Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Thư ký Kim vừa đi vừa giới thiệu sơ lược về tình hình Bệnh viện Kinh Đô cho mọi người.
Chẳng mấy chốc, cả đoàn đã đến trước văn phòng viện trưởng.
Người đang ngồi sau bàn làm việc gọi điện thoại nghe thấy động tĩnh liền lập tức dừng cuộc gọi, đứng dậy đón tiếp mọi người, bắt tay với Thẩm Trung Hiền.
Lý Lương Vĩ vui vẻ nói:
“Ôi chao, bạn cũ, hoan nghênh mọi người, đi đường vất vả rồi.”
Thẩm Trung Hiền xúc động siết chặt tay ông, nói:
“Làm phiền cậu rồi, lão Lý, cảm ơn cậu đã tạo điều kiện cho bọn tôi đến đây học hỏi. Nào, để tôi giới thiệu một người cho cậu… Ninh Ninh, lại đây, đây là chú Lý.”
Bất ngờ bị gọi tên, Lạc Ninh hơi sững người.
Cô bước lên một bước, trên mặt còn hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Lý Lương Vĩ chỉnh lại gọng kính đen trên mặt, chăm chú quan sát Lạc Ninh rồi mỉm cười nói:
“Giống lắm, rất giống Bắc Lâm. Chào cháu, chú là bạn học của ba cháu, ba cháu, chú và lão Thẩm đều là bạn học cùng trường y. Cháu có thể gọi chú là chú Lý. Cháu tên gì vậy?”
Lạc Ninh bắt tay với ông, lễ phép đáp:
“Cháu chào chú Lý, cháu tên là Lạc Ninh.”
Lý Lương Vĩ xúc động đến rưng rưng nước mắt:
“Tốt, Lạc Ninh, lớn thế này rồi. Ta nghe lão Thẩm nói, tay nghề phẫu thuật của cháu còn giỏi hơn cả ba cháu nữa, thật sự là hậu sinh khả úy.”
“Nếu sau này cháu muốn đến Kinh Đô phát triển, cứ nói với ta, Bệnh viện Kinh Đô lúc nào cũng mở rộng cửa đón cháu.”
Thẩm Trung Hiền cười nói:
“Lão Lý này, cậu định cướp người với tôi à? Lạc Ninh là bác sĩ giỏi nhất của khoa cấp cứu chỗ tôi đấy.”
“Tôi không nỡ để cháu đi đâu, huống chi, chồng cháu cũng đang ở đây mà.”
Lý Lương Vĩ ngạc nhiên:
“Chồng? Lạc Ninh, cháu kết hôn rồi à?”
Thẩm Trung Hiền lập tức đẩy Lục Thừa Uyên lên phía trước:
“Đây là chồng của Lạc Ninh – Lục Thừa Uyên, đội trưởng đội hình sự của Phân cục Nam Thành, thành phố Bắc Lĩnh, cũng là một thanh niên rất ưu tú.”
Lý Lương Vĩ nhìn thấy Lục Thừa Uyên dáng vẻ xuất chúng, lập tức hiểu vì sao Lạc Ninh lại kết hôn sớm như vậy.
Ông chủ động đưa tay ra bắt tay với Lục Thừa Uyên:
“Chào cháu, Tiểu Lục, rất vui được gặp cháu. Quả nhiên là nhân tài.”
Lục Thừa Uyên mỉm cười:
“Cháu chào chú Lý, cháu cũng rất vui được gặp người bạn cũ của ba vợ cháu.”
Chỉ một câu đơn giản, Lục Thừa Uyên đã khiến Lý Lương Vĩ càng thêm yêu mến.
Đứng bên cạnh, Thẩm Yến Nam nhìn thấy Lục Thừa Uyên nổi bật như vậy thì cảm thấy khó chịu trong lòng. Đáng lẽ, người đứng cạnh Lạc Ninh bây giờ phải là anh ta mới đúng.
Thẩm Trung Hiền nhận ra sắc mặt con trai không tốt, liền nhanh chóng giới thiệu:
“Lão Lý à, đây là con trai tôi – Yến Nam. Yến Nam, đây là chú Lý mà ba hay nhắc với con đó.”
Thẩm Yến Nam bước lên bắt tay:
“Cháu chào chú Lý.”
Lý Lương Vĩ vừa bắt tay vừa cười:
“Chào Yến Nam, cuối cùng cũng gặp cháu rồi. Nghe ba cháu nói cháu đang làm bên khoa xương khớp à? Bên này của bọn chú có máy móc mới về, nếu cháu quan tâm thì ghé xem thử nhé.”
Thẩm Yến Nam:
Thẩm Trung Hiền lại lần lượt giới thiệu thêm Tần Lãng và Diêu Thanh Chi.
Sau đó, mọi người cùng ngồi xuống uống trà, trò chuyện khoảng nửa tiếng thì Lý Lương Vĩ bảo thư ký Kim dẫn cả đoàn đi tham quan bệnh viện.
Mọi người hẹn sẽ quay lại sau khi tham quan xong, buổi tối ông sẽ mời cơm.
Cả đoàn đi theo thư ký Kim đến từng khoa một tham quan.
Sau một vòng, cũng đến giờ tan ca.
Thư ký Kim đưa mọi người quay lại văn phòng viện trưởng, rồi cùng nhau lên xe do Lý Lương Vĩ sắp xếp, đến nhà hàng.
Nhà hàng mà ông mời là một quán ăn riêng, chuyên phục vụ món thịt bò chế biến tại chỗ bởi đầu bếp.
Thư ký Kim giới thiệu:
“Thịt bò Kinh Đô nổi tiếng khắp thế giới, mời khách ăn thịt bò là sự tiếp đãi cao nhất.”
Lạc Ninh nếm một miếng thịt bò nướng trên chảo nóng được gắp vào đĩa mình, không nhịn được mà tấm tắc:
“Thịt bò Kinh Đô quả nhiên danh bất hư truyền, đây là món ngon nhất cháu từng ăn, thịt mềm, thơm nức.”
Lý Lương Vĩ mỉm cười:
“Vậy cháu phải ăn nhiều một chút nhé.”
Lạc Ninh thoải mái gật đầu:
“Vâng, chú Lý, cháu không khách sáo đâu ạ.”
Bữa ăn đang vui vẻ, Lý Lương Vĩ đột nhiên đặt đũa xuống, hỏi:
“Ninh Ninh, năm đó ba cháu mất vì chuyện gì vậy?”
Thẩm Trung Hiền đáp thay:
“Là tai nạn xe.”
Lạc Ninh mím môi:
“Xin lỗi chú Lý, lúc đó cháu còn nhỏ, không nhớ rõ lắm. Cháu chỉ nghe bà nội kể lại rằng ba gặp tai nạn giao thông khi ra ngoài vào cuối tuần.”
Lý Lương Vĩ thở dài:
“Thế còn mẹ cháu thì sao?”
Lạc Ninh:
“Mẹ cháu ly hôn với ba cháu khi cháu mới hai, ba tuổi gì đó, sau đó tái hôn rồi định cư ở nước ngoài. Bà ấy chưa từng liên lạc lại. Cháu được bà nội nuôi lớn.”
Lý Lương Vĩ quay sang trách Thẩm Trung Hiền:
“Sao cậu không liên hệ với tôi sớm hơn? Tôi cũng có thể giúp một tay mà.”
Nghe vậy, Lạc Ninh vội vàng nói đỡ cho ông:
“Chú Lý, chú Thẩm vẫn luôn rất quan tâm, chăm sóc cháu và bà nội.”
Thẩm Trung Hiền cười ngượng:
“Lúc đó cậu ở xa mà, còn đang du học ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần đâu.”
Lý Lương Vĩ nhìn Lạc Ninh đầy thương xót:
“Ninh Ninh, sau này có chuyện gì khó khăn thì cứ gọi cho chú. Cháu có thể không biết, hồi học ở trường y, chú và ba cháu ngủ giường tầng với nhau, ba cháu ngủ trên, chú ngủ dưới.”
Thẩm Trung Hiền tranh lời:
“Tôi thì ngủ ở giường dưới đối diện hai người họ.”
“Hai người họ đều ngáy to, tôi mà không tranh thủ ngủ trước là khỏi ngủ luôn.”
Mọi người cùng bật cười.
Lý Lương Vĩ tháo kính xuống, lau khóe mắt đang ươn ướt, nghẹn ngào nói:
“Giá mà Bắc Lâm còn sống thì tốt rồi. Lúc đó tôi đang du học, phải nửa năm sau mới nghe tin cậu ấy qua đời. Tiếc là không thể gặp cậu ấy lần cuối…”
Thẩm Trung Hiền cũng xúc động nói:
“Lúc đó tôi cũng không thể gặp cậu ấy lần cuối, mãi sau này mới biết tin.”
Lục Thừa Uyên lặng lẽ nhấp ngụm trà trong tay, cảm thấy ngực như bị siết chặt.
Năm đó Lạc Bắc Lâm vì cứu anh mà mất. Nếu anh không xen vào chuyện đó, có lẽ Lạc Bắc Lâm đã không phải chết.
Lạc Ninh cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của chồng, liền khẽ kéo tay áo anh, nhỏ giọng hỏi:
“Sao thế? Không khỏe à?”
Lục Thừa Uyên quay sang nhìn cô, cổ họng khẽ nghẹn lại:
“Không có gì, anh ăn no quá thôi.”
Lạc Ninh mím môi cười khẽ:
“Em cũng vậy. Lát nữa bọn mình đi dạo chợ đêm rồi hẵng về nhé, nghe nói chợ đêm ở đây rất náo nhiệt.”
Tần Lãng chen lời:
“Cuộc sống về đêm ở Kinh Đô là phong phú nhất đấy, đi cùng đi, tôi mời rượu!”
Lạc Ninh:
“Được đó, tôi không có vấn đề gì.”
Lục Thừa Uyên cũng đáp:
“Anh cũng vậy.”
Bao năm nay toàn bị Tần Lãng “chém đẹp”, hiếm lắm mới có dịp lật kèo lại được.
Tần Lãng quay sang nhìn Diêu Thanh Chi:
“Bác sĩ Diêu?”
Diêu Thanh Chi suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
“Ừ, tôi cũng đi.”
Thế là sau khi tan tiệc, bốn người bọn họ lại lập thành một nhóm nhỏ kéo nhau đi dạo chợ đêm.
Lý Lương Vĩ thì dẫn Thẩm Trung Hiền và Thẩm Yến Nam đến hội sở tụ họp cùng bạn bè uống rượu.
Ban đầu, mọi người định ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm, nhưng khi đến chợ đêm, Lạc Ninh lại có chút hối hận.
Bởi vì ở đây quá nhiều gian hàng ăn uống hấp dẫn.
Món nào nhìn cũng ngon, khiến cô khó lòng cưỡng lại, lại ăn thêm không ít.
May mà ba người còn lại đều ăn khỏe, nên mỗi khi cô thấy món gì muốn thử, sẽ mua một phần, nếm thử rồi chia cho ba người kia “tiêu thụ” giúp.
Sau khoảng một tiếng lang thang ở chợ đêm, Lục Thừa Uyên và Tần Lãng đã xách đầy hai tay đặc sản mà Lạc Ninh mua sắm.
Tần Lãng bắt đầu mệt, không chịu nổi nữa, liền đề nghị nghỉ chân.
Lạc Ninh để anh chọn địa điểm.
Tần Lãng chọn một quán rượu gần đó, cả nhóm cùng nhau vào uống chút bia rượu thư giãn.