Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Nhân viên phục vụ rời đi.
Lạc Ninh và Diệp Tử cùng lúc lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Lạc Ninh nhận được tin nhắn của Lục Thừa Uyên.
Tin nhắn rất ngắn gọn:
Lục Thừa Uyên: “Nhớ ăn trưa đấy, ăn món gì ngon vào nhé, dùng thẻ lương của anh mà thanh toán.”
Lạc Ninh chưa vội trả lời, định chờ món ăn mang ra rồi chụp hình gửi lại cho anh.
Diệp Tử thì nhận được hai tin nhắn.
Một là từ bạn học cấp hai của cô, người kia nhắn nói sắp kết hôn, mời cô đến dự tiệc cưới.
Diệp Tử cười khẩy rồi quay sang nói với Lạc Ninh:
“Cậu nói xem giờ có người vì tiền mừng mà phát điên hay sao ấy. Hơn mười năm không liên lạc, hồi đi học cũng chẳng nói được mấy câu, thế mà giờ còn mời mình đi ăn cưới.”
Lạc Ninh liếc nhìn cô một cái:
“Gặp mấy trường hợp như vậy, mình toàn trả lời là không có thời gian, cũng chẳng gửi phong bì gì.”
Diệp Tử:
“Chuẩn, mình cũng không định mừng tiền. Hồi đi học, cô ta còn cầm đầu nhóm trêu chọc mình đấy.”
Lạc Ninh:
“Còn có người dám trêu chọc cậu cơ à?”
Diệp Tử:
“Ba cô ta là trưởng phòng hành chính của trường, nên cô ta lúc nào cũng vênh váo. Nhớ có lần mình đến kỳ mà không biết, làm bẩn quần, cô ta còn nói là mình cố tình để quyến rũ đám con trai trong lớp. Mình tức quá, nhảy dựng lên đánh nhau với cô ta luôn.”
Lạc Ninh tò mò:
“Rồi sao nữa? Cậu không sợ ba cô ta tìm cậu gây chuyện à?”
Diệp Tử:
“May mà mình có bà dì rất gấu. Hôm đó hiệu trưởng gọi điện cho mẹ mình, đúng lúc dì mình ở cạnh, hai người lái xe đến trường ngay. Nghe xong chuyện, dì mình nổi đóa trong văn phòng hiệu trưởng, mắng cho một trận té tát, còn doạ kiện lên Sở Giáo dục.”
“Hiệu trưởng sợ xanh mặt, ép ba cô ta và cô ta phải xin lỗi mình, còn hứa sẽ không để chuyện bắt nạt học sinh xảy ra nữa.”
Lạc Ninh:
“Thế chắc mấy bạn học khác cảm ơn cậu lắm nhỉ?”
Diệp Tử kiêu hãnh:
“Đúng thế, từ đó trở đi, cả lớp mình mới là người nói chuyện có trọng lượng.”
Lạc Ninh bật cười phì một tiếng, may mà trong miệng không có nước, không thì chắc đã phun đầy mặt Diệp Tử:
“Thế mà giờ cô ta còn mặt dày mời cậu dự đám cưới.”
Diệp Tử:
“Bởi thế mới nói, không hiểu cô ta đâu ra cái mặt dày đó.”
Tin nhắn thứ hai Diệp Tử nhận được là từ Lăng Hạo Nhiên.
Anh gửi cho cô một tấm ảnh chú chó cưng của mình – một chú poodle trắng to lớn.
Chú chó đang nằm dài trước cửa phòng làm việc, lười biếng tắm nắng.
Diệp Tử vốn rất thích nuôi chó, nhưng mẹ cô bị dị ứng với lông chó, nên đành thôi.
Hôm qua khi đi xem mắt, Lăng Hạo Nhiên có nhắc đến chú chó anh đang nuôi.
Diệp Tử rất tò mò, xem mấy tấm ảnh trong điện thoại anh chụp và khen dễ thương, còn bảo muốn lấy làm ảnh nền điện thoại.
Lăng Hạo Nhiên hứa sẽ chụp một tấm đẹp hơn gửi cho cô.
Diệp Tử rất thích bức ảnh hôm nay anh gửi, không chỉ dùng làm hình nền, còn đổi luôn làm ảnh đại diện.
Cô nhắn lại cho Lăng Hạo Nhiên:
“Anh nhìn ảnh đại diện của tôi đi.”
Hai giây sau, Lăng Hạo Nhiên gửi thêm một tấm mới, chú chó mở miệng cười với ống kính, trông đáng yêu vô cùng.
Lăng Hạo Nhiên: “Tặng em một tấm ảnh đại diện xinh xắn.”
Diệp Tử mím môi cười, lưu lại ảnh, đổi ảnh đại diện.
Rồi nhắn lại:
“Anh xem lại lần nữa đi.”
Lăng Hạo Nhiên: “Tấm này hợp làm ảnh đại diện hơn. Lần sau gặp nhau, anh đưa Như Như theo chơi với em nhé.”
(Như Như là tên chú chó của Lăng Hạo Nhiên)
Diệp Tử: “Được thôi.”
…
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn của hai người lên.
Lạc Ninh thấy Diệp Tử cúi đầu cười tủm tỉm liền chọc cô một cái:
“Trò chuyện với ai mà vui thế? Ăn thôi.”
Diệp Tử đưa điện thoại ra cho cô xem:
“Lăng Hạo Nhiên gửi cho mình ảnh chó cưng của anh ấy, đáng yêu cực.”
Lông mày Lạc Ninh hơi nhướng lên:
“Cậu định nghiêm túc với anh ta thật à?”
Diệp Tử chu môi:
“Bọn mình mới nói là làm bạn trước, giờ cũng chỉ đang trao đổi như bạn bè thôi.”
Lạc Ninh:
“Mình không lấy chó của bạn làm ảnh đại diện đâu.”
Diệp Tử: “…”
Lạc Ninh dùng nĩa xiên một miếng khoai tây chiên cho vào miệng, vừa nhai vừa nói:
“Cậu thử đoán xem, nếu Trì Húc mà biết cậu lấy chó của Lăng Hạo Nhiên làm avatar, thì sẽ phản ứng thế nào? Tất nhiên, nếu cậu không quan tâm cảm nhận của anh ta thì thôi.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Diệp Tử cũng xiên một miếng khoai chiên:
“Mình chẳng thèm để ý anh ta nghĩ gì.”
Lạc Ninh chỉ cười, liếc nhìn cô bạn thân, không nói gì thêm.
Cô ăn thêm vài miếng khoai tây chiên, rồi mới nhớ ra việc chụp ảnh gửi cho Lục Thừa Uyên.
Lục Thừa Uyên cũng gửi lại cho cô một bức ảnh – bữa trưa của anh ở căn tin: thịt kho tàu, cá chua ngọt, trông khá hấp dẫn.
Lạc Ninh suy nghĩ một chút, nhắn lại:
“Em thèm ăn thịt kho quá.”
Lục Thừa Uyên: “Được, tối về anh làm cho em ăn.”
Lạc Ninh: “Thế phải nấu tới mấy giờ mới xong?”
Lục Thừa Uyên: “Vậy thì ra ngoài ăn đi, anh biết một quán làm thịt kho rất ngon. Căn tin bên anh nấu cũng chỉ tàm tạm thôi.”
Lạc Ninh: “Được, vậy mình ra ngoài ăn nhé. Giờ em ăn trưa đã.”
Lục Thừa Uyên: “Ừ, tan làm anh đến đón em.”
Lạc Ninh: “Vâng.”
…
Sau khi ăn xong bữa trưa, Lạc Ninh và Diệp Tử mỗi người gọi thêm một ly cà phê, ngồi lại quán đến hai giờ chiều.
Sau đó mới đứng dậy trở về bệnh viện thay đồ chuẩn bị vào ca.
Buổi chiều bệnh nhân không nhiều, Lạc Ninh và Diệp Tử hiếm khi được rảnh rỗi.
Đến khoảng năm giờ chiều, Lục Thừa Uyên cùng Trì Húc xuất hiện.
Lục Thừa Uyên dùng một chiếc khăn trắng quấn chặt quanh cánh tay trái của Trì Húc, chiếc khăn đã nhuốm đỏ máu.
Lạc Ninh và Diệp Tử đều sững người.
Lục Thừa Uyên đẩy Trì Húc tới trước mặt Diệp Tử:
“Bác sĩ Diệp, phiền cậu xử lý giúp vết thương của Trì Húc.”
Lạc Ninh đứng bên cạnh lên tiếng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Thừa Uyên đáp:
“Chiều nay trong lúc làm nhiệm vụ, bị nghi phạm dùng dao gọt hoa quả rạch trúng.”
Lạc Ninh:
“Người đó bắt được chưa?”
Lục Thừa Uyên:
“Rồi, bị thương lúc đang khống chế hắn.”
Lạc Ninh đẩy nhẹ Diệp Tử – lúc này vẫn còn ngơ ngác:
“Bác sĩ Diệp, nhờ cậu giúp xử lý vết thương nhé.”
“Ờ…” Diệp Tử lúc này mới hoàn hồn, vội đưa Trì Húc đi xử lý vết thương.
Chờ Diệp Tử dẫn Trì Húc rời đi, Lạc Ninh ghé sát tai Lục Thừa Uyên, hạ giọng hỏi:
“Đội phó Trì có phải cố tình bị thương không?”
Khóe môi Lục Thừa Uyên khẽ nhếch:
“Sao có thể chứ?”
Lạc Ninh liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh, cảm thấy khả nghi:
“Anh chẳng từng vì phá án mà cố ý để người ta đâm ba nhát sao?”
Lục Thừa Uyên:
“Không giống nhau, đó là vì nhiệm vụ.”
Lạc Ninh không chịu buông tha:
“Thế tại sao các anh lại tới bệnh viện của bọn em? Sao không đến bệnh viện công? Chỗ tụi em chi phí cao gấp hai ba lần, không đáng chút nào đâu.”
Lục Thừa Uyên:
“Bọn anh đang ở gần đây, tiện đường ghé qua. Với lại… anh định đón em tan làm.”
Lạc Ninh:
“Không cần về cục sao? Còn nghi phạm thì sao?”
Lục Thừa Uyên:
“Liêu Kiệt và Triệu Lâm đã đưa hắn về rồi. Trì Húc bị thương, anh phải ưu tiên xử lý vết thương cho đồng đội đã.”
Lạc Ninh khẽ nhếch môi, kéo ghế ngồi xuống:
“Em còn nửa tiếng nữa mới tan ca.”
Lục Thừa Uyên cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện:
“Không sao, em cứ làm việc đi.”
Lúc này, Tiểu Cầm chạy tới, vui vẻ chào hỏi:
“Anh rể tới rồi ạ! Đến đón chị Ninh tan ca phải không?”
Lục Thừa Uyên cười đáp:
“Không hẳn, đồng nghiệp của anh bị thương nhẹ, nên anh đưa cậu ấy tới đây. Bác sĩ Diệp đang xử lý cho cậu ấy.”
Tiểu Cầm hốt hoảng che miệng:
“Trời ơi, có nghiêm trọng không ạ?”
Lục Thừa Uyên:
“Không sao đâu, chỉ bị rạch một đường. Da cậu ấy dày, thịt chắc, chắc không vấn đề gì lớn.”
Lúc này, người có “da dày thịt chắc” – Trì Húc – đang chăm chú nhìn Diệp Tử đang xử lý vết thương cho mình…