Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 44: Tên nhóc này lại dám cắn anh một cái

Trước Tiếp

Thời Tễ rút khẩu súng thần Falcon luôn mang theo bên hông, 'cạch' một tiếng đặt lên bàn trà trắng lạnh.

 

"Bắt đầu từ bây giờ."

 

Đôi mắt anh tinh khiết như lưu ly, nơi đuôi mắt thoáng hiện chút ửng hồng không dễ thấy.

 

Lạnh lùng nhìn chằm chằm Alpha đang ngồi ngay ngắn như một bé cưng ngoan ngoãn phía đối diện, hai tay đặt trên đầu gối.

 

"Ngồi yên đó cho tôi, không được nhúc nhích."

 

Bé cưng ngoan ngoãn ngước đôi mắt vô tội lên, "Vậy lát nữa sờ tai thì làm sao đây?"

 

Sự kiên nhẫn của Thời Tễ đã hoàn toàn cạn kiệt, anh nheo mắt nhìn cậu, "Lát nữa rồi nói!"

 

Mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.

 

Tạ Chước: "Vâng ạ."

 

Cậu ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: "Đừng giận mà chỉ huy, anh quên em rồi mà em còn chưa nổi giận đấy."

 

Thật ra là siêu tức giận, Tạ Tiểu Chước đã sắp tức chết luôn rồi.

 

Thời Tễ nhớ lại những lời tố cáo không ngừng nghỉ của cậu.

 

Mưa xuân lất phất, không một mảnh vải, hô hấp nhân tạo 32 lần.

 

"Có lẽ tôi vốn không muốn nhớ."

 

Tạ Chước hít một hơi, tim như bị đâm mạnh, theo bản năng muốn đứng dậy.

 

Nhìn bộ dạng lại muốn nhào tới lần nữa kia.

 

Thời Tễ không nhúc nhích, lạnh lùng liếc cậu.

 

Tạ Chước lại ngồi xuống, ngả người ra sau như không có xương, "Anh nói vậy chẳng thà giết em luôn cho rồi."

 

Thời Tễ nhìn đôi mắt cậu cụp xuống, vốn không định giải thích.

 

"Sau đó tôi từng bị thương, nên những ký ức quá xa xôi đúng là có hơi mơ hồ."

 

Anh nghĩ khi nghe xong lời này, sắc mặt thiếu niên sẽ đỡ hơn một chút.

 

Kết quả Tạ Chước lại ngồi thẳng dậy, mắt hơi nheo lại, giọng càng trầm hơn, "Ai làm anh bị thương?"

 

Thời Tễ không nói nhiều, "Trên chiến trường."

 

Anh chậm rãi rót một cốc nước, làm dịu cổ họng, "Nói đi."

 

"Tại sao rời khỏi Tinh Hệ Chủ, đến Tinh Hệ Thứ Tám."

 

Thời Tễ vốn tưởng đây hẳn là một câu chuyện rất dài, Tinh Hệ Chủ và Tinh Hệ Thứ Tám cách nhau quá xa, ngăn cách bởi cả dải ngân hà.

 

Vậy mà Tạ Chước chỉ dùng bốn chữ để tóm tắt.

 

"Mẹ em chết rồi."

 

Động tác cầm cốc nước của Thời Tễ khựng lại, lông mày khẽ nhíu.

 

Tạ Chước tựa lưng vào sofa, giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững, "Vật giá ở Tinh Hệ Chủ quá đắt đỏ, em sống không nổi, cho nên chỉ có thể đến Tinh Hệ Thứ Tám có mức giá thấp nhất để kiếm sống."

 

Trên mặt cậu không thể hiện quá nhiều đau buồn, Thời Tễ lặng lẽ nhìn cậu một lúc.

 

Nhẹ giọng hỏi, "Chết như thế nào?"

 

Tạ Chước chậm rãi trả lời, "Bệnh chết."

 

Lông mày Thời Tễ hơi rũ xuống, rồi lại hỏi, "Cha cậu đâu?"

 

"Chưa từng gặp." Lần này Tạ Chước cười khẽ, "Sinh ra đã chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe mẹ em nhắc đến, không quan trọng."

 

Không gian im ắng rất lâu, dường như vì chủ đề này mà trở nên nặng nề hơn nhiều.

 

Thời Tễ đặt cốc nước xuống, nhẹ giọng gọi cậu, "Qua đây."

 

Tạ Chước không ngờ mình lại được giải phong ấn nhanh như vậy.

 

Cậu nghi hoặc đi đến bên cạnh Thời Tễ, cười lười biếng hỏi, "Sao vậy? Anh định cho đứa nhỏ tội nghiệp một cái ôm yêu thương sao?

 

Thời Tễ dứt khoát tặng cho đứa nhỏ tội nghiệp kia một ánh mắt sắc như dao.

 

"Im miệng."

 

"........"

 

Thời Tễ quay lưng lại, giữa cổ áo trắng mềm như nhung và mái tóc đen, lộ ra một đoạn đường cong đẹp mắt, cùng tuyến thể nhạy cảm.

 

Trong không khí không có mùi tin tức tố.

 

Tạ Chước tránh ánh mắt, cảm thấy sau gáy mình hơi nóng lên.

 

"Chỉ được sờ một chút." Giọng cảnh cáo của Thời Tễ truyền đến.

 

Đợi đến khi Tạ Chước ngước mắt lên lần nữa, liền nhìn thấy hai chiếc tai mèo trắng muốt dựng thẳng.

 

Lớp lông mượt mà trông mềm mại đến không tưởng, trắng muốt xen chút hồng phớt nhè nhẹ, hoàn toàn khác với mấy con thú bông bán bên ngoài, không biết phải quý giá hơn bao nhiêu lần.

 

Thời Tễ thấy cậu nửa ngày không nhúc nhích, thúc giục, "Nhanh lên."

 

Mỗi giây mỗi phút trong dáng vẻ này đều như đang âm thầm giày vò người ta.

 

Thời Tễ vốn không thích tiếp xúc thân mật với người khác.

 

Vậy mà tên Alpha này lại gan to bằng trời——

 

Cả người Thời Tễ cứng đờ.

 

Vành tai bị một bàn tay thon dài cân đối nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v* lớp lông mềm mại, xúc cảm mềm mịn đến mức khó nắm bắt.

 

Tạ Chước cúi đầu nhìn anh, Thời Tễ không nói lời nào đưa lưng về phía cậu.

 

Vành tai trắng tuyết xinh đẹp, trông vẫn rất lạnh lùng.

 

Thế nhưng tai mèo nhỏ trong tay lại nóng lên.

 

"Hửm?"

 

Tạ Chước phát hiện nó đang nóng, thậm chí còn chuyển sang màu hồng đậm hơn, đầu ngón tay xấu xa gãi nhẹ vành tai anh.

 

Thời Tễ lạnh lùng mím môi, "Cậu đủ—"

 

Anh đột nhiên chống tay lên mép sofa, đốt ngón tay nổi lên gân xanh gợi cảm, không nhịn được khẽ rên một tiếng ngắn ngủi khó nhịn, "Ưm....."

 

"Tạ Chước!"

 

Thiếu niên phía sau bất ngờ đứng thẳng dậy, đôi mắt hoa đào lấp lánh trong đêm tối, sau đó rất nhẹ nhàng hôn l*n đ*nh đầu anh một cái, "Em về đây chỉ huy, anh ngủ ngon nhé, hôm nay cũng siêu yêu anh!"

 

Sau đó như một cơn gió chạy ra khỏi phòng khách.

 

Không gian tĩnh lặng thật lâu, Thời Tễ mới chậm rãi cử động.

 

Anh lặng lẽ giơ tay lên, sờ sờ tai mèo nhỏ bên phải.

 

Tai mèo mềm vẫn còn vương chút ẩm ướt, cảm giác tê dại nơi vành tai vẫn chưa tan, không tự chủ được mà nóng bừng lên.

 

Thời Tễ nặng nề nhắm mắt lại, "Tên nhóc này......"

 

Lại dám cắn anh một cái.

 

————

 

To gan thật đấy!

Trước Tiếp