Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Giọng của Thời Tễ vẫn lạnh nhạt nhưng mang theo ý trách mắng.
Thế mà cái đuôi mèo nhỏ lại hoàn toàn phớt lờ, 'vút' một cái đã chui tọt vào ống quần dài của Tạ Chước.
Sợ bị đánh, phải trốn cho kỹ.
Alpha còn đang mơ màng buồn ngủ cuối cùng cũng không chịu nổi cơn ngứa, đôi chân dài khẽ cọ nhẹ vào nó theo phản xạ.
Cả người Thời Tễ bỗng chốc cứng đờ.
Chóp đuôi trắng tuyết nhuộm một lớp phấn hồng nhạt, khẽ cuộn lại đầy xấu hổ.
"......"
Thời Tễ đã sớm biết nó vốn chẳng ngoan ngoãn gì.
Đuôi mèo là một phần thân thể độc lập, tính cách hoàn toàn trái ngược với bản thân anh.
Yểu điệu, sợ lạnh, nhát gan, tính khí thất thường.
Tạ Thần cũng từng phát hiện ra nó, trong khoảng thời gian Thời Tễ mất trí nhớ và đang dưỡng thương.
Đuôi mèo nhỏ nhận ra tâm trạng anh đang sa sút, thỉnh thoảng lại lén chui ra quấn lấy cổ tay anh, truyền cho anh chút hơi ấm dịu dàng.
"Đây là...."
Vị đế vương luôn lạnh lùng mạnh mẽ, lúc đó bỗng không nói nên lời.
Hắn theo bản năng đưa tay định sờ vào đám lông mịn màng ấy, nào ngờ lại bị tát một cái văng ra xa.
Ngay cả Thời Tễ cũng sững sờ, "......"
Anh khẽ nhướng mày, vốn dĩ cũng chẳng thích bị người khác chạm vào tùy tiện, nhìn vết đỏ hằn rõ trên má Hoàng Đế, khóe môi anh hơi cong lên, "Xin lỗi, nó có suy nghĩ riêng."
"......"
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Hoàng Đế bị đối xử như vậy.
Gương mặt hắn thoáng nổi lên cơn giận bị đè nén, nhưng khi thấy cái đuôi mèo bé xíu rụt rè cuộn lại, cơn giận lại khó hiểu mà tan biến.
Cuối cùng chỉ lạnh mặt nói, "Đúng là giống hệt tính cách của cậu."
Thời Tễ không phủ nhận.
Nhưng anh chưa từng thấy nó như thế này bao giờ.
"Thiên vị đến mức này, mày thích cậu ấy à?" Thời Tễ nhìn cái đuôi mèo đang cuộn lại thành một cục màu hồng nhạt, e thẹn đến mức ngay cả anh cũng không đành nhìn tiếp.
Đuôi mèo nhỏ còn chưa kịp trả lời.
Trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng cười trầm khàn đầy quyến rũ của Tạ Chước, "Ai thích em cơ?"
?
Tỉnh rồi.
Thời Tễ theo bản năng đứng bật dậy, không chút do dự xoay người bỏ đi—
Nhưng chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy vòng eo thon của anh lại bị một cánh tay dài dễ dàng siết lấy, vị chỉ huy cao ngạo lạnh lùng liền rơi thẳng vào lòng người ta, bị giam chặt không thể nhúc nhích.
Ánh trăng mát lạnh rọi qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng tràn vào.
Thời Tễ đối diện với đôi mắt đào hoa mờ mịt vì ngái ngủ, đen nhánh xinh đẹp, chan chứa tình ý, nơi đuôi mắt thấp thoáng ý cười lười biếng mà mê hoặc lòng người.
"Chạy cái gì hả, chỉ huy?"
"......"
Dưới ánh đêm mờ ảo, Thời Tễ sau cả ngày nhìn gương mặt có đến sáu phần giống Tạ Chước của Hoàng Đế, lúc này đột nhiên cảm thấy.
Tạ Chước còn đẹp hơn Hoàng Đế nhiều.
Nhưng dù có đẹp đến mấy cũng không che nổi cái bản tính lẳng lơ sẵn có của tên nhóc này.
"Anh vừa rồi còn trêu ghẹo em vui vẻ lắm mà?"
"......"
"Thả ra, ai trêu ghẹo cậu!"
"Vậy cái này là gì?"
Cậu nắm lấy phần chóp đuôi mèo đang ve vẩy nhẹ, ngón tay chậm rãi vuốt qua lớp lông mịn đầy nhạy cảm.
Lông mày Thời Tễ hơi nhíu lại, cắn cánh môi dưới đỏ mỏng, cố nén tiếng động lạ đang muốn bật ra từ cổ họng.
Tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, "Tạ Chước!"
Tạ Chước đối diện với ánh mắt đang bốc hỏa của anh, hơi sững người, "Nắm đau sao?"
Cậu đã rất nhẹ tay rồi, nhưng hình như chỉ huy nhà cậu lại khá nhạy cảm.
Tạ Chước tưởng anh khó chịu, cúi đầu khẽ hôn lên chóp đuôi mèo, giọng nói vừa nhẹ vừa dỗ dành, lại trầm khàn đầy mê hoặc, "Không đau, không đau mà."
Não Thời Tễ như bị nổ tung trong một thoáng, anh thật sự không phân biệt nổi tên nhóc này là đang cố ý hay....cố tình.
Chóp đuôi mèo hồng nhạt trượt khỏi ngón tay cậu, ngay sau đó một luồng sáng trắng chói lòa lóe lên rồi biến mất không thấy nữa.
Ánh sáng khiến mắt Tạ Chước bị lóa, theo bản năng đưa tay che lên mắt Thời Tễ.
Trái tim Thời Tễ khẽ rung lên như có ai đó nhẹ nhàng gõ vào.
Cho dù nguy hiểm kia chẳng là gì, thậm chí là do chính anh tạo ra, nhưng vẫn có người luôn sẵn sàng đứng ra che chắn cho anh trước.
Chưa bao giờ coi anh là một vị chỉ huy bất khả chiến bại.
Giây tiếp theo, Tạ Chước cười cười nói, "Anh biến hình thôi mà làm gì hoành tráng vậy, suýt nữa chói mù mắt em luôn rồi."
"......"
Thời Tễ mím môi lạnh lùng, không đáp lại.
Tạ Chước cúi mắt nhìn ánh mắt đang né tránh của anh, hàng mi dài đen sẫm bị ánh trăng chiếu lên, để lại bóng mờ nhàn nhạt.
Cậu khẽ hỏi, "Sao vậy?"
Cơn buồn ngủ gần như tan sạch, Tạ Chước cúi đầu nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng của chỉ huy, "Anh trêu em cả đêm, làm em tỉnh ngủ luôn rồi, giờ còn giận ngược lại em là sao?"
Giọng nói khàn khàn pha chút lười biếng đặc trưng của thiếu niên, dính dính, rì rầm bên tai như mè nheo, "Sao lại tàn nhẫn vậy hả, anh trai?"
Thời Tễ ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt anh phủ một tầng nước mỏng như mặt hồ trên đỉnh núi tuyết, long lanh sóng sánh.
Còn trong đôi mắt đào hoa của Tạ Chước lại như trải đầy trăm hoa rực rỡ, như thể cả đỉnh núi tuyết đang trồng đầy hoa đào, cánh hoa lả tả rơi xuống mặt hồ lấp lánh.
Thời Tễ nhẹ giọng chỉnh lại, "Không phải cả đêm, tôi chỉ vừa mới về thôi."
"Ừm."
Tạ Chước trả lời mà hồn đã để đâu đâu rồi.
"Anh nói sao thì là vậy."
Thời Tễ không thích kiểu trả lời lấy lệ đó, định mở miệng thì cằm đã bị nâng lên nhẹ nhàng.
Alpha của anh không kiềm được mà cúi xuống hôn, giọng khàn đến quá mức vang bên tai, "Xin anh, lát nữa muốn trừng phạt em thế nào cũng được...."
Cậu còn chưa nói hết, nhưng Thời Tễ đã hiểu rõ câu tiếp theo là gì.
Cho em hôn một chút, chỉ một chút thôi.
Alpha trẻ tuổi nhiệt huyết không biết thế nào là kiềm chế, cậu chỉ biết nếu không hôn một chút, cậu sẽ chết chìm trong hồ băng giữa đỉnh núi tuyết ấy mất.
Khắp sườn núi phủ đầy tuyết và hoa sơn trà, tỏa ra hương thơm thanh mát dìu dịu.
Cậu cắn lấy đôi môi mỏng mềm của Thời Tễ, dùng chiếc răng nanh nhỏ nhẹ nhàng cọ qua.
Thời Tễ đau đến mức dây thần kinh giật nhẹ, hơi cau mày, "....Cậu chỉ biết cắn người thôi à?"
Tạ Chước bật cười khe khẽ, trong mắt quấn lấy một tầng yêu thương sâu đậm, "Anh đúng là Omega khó chiều nhất mà em từng gặp đó, chỉ huy."
Thời Tễ chỉ muốn vớ lấy khẩu Falcon cho cậu một băng đạn.
Dòng máu mang gen mèo trong người khiến anh nhạy cảm hơn người bình thường, cảm giác nhạy cảm với đau đớn nếu đổi lại là trên người tên nhóc này.
Chắc chỉ cần chạm một chút là đã gào khóc om sòm.
"Không biết hôn thì cút." Thời Tễ lạnh lùng đẩy cậu ra.
Câu nói đó làm Tạ Chước ngây người một chút, không phải vì bị mắng, mà là vì....
Hả?
Anh ấy cho mình hôn hả?
Cho hả? Thật sự cho hả?!
Thời Tễ hôm nay mệt mỏi không để đâu cho hết, hết truyền tinh thần lực cho hồ ly, lại phải chữa thương cho cái tên nhóc này, đứa nào đứa nấy cũng khiến người ta không bớt lo.
Anh vừa mới định đứng dậy, trời đất đã chao đảo, lập tức bị Tạ Chước đè xuống dưới thân.
"Em thề là sẽ không cắn nữa."
Thời Tễ còn chưa kịp phản ứng, đôi môi nóng rực của Alpha đã phủ xuống, mang theo hương bạc hà mát lạnh hòa với vị mặn của biển cả, thẳng thắn cạy mở môi lưỡi, xâm nhập vào bên trong.
Đầu óc Thời Tễ như nổ tung.
Đột nhiên ý thức được, Tạ Chước không phải không biết, mà là không dám.
Anh nghiêng đầu định né tránh, nhưng năm ngón tay thon dài đã luồn vào mái tóc mềm, gần như bá đạo nâng lấy gáy anh, bắt anh phải ngửa mặt đón lấy nụ hôn đầy hỗn loạn ấy.
Thời Tễ không nói nổi một lời, đuôi mắt cũng ướt đẫm ngân ngấn nước.
Cho đến khi đầu lưỡi anh gần như mất cảm giác, Tạ Chước mới chịu buông anh ra.
Tóc bạc rũ xuống trước trán, cậu th* d*c nhẹ nở nụ cười, "Em cứ tưởng anh đang cố tình trêu chọc em, ai ngờ là đang giúp em chữa thương thật."
Cậu nắm lấy tay Thời Tễ, nhẹ nhàng dẫn dắt đặt lên eo mình.
Vết thương đã ngừng chảy máu, chỉ còn lại một vệt hồng nhạt mờ mờ.
Có gì đó rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc.
Trong cơn mê man đầu óc Thời Tễ chấn động, đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu, định thốt ra hai chữ 'im đi', thì môi đã bị mổ xuống một cái.
"Chỉ huy, hình như anh rất thích nhân lúc em ngủ để làm mấy chuyện xấu nhỉ."
Khuôn mặt tinh xảo ngang bướng của Alpha tóc bạc không giấu nổi nụ cười vui vẻ, cúi đầu, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi anh.
Giọng nói mang theo vẻ nuông chiều đầy thỏa mãn, "Anh có phải là thích em rồi không?"