Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 42: Em muốn anh mãi mãi ở lại trong giấc mơ của em

Trước Tiếp

Thời Tễ mặc kệ mớ rắc rối này.

 

Anh lạnh mặt bước ra khỏi ảo cảnh, quay về biệt thự của mình.

 

Trong sân vườn có bóng dáng hai người đang ngồi, dường như cảm thấy chủ nhà không có mặt, bọn họ cũng không thể tự tiện vào trong, đành ngồi ngoài sân đợi anh về.

 

"Chỉ huy, anh về rồi ạ?"

 

Ryan kích động nhảy phắt dậy từ chiếc ghế đá nhỏ, chạy tới đầy lo lắng hỏi anh, "Đàn Tinh nói, anh định cho tôi gia nhập đội tuyển Liên Minh, là thật sao?"

 

Tiểu Omega căng thẳng nuốt nước bọt không ngừng.

 

Thời Tễ nhàn nhạt ừ một tiếng, "Ừ."

 

Ryan lập tức bị niềm vui trào dâng làm cho choáng ngợp, đôi mắt xanh không kìm được ánh lên ướt át, "Chỉ huy, tôi nhất định sẽ....."

 

"Tạ Chước đâu?"

 

"Hả?"

 

Thời Tễ không chút để ý hỏi, "Đã để người ở đâu rồi?"

 

Ryan không ngờ chỉ huy không thèm nghe những lời thề sống thề chết của mình mà chỉ quan tâm tới tên nhóc tóc bạc kia.

 

".....Trên xích đu ở sau vườn."

 

Bọn họ cũng không dám tùy tiện vứt Alpha lung tung, tránh làm bẩn nhà của chỉ huy.

 

Thời Tễ: "Ừ, về đi."

 

Ryan khẽ 'ò' một tiếng, Sở Đàn Tinh bước tới vỗ vai cậu, "Đi thôi."

 

Hai người vừa định rời đi, Thời Tễ lại gọi Ryan lại, "Cậu không cần hứa hẹn gì với tôi cả."

 

Tiểu Omega ngơ ngác quay đầu nhìn anh.

 

Trong ánh hoàng hôn màu vàng nhạt, chỉ huy áo trắng quần đen thanh lãnh tuấn mỹ, chiếc áo sơ mi hơi ướt lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.

 

Anh dùng giọng điệu điềm tĩnh như nước chậm rãi nói:

 

"Tôi không yêu cầu các cậu nhất định phải giành chức vô địch, mỗi trận đấu của các cậu cũng không phải vì tôi mà đánh."

 

"Đường là do tự mình đi, cứ cố gắng hết sức là được."

 

Trái tim Ryan như được sưởi ấm, cậu gật đầu thật mạnh, "Tôi hiểu rồi ạ!"

 

Thời Tễ nét mặt dịu lại, nhẹ 'ừ' một tiếng, "Về đi."

 

Sân vườn trở về vẻ yên tĩnh thường ngày, trên bàn trà có một ấm trà hoa ấm áp đang tỏa hương.

 

Thời Tễ chậm rãi nhấp một ngụm trà thanh, sau đó vào trong tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ mềm mại.

 

Dường như hoàn toàn quên mất ở sau vườn còn có một thiếu niên đang nằm.

 

Đêm buông xuống, Thời Tễ mới bước ra sau vườn, liếc mắt liền thấy thiếu niên đang nằm trên xích đu.

 

Hoa nở rực rỡ xung quanh, quần áo trên người cậu cũng đã được nắng hong khô cả buổi chiều, vậy mà cậu vẫn còn hôn mê.

 

Thời Tễ bước đến, từ trên cao nhìn xuống cậu.

 

Lông mày Tạ Chước nhíu chặt, như đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng, vùng vẫy không thể tỉnh.

 

Đôi chân thiếu niên thon dài, được bao bọc trong chiếc quần đen, để lộ một đoạn mắt cá trắng ngần gầy guộc.

 

Anh hờ hững vén ống quần cậu lên, không ngoài dự đoán, nhìn thấy một chuỗi dấu vết do xúc tu để lại.

 

Độc tố tinh thần.

 

Ánh mắt Thời Tễ thoáng lạnh đi, "Con bạch tuộc đó đúng là loại nhỏ mọn thù dai."

 

Chẳng trách tên nhóc này lâu vậy rồi vẫn chưa tỉnh.

 

Cậu đã bị kéo vào ác mộng rồi.

 

Thời Tễ nhìn vẻ mặt vùng vẫy bất an của thiếu niên, "Cậu mơ thấy gì vậy?"

 

Đầu ngón tay trắng lạnh của anh nhẹ nhàng chạm vào trán thiếu niên.

 

–––––

 

Thời Tễ vốn tưởng sẽ nhìn thấy những ký ức tuổi thơ của Tạ Chước.

 

Cái gọi là ác mộng, chẳng qua là hồi tưởng lại những điều khiến mình sợ hãi nhất, lặp đi lặp lại trong tâm trí.

 

Kết quả anh lại thấy một bãi biển mênh mông vô tận, Tạ Chước vẫn là Tạ Chước.

 

Cậu đang lo lắng tìm kiếm thứ gì đó, ống quần bị sóng biển đánh ướt, nửa người gần như ngập trong nước.

 

Thời Tễ hỏi cậu, "Cậu đang tìm gì vậy?"

 

Đây là giọng nói khổ sở nhất mà anh từng nghe thấy từ Tạ Chước, giọng điệu run rẩy gần như muốn khóc, "Anh ấy biến mất rồi."

 

Thời Tễ túm lấy cậu, lạnh giọng hỏi, "Ai?"

 

Thiếu niên đột nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt lo lắng bất lực ban đầu đột nhiên tràn ngập kinh ngạc vui mừng.

 

Thời Tễ cảm thấy anh đã biết câu trả lời.

 

Giây tiếp theo, anh bị thiếu niên đè ngã xuống cát, đầu óc choáng váng trong chốc lát.

 

Dưới thân là cát mềm mại, không đau lắm.

 

Tạ Chước nói, "Đừng đùa kiểu này với em nữa."

 

Thời Tễ bị ghì chặt tay chân, Alpha như dã thú hoảng loạn siết lấy anh, mặt vùi vào cổ anh, giọng khàn khàn lặp lại, "Đừng đi mà."

 

"Đừng rời bỏ em."

 

Giữa cổ dường như có hơi ấm nóng ẩm ướt, Thời Tễ muốn đẩy tay cậu ra, nhưng tay lại khựng lại giữa không trung.

 

Màn đêm buông xuống trên biển, rực sáng ánh lửa trại.

 

Alpha ngồi xổm bên đống lửa nướng cá cho anh, Thời Tễ ngạc nhiên vì mình có thể ngửi được mùi thơm cá nướng.

 

Xương cá được cẩn thận gỡ ra, miếng thịt cá nguyên vẹn được đưa đến trước mặt anh.

 

"Nè, mèo nhỏ."

 

Thời Tễ vừa cầm lấy que tre xiên cá, ngay khi nghe thấy cách gọi này.

 

Trở tay lại liền muốn cắm thẳng vào miệng Tạ Chước.

 

Anh chậm rãi nếm thử một miếng, rất thơm.

 

Thời Tễ quả thật có chút đói, xem ra cậu còn ngoan ngoãn hiểu chuyện.

 

Giây tiếp theo, anh bị người ta bế lên, ngồi gọn trong lòng Alpha, ngồi trên đôi chân dài rắn chắc của cậu.

 

Tạ Chước hơi nghiêng đầu cúi mắt nhìn anh, dịu dàng nói, "Ăn đi."

 

Thời Tễ cứng người một hồi, mới cắn miếng cá.

 

Ăn hết con cá này rồi đuổi cậu ta ra khỏi ác mộng!

 

Kết quả anh vừa ăn xong, vứt xiên tre đi, liền bị một bàn tay ấm áp nâng cằm lên, Tạ Chước cúi đầu bắt đầu l**m môi anh.

 

Cảm giác mềm mại ẩm ướt lướt qua môi, con ngươi Thời Tễ đột ngột phóng to.

 

Đẩy mạnh cậu ra, "Cậu....."

 

Tạ Chước mở đôi mắt mơ màng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc lại tức giận của anh, "Hửm? Hôm nay không cho hôn à?"

 

Thời Tễ tức đến mức xương quai xanh phập phồng, không biết mỗi ngày cậu mơ thấy những thứ vớ vẩn gì.

 

"Thôi được rồi, đừng giận mà."

 

Tạ Chước cúi đầu lau khóe môi anh, nhẹ giọng dỗ dành, "Không hôn nữa không hôn nữa, em dẫn anh đi xem đom đóm được không?"

 

Thời Tễ bị giọng nói khàn khàn trầm thấp của cậu mê hoặc, vậy mà thật sự sinh ra chút ý muốn xem đom đóm.

 

"Tôi thấy cậu giống đom đóm hơn đấy."

 

Tạ Chước không nhịn được bật cười, cúi đầu cọ cọ vào khuôn mặt lạnh lẽo trắng như sứ của anh, "Chỉ huy hôm nay đáng yêu quá đi."

 

Thời Tễ lạnh lùng quay mặt đi.

 

Gió đêm thổi bên tai, anh được Tạ Chước ôm trong lòng, xuyên qua khu rừng rậm rạp.

 

Cuối cùng dừng lại trên một tảng đá, xung quanh tối om.

 

Thời Tễ hỏi ngược lại, "Đom đóm đâu?"

 

"Đừng vội."

 

Tạ Chước khẽ cười một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng che mắt anh lại.

 

Một lát sau, cậu nói: "Mở mắt ra đi."

 

Thời Tễ chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt, hàng vạn con đom đóm bay ra từ những tán lá xanh trong rừng, lập lòe sáng rực cả một vùng trời đất.

 

Khoảnh khắc ấy, ánh trăng lùi lại phía sau, đom đóm vây quanh lấy anh.

 

Thiếu niên đứng đối diện anh, dịu dàng lặng lẽ nhìn anh, "Thích không?"

 

Thời Tễ nhìn ánh sáng dịu nhẹ trong mắt cậu, không trả lời.

 

Giấc mơ cuối cùng dừng lại ở một cảnh tượng nào đó, Alpha áp anh vào tảng đá lạnh lẽo, dùng bàn tay nóng ấm đỡ dưới eo thon, cúi đầu ngậm lấy chiếc cúc áo sơ mi ở cổ anh, nghiêng mặt dùng răng cắn ra—

 

Thời Tễ tát một phát làm cậu tỉnh mộng.

 

Đom đóm và rừng cây tan biến dần trước mắt, Thời Tễ ngồi trên xích đu, việc đầu tiên là cúi đầu nhìn áo mình.

 

Anh không mặc áo sơ mi.

 

Chiếc áo thun trắng rộng rãi vẫn hoàn hảo không sứt mẻ.

 

"Đúng là điên thật rồi." Thời Tễ lạnh giọng tức giận mắng.

 

Alpha này đúng là tên điên mà.

 

Tạ Chước cuối cùng cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, giấc ngủ này quá dài, cậu có chút không phân biệt được mình đang ở đâu.

 

Thời Tễ nhìn vẻ mặt chậm chạp đờ đẫn của cậu, không chắc có phải cái tát vừa nãy làm cậu ngốc luôn rồi không.

 

Anh lạnh giọng hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

 

Đêm tàn sao mờ, cảm xúc trong cơn ác mộng vẫn còn bao phủ lấy Tạ Chước.

 

Cậu mở đôi mắt đào hoa, ánh mắt thoáng chút mơ hồ, lặng lẽ nhìn người đẹp lạnh lùng dưới ánh trăng.

 

Một lúc lâu, cậu mở miệng, giọng rất nhẹ nhàng nói:

 

"Em muốn anh mãi mãi ở lại trong giấc mơ của em."

Trước Tiếp