
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
3.
Vu y từng nói, sau khi uống loại thuốc này, chỉ cần trong lòng nghĩ đến ai thì có thể gặp được người ấy. Vì vậy mà ta liều mạng nghĩ đến Tạ Trường Ẩn. Nếu như có thể sớm gặp hắn, khi hắn vẫn chưa có người trong lòng, sớm gặp một chút thì tốt biết bao.
Ánh sáng trắng dần tan đi. Mở mắt, đã là ban ngày, ta đang ở trong một khu vườn bỏ hoang nào đó. Từ đáy giếng khô truyền đến tiếng động. Ta ghé sát xuống thành giếng, cúi đầu gọi:
“... Này, có ai không?”
Âm thanh đá đập vào vách giếng vang lên dồn dập. Ta dùng dây thừng kéo người kia lên. Là một thiếu niên áo gấm, chật vật bám lấy miệng giếng, thở hồng hộc. Ta ngồi trên đất, xoa lòng bàn tay, lặng lẽ quan sát hắn: dáng người gầy gò, làn da trắng lạnh, dung mạo không tệ. Hắn sẽ là… Tạ Trường Ẩn sao? Không thể nào sớm đến vậy chứ? Cả tuổi tác cũng lệch rồi.
Trong lòng ta thầm tính toán: ta đã hai mươi ba tuổi, nhìn lại hắn, chẳng rõ đã bao nhiêu tuổi rồi?
Hắn đứng dậy: “Ngươi là nương nương cung ở cung nào?”
Một câu khiến ta giật mình bật dậy.
“Nương nương? Chẳng lẽ đây vẫn là hoàng cung Đại Ngu sao?”
Ta phát hiện mình vẫn mặc cung trang của hoàng hậu. Chẳng lẽ thuốc đã mất đi tác dụng, Tiêu Dực vứt ta ở đây mặc cho ta tự sinh tự diệt…
“Ta là Hoàng hậu.” Ta thở dài. “Còn ngươi?”
Ánh đề phòng trong mắt thiếu niên lập tức biến mất, hắn lơ đãng nhìn ta một cái:
“Hoàng hậu đã chết từ lâu rồi.”
Quả nhiên ta đã đoán đúng. Hắn đi ngang qua ta:
“Dù sao cũng cảm ơn. Ngày khác ta sẽ đến thăm ngươi.”
Hình như ta bị coi là kẻ điên trong lãnh cung rồi. Ừm, nhìn cũng giống thật. Nhưng có ánh sáng chợt lóe lên trong đầu — không đúng, Tiểu Dực vốn không có hậu cung, lấy đâu ra nương nương?
“Đợi đã!” Giọng ta run run. “Bây giờ là… năm Vĩnh Ninh thứ mấy?”
Thiếu niên quay đầu, thản nhiên đáp: “Năm Vĩnh Ninh thứ mười.”
Trong lòng ta chấn động. Năm Vĩnh Ninh thứ mười, mười ba năm trước, chính là năm ta gặp gỡ Tạ Trường Ẩn. Lẽ ra ta đang ở biên cảnh Đại Ngu mới phải! Sao thuốc lại khiến ta xuyên qua… Vậy thì lúc này, Tạ Trường Ẩn đã gặp ta khi mới mười tuổi sao?
Ta thoáng chao đảo, đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy trời đất quay cuồng, tai ù mắt hoa, chân đứng không vững, ngã thẳng xuống đất. Trong tầm mắt, thiếu niên cúi đầu nhìn xuống.
“Ngươi không sao chứ?”
Ta nằm ngửa trên đất, đổi góc nhìn mới phát hiện gương mặt này có chút quen thuộc. Đôi mày ấy, đường nét ấy, ngay cả giọng nói quan tâm cũng hờ hững y như đúc… Ta vừa tức giận lại vừa bất lực, bật cười khổ sở.
“Ngươi là… Tiêu, Tiêu Dực sao?”
Ánh mắt thiếu niên lập tức lạnh lẽo từng tấc.
“Ngươi biết ta. Ngươi không phải kẻ điên, rốt cuộc ngươi là ai?”
Ta là ai ư? Nếu ta nói… ta là hoàng hậu tương lai của ngươi, e rằng ngươi cũng chẳng tin nổi đâu.
4.
Năm Vĩnh Ninh thứ mười, Tiêu Dực mười hai tuổi. Khi đó còn ba năm nữa hắn mới trở thành Thái tử và sáu năm nữa ta mới gả cho hắn. Hắn đặt lưỡi dao ngang cổ ta.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ai sai ngươi tiếp cận ta?”
“Ngươi làm gì thế? Ta vừa mới cứu ngươi mà!”
“Nơi này ít ai lui tới, sao ngươi lại đến được đây?” Lưỡi dao càng ấn sâu hơn, ánh mắt Tiêu Dực lạnh băng. “Nói mau, ngươi là người của ai?”
Chốn cung đình hiểm ác, tuổi hắn còn nhỏ như vậy đã cảnh giác từng cọng cỏ nhành cây. Điều quan trọng nhất bây giờ là khiến hắn bình tĩnh lại. Nhưng ta có thể nói mình là ai đây?
Năm Vĩnh Ninh thứ mười… đến năm Vĩnh Ninh thứ mười sáu ta mới vào Đại Ngu, chưa tới bảy năm, ngay cả vài vị lão thần cũng chẳng quen biết, huống hồ là người bên cạnh hắn. Ngoại trừ một người.
“Bên cạnh Điện hạ chẳng phải có cung nữ A Kiều sao? Ta là tỷ muội kết nghĩa của nàng! Nghe nói Điện hạ mất tích nên ta giúp nàng tìm khắp nơi.”
Không biết lúc này A Kiều đã có mặt hay chưa, nhưng ta chỉ có thể đánh cược một phen này thôi. Tiêu Dực nhìn chằm chằm vào ta:
“Ngươi quen biết A Kiều?”
Ta thở phào, liên tục gật đầu. Với sự si mê của Tiêu Dực dành cho cung nữ kia, chắc hẳn ta sẽ không chết được. Thiếu niên dời lưỡi dao qua một bên, giọng điệu dửng dưng:
“Vậy ngươi có biết, vì sao ta lại rơi xuống giếng không?”
Ta lắc đầu, chống người đứng dậy, còn chưa đứng vững thì ánh sáng bạc đã lóe lên, mũi dao lại dí sát, trong mắt hắn hiện đầy sát khí.
“Chính là nàng, đã đẩy ta xuống đó.”
Con ngươi ta co rút, tim như ngừng đập. A Kiều chẳng phải là người hắn vẫn luôn thương nhớ sao, sao lại hãm hại hắn được chứ? Chẳng lẽ bao năm nay, ta mới là kẻ đóng thế cho một màn kịch?
Xui xẻo thật!
Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, lưỡi dao bỗng rơi xuống đất. Tiêu Dực khựng tay, nhặt dao lên, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.
“Là ai?”
Hắn kẹp chặt ta, bước vào căn phòng đổ nát, trống rỗng, cửa sổ mở rộng. Hắn lao đến cửa sổ, song bóng người đã biến mất không thấy tăm hơi. Ta run rẩy kéo tay áo hắn:
“Có người…”
Người phụ nữ ẩn mình nơi góc tường, đôi mắt trợn trừng, cổ bị bẻ gãy, thân thể mềm oặt trượt xuống nền đất.
“Có người chết! Chúng ta mau đi thôi! Nếu bị bắt gặp thì không thể giải thích nổi đâu!”
Ta toan chạy đi, chưa kịp bước đã bị hắn lôi mạnh trở lại.
“Ngươi không quen biết nàng ta sao?” Tiêu Dực bóp chặt cổ tay ta. “Chẳng phải nói là tỷ muội của nàng ta à?”
Ta ngây người, kia chính là A Kiều! Sao… lại chết rồi…
“Ngươi hoàn toàn không quen biết nàng. Rốt cuộc ngươi là ai?” Hắn siết tay, xương cổ tay ta đau đến mức cảm tưởng như sắp vỡ vụn. “Trong cung không dung thứ kẻ có thân phận khả nghi.”
Hắn không hề nói đùa. Đau đến mức ta buột miệng thốt ra:
“Ta là… thê tử tương lai của ngươi. Bên hông phải của ngươi, dưới ba tấc có một nốt ruồi son!”
Không gian bỗng im phăng phắc. Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi đã lén nhìn ta tắm bao lâu rồi?”
“Ta… ta không hề!”
Ta cần gì phải nhìn trộm chứ, căn bản chẳng có hứng thú! Tiêu Dực lại tưởng bản thân đã nhìn thấu lòng ta:
“Nghe nói trong hậu cung có những cung nữ tâm thuật bất chính, chuyên quyến rũ hoàng tử thất sủng. Cho dù ta có sa sút thế nào cũng không để mắt đến ngươi.”
Ta khó hiểu: “Tại sao?”
Khi ngươi làm Hoàng đế, chẳng những để mắt, mà còn suốt ngày…
Thiếu niên cười lạnh: “Ngươi cũng không soi gương xem mình bao nhiêu tuổi rồi à?”
Ta: “…”
Hắn cất dao, vác xác chết lên, sắp bước ra cửa thì như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói rằng:
“Ngươi, lại đây. Đổi y phục, mặc thế này bị người khác thấy được sẽ bị đánh chết.”
Ta đành mặc quần áo trên thi thể. Hắn ném sang phía ta một thẻ bài có khắc chữ.
“Cầm lấy. Từ nay lấy tên nàng mà đi lại.”
Ta nhìn hai chữ xa lạ kia, như bị sét đánh ngang tai.
“Ta… là A Kiều…?”
Phía trước vang lên tiếng động. Ngẩng đầu lên đã thấy hắn ném thi thể xuống giếng kèm theo cả cung trang hoàng hậu mà ta vừa mới bỏ xuống..
“Ta không muốn làm A Kiều.” Ta ném trả thẻ bài kia về chỗ cũ.
Tiêu Dực lại quẳng về phía ta:
“Nàng vốn lạ mặt, ít người biết. Huống chi cũng đã chết rồi. Ngươi không nhận lấy, tất sẽ bị điều tra. Ta thì không sao, còn ngươi chắc chắn sẽ phải chết.”
“Vậy thì đổi cái tên khác đi.”
“Hồ sơ cung nữ đều ghi chép rõ ràng, đâu thể nói đổi là đổi? Hơn nữa có thể ở lại bên cạnh ta, cũng chỉ có cung nữ này.”
Hắn xoay người bỏ đi. Ta vội vàng đuổi theo phía sau. Trong thời không này, ta chỉ quen biết một mình hắn. Hơn nữa Tiêu Dực chính là hoàng đế tương lai, đi theo hắn chưa chắc cát tường nhưng chí ít cũng giữ được mạng sống.
À, không đúng, là bao sống sáu năm trời.
“Vậy nàng chết rồi, ngươi không điều tra hung thủ sao?”
“Nàng ta mưu hại hoàng tử, chết là đáng, can hệ gì đến ta?”
“À.”