Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Đôi mắt đào hoa đen nhánh xinh đẹp tựa như một hồ sâu tĩnh lặng.
Chằm chằm nhìn anh không chớp mắt.
Không biết tỉnh từ khi nào, cũng chẳng rõ đã nhìn bao lâu.
Thời Tễ rơi thẳng vào ánh mắt chan chứa tình ý ấy, tim khẽ rung lên một nhịp, rồi lại bình tĩnh thu tay về, "Tỉnh rồi mà không biết lên tiếng à?"
Mèo nhỏ có chút xấu hổ, nhưng mèo nhỏ không nói.
Đầu ngón tay anh bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.
Thời Tễ hơi chau mày, vừa định rút tay về thì đầu ngón tay đã truyền đến từng đợt tin tức tố an ủi.
Biển cả dịu dàng cuốn lấy, xoắn xuýt mà lan lên, nhẹ nhàng bao bọc thần kinh đang mê man của anh.
Hàng mày Thời Tễ giãn ra đôi chút, đôi mi dài khẽ khàng khép lại.
"Chỉ huy, không ngờ luôn đó, ra là anh muốn ngủ với em sao?"
Giọng Tạ Chước cuối cùng cũng vang lên, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại, lười biếng mà mang theo ý cười.
Tên nhóc này, thà đừng lên tiếng còn hơn.
Thời Tễ cúi mắt nhìn cậu, Alpha tóc bạc nửa nằm dựa bên hông anh, xương quai xanh hõm xuống tạo thành đường cong gợi cảm, phần thân trên chỉ quấn băng ở vùng bụng.
Bên dưới lớp băng thấp thoáng lộ ra đường nhân ngư mờ ảo, rắn chắc ẩn sâu vào chiếc quần dài tác chiến màu đen.
Tựa như một con báo hoang bị thương, vừa mạnh mẽ lại quyến rũ, cuộn người nằm bên hông anh.
Khó lường lại nguy hiểm.
Yết hầu Thời Tễ khẽ trượt, anh dời mắt đi, "Là bác sĩ sắp xếp. Ký túc xá đôi không tiện dưỡng thương, mà cậu lại là người trong đội của tôi, nên chỉ có thể tạm thời ném...."
Ngón tay anh bất ngờ bị một bàn tay khác đan lấy, mười ngón siết chặt.
Một động tác thân mật đến lạ, từng ngón tay ăn khớp, không chừa một kẽ hở.
Như thể đang ngang ngược tuyên bố, anh chỉ có thể là của em.
Không đợi Thời Tễ lên tiếng, cậu đã lưu luyến buông ra, hai bàn tay như chân chó ngoan ngoãn nâng lấy ngón tay anh.
Gần như thành kính đặt xuống một nụ hôn.
"Chụt!"
Đầu ngón tay như bị bỏng nhẹ, Thời Tễ lạnh giọng hỏi, "Cậu đang làm gì?"
Tin tức tố an ủi vẫn âm thầm lan tỏa, Tạ Chước ôm lấy bàn tay trắng lạnh như ngọc của anh, khẽ nghiêng đầu áp má vào, trả lời không liên quan, "Em mơ thấy anh."
"Em không thích giấc mơ đó."
Thời Tễ không lên tiếng, trong mơ Tạ Chước ngủ không yên.
Thỉnh thoảng lại cuộn mình sát bên hông anh, áp gò má nóng hổi ẩm ướt vào eo, cả người khẽ run rẩy, trông như một con thú nhỏ tội nghiệp.
Thời Tễ không hiểu, vì sao trong giấc mơ ấy lại là mình.
"Trong mơ, em chỉ có thể ngước nhìn anh."
"Nhưng trong hiện thực, em có thể chạm vào anh."
Tạ Chước cúi mắt, lại khẽ đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay anh.
Đầu ngón tay Thời Tễ hơi co lại, nhưng vẫn không tránh né hành động ấy.
Khoảnh khắc đôi môi chạm vào, đầu ngón tay như có dòng điện nhẹ lướt qua, tê tê lạ lạ, nhưng lại không khiến anh thấy khó chịu.
Thời Tễ khẽ dừng một chút rồi hỏi, "Từ nhỏ cậu đã sống trong cung sao?"
Con thú lớn ngoan ngoãn cuộn mình bên người anh khẽ cụp mắt, cuối cùng chỉ 'ừm' một tiếng rất khẽ.
"Tại sao trước giờ tôi chưa từng thấy cậu?"
Chuyện này không liên quan đến phần ký ức bị tổn thương của anh, Thời Tễ chỉ bị mất một đoạn rất nhỏ.
Mà những khoảng thời gian khác, anh cũng hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Tạ Chước.
"Có lẽ vì...." Tạ Chước khẽ cười, "Em không xứng."
Thời Tễ khẽ nhíu mày, "Xứng hay không, không phải do người khác quyết định."
Tạ Chước nhướng mày nhìn anh, "Vậy ai quyết định?"
Thời Tễ tựa vào đầu giường, co một chân lên, rồi lại chuyển chủ đề, "Cậu và Hoàng Đế có quan hệ gì?"
Tạ Chước đáp, "Anh chẳng phải đã biết rồi sao?"
Cậu còn ngây thơ tưởng rằng chỉ huy chẳng biết gì, cuối cùng hóa ra người đơn thuần nhất lại là mình.
Mèo nhỏ cái gì cũng biết.
Vậy mà chẳng nói với cậu lấy một lời.
'Khi tôi còn ở đây, cậu không giết được người đó.'
Người mà anh kiên quyết, dứt khoát phải bảo vệ....
Rốt cuộc là ai?
Những tờ tinh báo mà Tạ Chước mua về mỗi ngày, câu được nhắc đến nhiều nhất chính là, chỉ huy Thời là cánh tay trái đắc lực của Hoàng Đế bệ hạ, là tâm phúc không thể thay thế, hai người là cặp đôi trời định, cùng nhau lớn lên.
Quân hàm cao nhất của Đế Quốc chỉ có một người nắm giữ, người đó đã chứng kiến toàn bộ cuộc đời của Hoàng Đế, và thề rằng vĩnh viễn sẽ không phản bội.
"Cậu đang giận dỗi ai vậy?"
Thời Tễ nhíu mày nhìn con chó con lông bạc bỗng dưng im lặng kia.
Bộ dạng như thể bị ấm ức mà không chịu nói, khiến anh vừa tức vừa bất lực, "Vừa xuất hiện ngày đầu tiên đã lượn lờ khoe mẽ khắp nơi, còn vung vẩy cơ giáp cấp 3S Linh Vũ bị mất tích trong cung điện, chỉ thiếu mỗi cái bảng dán trên trán 'Tôi là người trốn khỏi hoàng thất' đấy."
"Còn trách tôi nhận ra cậu à?"
"Tôi là phân hóa thành Omega, không phải phân hóa thành đồ ngốc."
Tạ Chước bị mắng đến ngớ người.
Cho đến khi những đầu ngón tay mát lạnh xinh đẹp ấy rút khỏi lòng bàn tay cậu.
Tạ Chước hơi hoảng hốt, liền nhẹ nhàng chọc vào eo chỉ huy, Thời Tễ không nhịn được khẽ rụt người lại, máy tính trên bụng cũng theo đó mà trượt xuống.
Anh trừng mắt nhìn Tạ Chước.
Người kia chớp mắt vô tội.
"Rốt cuộc cậu có quan hệ gì với Hoàng Đế vậy?"
Thật ra trong lòng đã có suy đoán.
Nhưng khi Tạ Chước buột miệng nói ra, Thời Tễ vẫn bị chấn động.
Tạ Chước cong môi cười nhạt, "Em là ba của hắn."
"......"
Thời Tễ không còn lời gì để nói, qua loa đẩy đầu cậu một cái, bất lực mà buồn cười: "Cút về đi."
Anh đặt máy tính sang một bên, vừa mới ổn định.
Vai liền bị người ta xoay lại, chân dài đang co cũng bị ấn xuống.
Thời Tễ chưa từng nghĩ một thiếu niên đang bị thương lại có thể mạnh đến vậy, đến khi anh kịp phản ứng thì đã bị cậu đè xuống dưới thân.
Tạ Chước dường như muốn hỏi gì đó, nhưng lại nuốt trở vào.
Chỉ đè lên người vị chỉ huy lạnh lùng mê người, cúi đầu cười khẽ, giọng vừa lười biếng lại vừa gợi cảm, "Chỉ huy, anh đã l*t s*ch em đặt lên giường rồi, không định làm gì em sao?"
"Dù sao thì em cũng là một trai tân non nớt, vừa trong sáng lại ngây thơ."
"......"
Cái gì mà trai tân non nớt, trong sáng ngây thơ.
Rõ ràng là đang đè ngược lên người kẻ bắt cóc, còn đòi người ta trêu ghẹo mình.
Cơn bức bối trong cơ thể Thời Tễ vừa được tin tức tố an ủi đè xuống, lập tức lại bị cậu khơi dậy toàn bộ, "Cút xuống!"
"Không muốn."
Tạ Chước giờ đã tỉnh táo hơn nhiều, dù phần eo vẫn đau dữ dội, nhưng tinh thần thì vô cùng phấn chấn.
Cậu chống tay, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ lại trong trẻo của Thời Tễ, sau khi bị vạch trần hoàn toàn thì lại mỉm cười.
"Trừ khi anh hôn em một cái."
Cậu vốn chẳng giỏi giấu giếm.
Thẳng thắn như ánh mặt trời rực rỡ, nóng bỏng ép sát lên người.
Tạ Chước vốn chỉ định bởi vì xa chỉ huy quá lâu, nên muốn kéo gần tình cảm hơn một chút, nào ngờ....
Thời Tễ đưa tay kéo sợi dây chuyền cơ giáp trên cổ cậu, ngẩng đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên cằm.
Đôi môi mỏng mang theo chút ẩm ướt, chạm nhẹ vào da thịt.
Tạ Chước hoàn toàn chết sững.
"?!"
"?!!!"
"?!!!!"
WTF?! WTF?!
Thời Tễ lập tức buông tay ngã trở lại vào cái gối mềm mại, quay đầu sang một bên, đẩy Tạ Chước ra ngoài, "Hôn rồi, cút đi."
Anh như đang cố gắng kiềm nén thứ gì đó, muốn đuổi tên nhóc rắc rối này ra ngoài.
Vậy mà cái tên nhóc này lại ngơ ra như đứa trẻ bị ngốc, đơ mặt tại chỗ.
Ngồi yên trên đùi anh không nhúc nhích, mái tóc bạc rối bù dựng ngược, đưa tay khẽ sờ cằm, "Anh...."
Bất chợt, cậu cảm nhận được gì đó, đôi mắt đào hoa khẽ cụp xuống nhìn thoáng qua.
Rồi lấy tay che miệng giọng nũng nịu kéo dài, "A! Chỉ huy, anh....anh có phản ứng với em...."
Thời Tễ chỉ hận không thể chui đầu vào trong gối, chân dài khẽ động muốn đá cậu ra, "Không phải với cậu, cút ra ngoài!!!"
Cái kỳ ph*t t*nh chết tiệt này.
Khi chính thức đến thì căn bản thuốc ức chế chẳng còn tác dụng gì.
Mái tóc đen mềm mại của Thời Tễ vùi trong gối, vành tai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài đã đỏ đến mức như sắp rỉ máu, ngay cả cổ cũng giống như phủ lớp bột ngọc trai, trắng hồng lấp lánh, lành lạnh mà đầy mê hoặc.
Nhìn là biết, anh đã xấu hổ đến muốn chết.
Tạ Chước bỗng dịu dàng cúi xuống, không đùa nữa.
Cậu ôm lấy con mèo nhỏ đang nóng bừng cả người vào lòng, môi mỏng áp nhẹ vào bên gáy đang ướt mồ hôi của anh, dịu dàng cọ cọ, "Được rồi, không sao mà."
"Em biết không phải vì em, em chỉ tiện miệng nói vậy thôi."
Vô số tin tức tố an ủi ập đến, gần như rút cạn toàn bộ sức lực của cậu.
Thời Tễ không hiểu cậu vừa trải qua trận đấu xong, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tin tức tố an ủi đến vậy.
Đám nhóc kia sớm đã kiệt sức nằm bẹp cả rồi.
Huống chi, cậu lại là người bị thương nặng nhất.
Gò má nóng bừng của Thời Tễ yếu ớt tựa vào vai Tạ Chước.
Trái tim dường như vì Alpha thuần khiết nóng bỏng này, mà ngâm trong ly nước chanh chua chát.
Anh chỉ là không hiểu, rõ ràng đã chịu nhiều tổn thương đến vậy, sao vẫn có thể vui vẻ dịu dàng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần được dỗ dành một chút là đã vui đến không chịu được.
"Tạ Chước."
Tạ Chước dịu dàng v**t v* tấm lưng gầy mảnh của anh, nhẹ giọng đáp: "Ừm, em đây."
Nhịp thở của Thời Tễ hơi rối loạn, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng yếu ớt như sợi tơ mỏng, "Đổi cái khác đi."
Alpha như khựng lại, ngẩn người, "Hả?"
Hương sơn trà thanh mát lan tỏa trong không khí, đây là lần đầu tiên Thời Tễ chính thức giải phóng tin tức tố của mình.
Tin tức tố Omega cực trội mang theo mùi hương ngọt ngào mê người, như lớp tuyết mỏng thổi qua cánh hoa, khi rơi lên mặt liền tan ra thành ánh sao, khiến từng dây thần kinh của cậu như bị mê hoặc đến rối loạn.
Tạ Chước dễ dàng bị anh đánh thức d*c v*ng của một Alpha.
d*c v*ng nguyên thủy nhất.
Hoang dại đến mức không thể kiềm chế.
Không chỉ cậu, tất cả Alpha độc thân trong căn cứ đều ngửi thấy mùi tin tức tố nồng đậm này.
Sau 24 năm, Omega cực trội lần đầu tiên tiến vào kỳ ph*t t*nh, đủ khiến tất cả bọn họ hoàn toàn mất kiểm soát.
Ly nước trên tay Trương Vĩ trượt xuống, rớt thẳng vào bản báo cáo 10.000 chữ anh ta vừa viết, "......"
Thời Tễ hơi nghiêng đầu, để lộ hoàn toàn phần cổ mảnh khảnh yếu ớt trước mặt Alpha, khẽ khàng kiềm chế hơi thở, "Chỉ được cắn một.....Ưm!"
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay Tạ Chước đã siết chặt lấy eo anh, cúi đầu xuống—
Người trong lòng khẽ run, nhưng cậu chẳng còn tâm trí để ý, từng đợt sóng dữ dội ập đến như muốn hủy diệt tất cả, khiến không khí cũng rung động thành những gợn sóng lăn tăn.
Toàn bộ Alpha trong căn cứ đều có thể cảm nhận được một tín hiệu rõ ràng.
Omega này đã có chủ.
——
Tạ Hỏa Chước tên nhóc nhà cậu thật đúng là có số hưởng, có số hưởng đó!