọn sạch sẽ, rồi sang nhà bên cạnh lấy mấy tấm ván gỗ về lót giường, sắp xếp đâu vào đấy.

 

Oanh Nhiên ra ngoài, cố tình tìm người phàm mua gạo và mì, sau đó vào bếp bận rộn.

 

Từ Ly Lăng xếp giường xong thì ngửi thấy mùi gạo mì ngọt ngào tỏa ra từ phòng bếp.

 

Hắn đi tới phòng bếp, “Nàng muốn ăn cái gì?”

 

Hắn lại gần định cầm lấy chiếc xẻng nấu ăn từ tay nàng.

 

Oanh Nhiên không cho hắn đụng vào, “Ta vừa ra ngoài hỏi phàm nhân ở châu Vân. Ở châu Vân có rất nhiều tửu lầu và quán ăn do tu sĩ huyền đạo làm chủ nên đều sử dụng linh thực làm nguyên liệu nấu ăn, tuy nhiên hàm lượng linh khí mỗi chỗ khác nhau.”

 

“Nhưng đều là linh khí, ta nghĩ tốt nhất là chàng đừng ăn.”

 

Nàng cười với Từ Ly Lăng, hơi thấy xót cho hắn, “Sau này đi đường chàng phải chịu khó ăn lương khô rồi. Đợi chúng ta ổn định thì chàng mới được ăn cơm.”

 

Oanh Nhiên không thích xuống bếp nhưng vẫn biết nấu ăn.

 

Trên bếp có hai tờ giấy dầu, một tờ đặt bánh gạo ngọt đã nướng xong, tờ kia là hai cái bánh trứng. Trong nồi vẫn đang nấu bánh trứng.

 

Một bên bánh đã cháy nhưng Oanh Nhiên không vứt đi mà đặt lên một tờ giấy dầu riêng. Mặt trên không cháy nên vẫn có thể ăn.

 

Nàng bẻ một miếng đưa lên miệng Từ Ly Lăng, “Chàng nếm thử đi.”

 

Từ Ly Lăng há miệng ăn, cánh môi như vô tình mà như cố ý ngậm lấy ngón tay nàng, hàm răng nhẹ cắn xuống.

 

Oanh Nhiên giận dỗi liếc hắn một cái, xoay người tiếp tục làm bánh: “Ăn ngon không?”

 

Từ Ly Lăng cầm lấy chiếc xẻng nấu ăn từ tay nàng, “Để ta làm cho.”

 

Oanh Nhiên mếu máo: “Dở lắm hả?”

 

Nàng biết mình không quá giỏi nấu ăn, nhưng cũng đâu đến nổi.

 

Từ Ly Lăng bảo nàng ra ngoài: “Trong bếp nóng, nhiều khói dầu.”

 

Trong lòng Oanh Nhiên ấm áp nên không tranh cãi với hắn nữa, chỉ dặn dò: “Tối nay chúng ta ăn mấy cái bánh kia đi, lát nữa chàng nấu canh nhé.”

 

Nàng chỉ vào mấy cái bánh trên bếp.

 

Từ Ly Lăng gật đầu.

 

Oanh Nhiên quay về phòng, múc nước từ giếng trong sân để lau sơ người.

 

Quả nhiên là mùa hè, chẳng sợ nước lạnh.

 

Nàng đi đường hai ngày nên cả người rất khó chịu, sau khi lau rửa thì thoải mái hẳn. Rồi nàng đi thay đồ, nghỉ ngơi.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng đều nằm trong bóng râm tránh nắng, thỉnh thoảng lại ta “meo” một tiếng, ngươi “gừ” một tiếng như đang nói chuyện.

 

Oanh Nhiên cảm thấy thú vị nên hỏi Đại Hoa: “Bọn mi đang nói chuyện gì thế?”

 

Đại Hoa: “Cãi nhau.”

 

Oanh Nhiên: “Cãi cái gì?”

 

Đại Hoa: “Con chó ngốc này... Thôi, không nói với cô đâu. Đây là chuyện của động vật bọn tôi, không liên quan đến con người.”

 

Oanh Nhiên bị nó chọc cười, tự dưng nhớ ra một chuyện nên lại hỏi: “À phải rồi, lần trước mi bảo Tiểu Hoàng nói cho mi biết vị trí ngôi mộ mà nó thủ hộ. Có phải nó đã biết mi không phải mèo bình thường rồi không?”

 

Đại Hoa: “Yên tâm, tôi sẽ không để lộ chuyện mình là hệ thống đâu. Chó ngốc chỉ nghĩ tôi là một con mèo yêu hiểu tiếng người thôi.”

 

Oanh Nhiên cười bảo: “Mi đừng có lúc nào cũng mắng Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng tốt lắm, bảo vệ ta hai lần, còn canh giữ mộ Hoài Chân suốt ngàn năm. Sau khi Hoài Chân trở về thì nó lại canh giữ bên cạnh Hoài Chân.”

 

Đại Hoa cười lạnh: “Nó không biết đó là mộ của tên ác ma Từ Ly Lăng.”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Nó canh giữ ở đó cả ngàn năm mà sao không biết?”

 

Đại Hoa: “Nó không biết chữ.”

 

Suốt ngày chỉ biết ăn, chơi rồi ngủ, còn học đâu cái thói nịnh bợ.

 

Oanh Nhiên: “...”

 

Đại Hoa: “Cho nên tôi mới bảo nó là chó ngốc, thất học!”

 

Oanh Nhiên bật cười.

 

Mặc dù nàng vẫn cảm thấy chuyện Tiểu Hoàng không biết mình đang canh giữ mộ của Từ Ly Lăng suốt ngàn năm rất khó tin.

 

Nhưng nghĩ lại thì, Tiểu Hoàng là một con thú, không biết chữ là chuyện bình thường.

 

Tuy nhiên...

 

Oanh Nhiên: “Đại Hoa, mi biết chữ hả? Giỏi thật đấy.”

 

Đại Hoa kiêu ngạo: “Tôi đã vượt qua bài huấn luyện của trụ sở chính đó.”

 

Oanh Nhiên đưa tay xoa đầu Đại Hoa, xong lại xoa Tiểu Hoàng.

 

Đại Hoa hừ nhẹ: “Lần sau cô còn sờ nó nữa thì đừng chạm vào tôi.”

Trước Tiếp