
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Hắn đưa chè xong thì định quay về trấn Kim Thủy.
Trước khi hắn đi, Oanh Nhiên vội ôm lấy hắn, rồi nhón chân hôn lên mặt hắn như hai ngày trước tiễn hắn đi vậy.
“Đi đây.”
Hắn nói.
“Ừm.”
Oanh Nhiên gật đầu cười, nhìn theo hắn xuống lầu.
Sau khi bị hắn giày vò hôm qua, nàng cũng chẳng giận được nữa.
Phòng nghỉ ngơi dành cho khách của mấy nương tử ở cùng lầu với Oanh Nhiên, bọn họ đều ló đầu ra xem.
Đợi Từ Ly Lăng rời đi, mấy nàng ấy đều trêu chọc nàng.
Oanh Nhiên nghe bọn họ nói mà đỏ mặt, trốn về phòng nghỉ ngơi.
Buổi tối Từ Ly Lăng đến đón, lúc gần đi đụng phải các nương tử đang về nhà cùng phu quân của họ.
Vương nương tử: “À phải rồi, buổi chiều Ninh Phỉ lại đến tìm ngươi. Ta nói chứ, nếu nàng ta cần ngươi chăm sóc thì cũng không sao, đó là việc của chúng ta. Nhưng nàng ta cứ muốn lôi ngươi ra ngoài, cũng không biết đang mưu tính chuyện gì?”
Triệu nương tử: “Sao nàng ta lại theo dõi ngươi vậy? Ta không hiểu suy nghĩ của mấy vị tu sĩ đó. Tần nương tử, sau này ngươi ít tiếp xúc với nàng lại đi.”
Oanh Nhiên cũng không hiểu nên đồng ý, rồi nói cảm ơn với bọn họ.
Từ Ly Lăng đưa nàng về nhà, lại nấu thêm một bát nước đường đỏ cho nàng. Nàng uống xong, tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Mãi đến gần hừng đông, Oanh Nhiên bắt đầu đau đầu, đau bụng. Nàng nằm trên giường đổ mồ hôi lạnh, trằn trọc không ngủ được.
Nàng vừa cử động đã đánh thức Từ Ly Lăng, hắn ôm nàng xoa bụng cho nàng.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, ôm ấp nàng một lúc thì nàng mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc Oanh Nhiên tỉnh lại thì chỉ cảm thấy đau đầu, buồn nôn.
Nàng biết đây là bệnh cũ mỗi khi tới kỳ nên không lo lắng, chỉ là không có sức rời giường nên thấy bực bội trong lòng.
Từ Ly Lăng đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, mà nàng thì vẫn chưa dậy nổi.
Hắn ngồi xuống cạnh giường, cúi người nhẹ giọng nói với nàng: “Để ta xin nghỉ hai ngày cho nàng.”
Oanh Nhiên gật đầu.
Nàng thật sự mệt đến không còn chút sức lực.
Từ Ly Lăng chuẩn bị nước nóng đặt bên mép giường cho nàng rồi rời khỏi nhà.
Oanh Nhiên mơ màng ngủ tiếp, đến khi tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng động bên ngoài. Nàng ngồi dậy đi xem, thấy Hứa Thu Quế và Quan Dập đang bận rộn trong nhà.
Hứa Thu Quế là do Từ Ly Lăng mời đến, còn Quan Dập là do Hứa Thu Quế dẫn theo.
Ba nghĩ con gái và con rể đều là người yếu ớt, Quan Dập là người tập võ vừa lúc ghé sang chẻ củi cho con gái bà.
Bà cũng không khách sáo với Quan Dập.
Quan Dập mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên được bà nuôi lớn. Tuy không phải anh em ruột với Oanh Nhiên nhưng còn thân hơn cả anh em ruột.
Đến giờ vẫn không kết nghĩa là vì lúc đầu Quan Dập học ở thư viện Xuân Thiềm, sợ nếu kết nghĩa thì sẽ bị những học sinh khác nói ra nói vào.
Sau này Quan Dập nghỉ học ở thư viện, tính tình y bướng bỉnh giống hệt Oanh Nhiên nên Tần Hoán tức giận không chịu nhận nuôi.
Quan Dập biết bệnh cũ của Oanh Nhiên nên nói với nàng: “Muội ra đây làm gì? Đói bụng à?”
Oanh Nhiên: “Không phải đói... Lại làm phiền huynh làm việc giúp nhà ta rồi.”
Quan Dập ra vẻ nghiêm túc: “Muội khách sáo với ta như thế, chẳng lẽ định bắt ta trả ơn hồi nhỏ muội chăm sóc ta à? Ta nói cho muội biết, không thể nào, ta không trả đâu!”
Oanh Nhiên cười trách: “Huynh nói gì thế.”
Quan Dập bật cười: “À phải rồi, buổi sáng ta tiện đường đi tìm quản sự, biết muội phu đã xin ông ta cho muội nghỉ ở nhà thêm hai ngày, ta cũng thấy muội nên nghỉ thêm hai ngày. Nhưng trực giác của ta mách bảo, vị tu sĩ cứ để ý đến muội đó không có ý tốt.”
Oanh Nhiên còn chưa kịp lên tiếng thì Hứa Thu Quế đã vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Quan Dập: “Lúc ta định đi, người quản sự nói với ta có một người tên Ninh Phỉ cứ dò hỏi chuyện của Oanh Oanh và muội phu, ánh mắt âm u. Trời nắng thế này mà nàng ta cứ bắt Oanh Oanh dẫn ra ngoài đi dạo. Rõ ràng là cố tình hành hạ Oanh Oanh chứ gì nữa! Bọn ta là tu sĩ chứ có phải đồ vật đâu mà không biết hôm nay trời nóng?”
“Người quản sự còn nói, ông ta thấy Oanh Oanh nhỏ tuổi, nhút nhát nên sợ muội ấy ngại từ chối. Có mấy lần Ninh Phỉ còn chưa gặp được Oanh Oanh thì đều đã bị người quản sự và vợ của các đồng đội ta chặn lại giữa đường.”
Hứa Thu Quế nhíu mày thật chặt, muốn bảo Oanh Oanh đừng đi làm nữa.
Nhưng nhiều linh thạch như vậy, cứ nhịn thêm vài ngày là được, bà lại không nói gì nữa.
Oanh Nhiên cũng hơi nhíu mày, không ngờ sau lưng mình còn có chuyện này.
Nàng về phòng cầm nửa viên linh thạch đi ra, bảo Quan Dập mang đi mua quà cảm ơn tặng cho mấy cô vợ của đồng đội y.
Quan Dập thẳng thắn nói: “Khách sáo thế.”, rồi nhận lấy linh thạch.
Bụng Oanh Nhiên lại quặn đau, đầu óc choáng váng. Nàng vịn cửa nghỉ ngơi một lát rồi thở hổn hển quay về phòng.
Cứ thế nàng nằm nghỉ ở nhà suốt một ngày. Đến tối Từ Ly Lăng trở về, nàng vẫn còn đang ngủ mà không ăn uống được gì.
Trước khi nàng ngủ, Từ Ly Lăng đã sắc một bát thuốc cho nàng.
Thuốc có vị mát nhẹ, uống vào thấy dễ chịu hơn hẳn.
Nàng hỏi: “Thuốc gì đây?”
Từ Ly Lăng: “Ta tìm ít linh thảo rồi nấu lên.”
Linh thảo ở chỗ bọn họ rất khó tìm.
Nếu tìm được, mang bán cũng có thể đổi lấy không ít tiền.
Nhưng Oanh Nhiên không nhắc tới chuyện tiền nong, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay cầm bát của Từ Ly Lăng.
Trên bàn tay trắng như ngọc ấy đã có thêm vài vết bỏng.
Oanh Nhiên đau lòng xoa nhẹ, “Chàng hái linh thảo bị thương à?”
Linh thảo đâu dễ hái như vậy. Mỗi loại linh thảo đều có linh tính khác nhau, nếu hái sai cách sẽ bị thương ngay.
Từ Ly Lăng cũng không lừa nàng: “Vài ngày nữa là hết.”
Oanh Nhiên nắm lấy tay hắn áp vào mặt. Nàng bôi thuốc cho hắn rồi cùng nhau nằm xuống, ôm hắn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cơ thể Oanh Nhiên đã thoải mái hơn nhiều.
Tuy nhiên Từ Ly Lăng vẫn muốn nàng nghỉ ngơi ở nhà.
Oanh Nhiên thấy dù sao cũng đã xin nghỉ, “Cũng được. Lâu rồi không đi dạo trong thôn. Ta ngủ một chút rồi lát nữa vào thôn mua ít rau.”
Rau trong thôn đều là rau nhà trồng nên vừa tươi vừa rẻ.
Vốn dĩ nàng và Từ Ly Lăng cũng định khai khẩn trồng rau sau nhà, nhưng cả hai người họ đều không chịu nổi mùi đất trồng rau và không biết trồng.
Hơn nữa chi phí bọn họ bỏ ra để trồng rau còn nhiều hơn mua rau thừa từ các hộ trong thôn, thế là dứt khoát không trồng nữa.
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng rồi ngồi bên mép giường, cúi người áp vào trán nàng.
Oanh Nhiên nhẹ nâng cằm lên, hôn vào chóp mũi hắn.
Từ Ly Lăng hôn lên môi nàng, “Ta đi đây.”
Oanh Nhiên gật đầu, nhìn theo hắn rời khỏi phòng rồi xoay người nhắm mắt ngủ.
*
“Hôm nay nàng cũng không đến.”
“Người quản sự nói nàng xin nghỉ rồi. Nhưng kể từ ngày đầu tiên Ninh Phỉ tiếp cận nàng, nàng đã bắt đầu trốn tránh Ninh Phỉ.”
“Hay vì Ninh Phỉ tiếp cận quá đường đột nên nàng ta đã phát hiện ra? Ban đầu ta cứ nghĩ nàng ta vô tội, nhưng bây giờ xem ra chắc chắn nàng ta biết phu quân nàng ta là ma!”
Trong phòng Chu Đồ Nha, các đệ tử đang thảo luận về động tĩnh của Tần Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng.
Chu Đồ Nha ngồi một bên đau đầu như búa bổ.
Ông ta rất biết ơn Ninh Phỉ đã vô hình trung điều hướng đám đệ tử này.
Nhưng ngay từ ngày đầu tiên, Ninh Phỉ đã quá tích cực khiến bây giờ ông ta không thể chen lời vào.
Rõ ràng kế hoạch ban đầu là ra tay trực tiếp, nhưng Ninh Phỉ lại lấy lý do “để phòng ngừa Từ Ly Lăng khó đối phó, chúng ta bắt đầu từ chỗ Tần Oanh Nhiên trước” mà kéo dài tới ngày hôm nay.
Nhưng Tần Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng chỉ là người phàm thôi mà!
Nàng ta tốn công như vậy, còn đòi tự đi tiếp cận Tần Oanh Nhiên. Kết quả là bây giờ cả thế giới ai cũng biết đám tu sĩ bọn họ đang theo dõi Tần Oanh Nhiên.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, kế hoạch bắt “Thánh Ma” lập công của ông ta sẽ bị Ninh Phỉ tự cao tự đại phá nát mất.
Chu Đồ Nha đập trán, trông có vẻ khó đoán nhưng thực chất đang mưu tính phải kích động đám đệ tử mau ra tay như thế nào.
Bỗng ông ta nghe Ninh Phỉ nói: “Mọi người đừng lo. Nhiều ngày qua ta tiếp xúc với Tần Oanh Nhiên không phải là không có manh mối. Hiện tại ta đã có thể xác định Tần Oanh Nhiên chỉ là người phàm bình thường. Còn tên ác ma kia thì đúng như suy đoán trước đây của ta và Chu sư thúc...”
“Hắn đã bị trọng thương nguyên khí nên chỉ có thể ngụy trang làm phàm nhân để ẩn giấu tung tích. Đây là cơ hội ngàn năm có một, là thời cơ tuyệt vời để chúng ta báo thù cho đồng môn!”
Ánh mắt Ninh Phỉ kiên nghị: “Tuy nhiên hiện tại chúng ta đã kinh động bọn họ nên không thể trì hoãn tiếp. Nếu không bọn họ mà chạy trốn, chúng ta sẽ khó có cơ hội g**t ch*t Thánh Ma nữa!”
“Vì vậy ta đề nghị, nhân lúc hôm nay Tần Oanh Nhiên xin nghỉ ở nhà, có thể đang bàn bạc đối sách với ác ma, chúng ta sẽ đánh úp bất ngờ, g**t ch*t chúng ngay bây giờ!”
Các đệ tử do dự: “Nhưng... Liệu có mạo hiểm quá hay không?”
Thật ra bọn họ không dám hành động vì vẫn còn nghi ngờ trong lòng.
“Mạo hiểm?”
Ninh Phỉ cười lạnh: “Sư huynh ta ở sau chặn đường cho các ngươi thì không mạo hiểm chắc? Để các ngươi có thể sống sót, huynh ấy đã ngăn chặn ma quân, bỏ mạng dưới tay chúng. Như vậy không mạo hiểm hay sao?”
“Vì sao huynh ấy có thể không chút do dự bảo vệ đồng môn và chính đạo, còn các ngươi lại do dự không biết có nên báo thù cho huynh ấy hay không? Trông bộ dáng các ngươi, ta thật sự cảm thấy huynh ấy không đáng chết!”
Ninh Phỉ quay đầu định bỏ đi.
Đám đệ tử vội vàng ngăn cản nàng ta, bối rối nói: “Chúng ta đi.”
Ninh Phỉ hừ nhẹ một tiếng, dường như vô tình mà lại như cố ý liếc mắt nhìn Chu Đồ Nha.
Chẳng hiểu sao Chu Đồ Nha bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Trực giác mách bảo ông ta có gì đó không ổn, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được.
*
“Cục tác...”
Con gà hoảng sợ đập cánh, lông gà bay tứ tung.
Chiếc chuồng gà được Từ Ly Lăng dựng tạm bằng tay bị một kiếm chém đôi, cổng sân cũng bị bổ làm hai.
Oanh Nhiên lấy tay che miệng, núp vào bụi cây sau núi, đôi mắt ngập tràn sợ hãi và khó tin khi nhìn thấy đám người xông vào nhà mình.
Bên cạnh nàng, Đại Hoa cảnh giác căng cứng cơ thể trông như con báo săn, nói với nàng: “Ký chủ, cô đừng động đậy. Ở thế giới này, năng lượng của ta chỉ có thể bảo vệ cô trong phạm vi một mét. Vượt qua phạm vi này, chúng ta sẽ bị phát hiện ngay lập tức.”
Oanh Nhiên không chỉ không dám động đậy mà còn không dám lên tiếng. Nàng ngơ ngác gật đầu, dùng ánh mắt nói lời cảm ơn với Đại Hoa.
Chỉ mới lúc nãy thôi, nàng còn đang xách rổ định ra thôn Sơn Hà gần đây mua rau.
Nhưng vì gần đến trưa, trời nắng gay gắt, nàng ra ngoài đi chưa được nửa dặm thì đã chịu không nổi nên đành quay về lấy khăn che đầu.