Cậy Sủng - Thần Niên

Chương 69

Trước Tiếp

Tưởng Dung chẳng hề thương hoa tiếc ngọc: “Đừng có đổ lên người chị, người không tha cho em là Tạ tổng nhà em kia kìa.”

 

Cảm thấy chủ đề đã đi hơi xa, cô ấy vội kéo lại: “Coi như em ngầm đồng ý nghe tin tốt trước vậy.”

 

“Tin tốt là 《 Phong Hoa 》 sau khi chiếu có độ thảo luận cực cao, hoàn toàn đè bẹp các bộ phim khác chiếu cùng thời điểm.”

 

Tần Phạn vẫn còn ngái ngủ, thuận miệng đáp: “Đúng là tin tốt thật, còn tin xấu thì sao?”

 

Giọng Tưởng Dung trầm xuống: “Tin xấu là có kẻ muốn chơi hai người. Vừa rồi có một tài khoản Weibo tung tin Phương Du Trạch bí mật kết

 

hôn sinh con, tuy đã bị xóa rất nhanh, nhưng chị đoán đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

 

Phương Du Trạch bí mật kết hôn sinh con ư?

 

Tần Phạn lập tức ngồi bật dậy, lần này thì tỉnh ngủ thật rồi.

 

Phương Du Trạch là nam chính của 《 Phong Hoa 》 mà, nếu anh ta vì chuyện này mà bị khán giả và fan tẩy chay phim thì…

 

Ngồi bật dậy quá mạnh, Tần Phạn cảm thấy eo mình như sắp gãy đến nơi, khẽ rên lên: “Ui da…”

 

Tạ Nghiên Lễ vừa mở cửa đã thấy hành động hấp tấp vụng về của cô, giọng anh hơi trầm xuống: “Đau chân? Đau eo, hay là…”

 

“Anh im đi, em đang nghe điện thoại.” Tần Phạn nghe Tạ Nghiên Lễ sắp nói ra vị trí nhạy cảm kia, chỉ vào chiếc điện thoại di động rơi trên chăn, bực bội nói.

 

Tầm mắt Tạ Nghiên Lễ dừng trên người cô.

 

Khi Tần Phạn ngồi dậy, lớp vải lụa mềm mại trượt theo làn da cô xuống đến tận eo, để lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, chỉ là trên đó lúc này điểm xuyết những dấu hôn hồng nhạt lờ mờ, trông vô cùng ám muội tình tứ.

 

Giọng anh đột ngột im bặt, rồi lại đi đến mép giường, lật chăn lên. “Nói tiếp đi, anh không lên tiếng nữa.”

 

Tần Phạn một tay túm lấy chiếc chăn vắt trên đùi, một tay nhặt điện thoại lên: “Tạ Nghiên Lễ…” “Anh cứ thế này thì em nói chuyện kiểu gì!”

 

Đầu dây bên kia Tưởng Dung đã cạn lời: “Hai vợ chồng có thể để ý đến người sống sờ sờ là chị đây một chút không hả.”

 

“Nước sôi lửa bỏng đến nơi rồi mà còn ở đó tình tứ, không sợ lửa cháy tới người à!”

 

Tần Phạn vừa giằng co với Tạ Nghiên Lễ, vừa tiện tay bật loa ngoài: “Thầy Phương hoạt động trong giới giải trí bao nhiêu năm nay, fan điện ảnh thích là diễn xuất của thầy ấy, chứ đâu phải chuyện thầy ấy có bí mật kết hôn hay sinh con hay không.”

 

Huống chi, thầy Phương cũng 40 tuổi rồi, có con thì có gì lạ đâu.

 

Trước đây Tần Phạn cũng là fan phim của Ảnh đế Phương, cô chỉ biết chúc mừng anh ta thôi.

 

Tưởng Dung nghe thấy tiếng vải sột soạt cọ xát bên kia, im lặng vài giây, giả vờ như không nghe thấy gì, nghiêm túc nói: “Tóm lại, bất kể em đang làm cái gì, bây giờ đến công ty họp ngay lập tức.”

 

Tần Phạn: “…”

 

Giằng co không lại Tạ Nghiên Lễ, cô đành từ bỏ chống cự, nằm bẹp xuống gối, kéo chăn che kín mặt, chỉ để lộ phần từ eo thon trở xuống.

 

Vòng eo mảnh khảnh, dưới ánh sáng dịu nhẹ, trông óng ả mượt mà, khiến người ta yêu thích không nỡ rời mắt.

 

Nhưng Tạ Nghiên Lễ dường như không hề thấy cảnh đẹp này, anh vẫn bình tĩnh bôi thuốc cho cô, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường.

 

Gương mặt tuấn mỹ vẫn thanh lãnh cấm dục như thường lệ, còn dáng vẻ phóng túng tùy tiện đêm qua cứ như là một nhân cách thứ hai của anh vậy.

 

“Được rồi.”

 

Mãi đến khi giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông vang lên, Tần Phạn mới kéo chăn khỏi mặt, để lộ đôi mắt long lanh ngập nước chứa đầy tình ý.

 

Gương mặt tinh xảo không biết vì ngượng ngùng hay vì rung động mà đã đỏ bừng lên.

 

Tạ Nghiên Lễ ngay trước mặt cô, thong thả rút một tờ khăn ướt lau những ngón tay thon dài như ngọc của mình, lau sạch sẽ chút ẩm ướt dính trên đó, rồi nói với vẻ như lơ đãng: “Bà Tạ đúng là làm từ nước mà.”

 

A a a!

 

Tiên nữ không cần mặt mũi nữa sao!

 

Tần Phạn định đá anh một cái, nhưng lại bị người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân mảnh khảnh: “Đừng quậy nữa, nên xuống nhà rồi.”

 

Tần Phạn chợt phản ứng lại, đôi môi đỏ mấp máy, thăm dò hỏi: “Bây giờ… mấy giờ rồi?”

 

Tạ Nghiên Lễ khẽ cười: “Mười giờ rưỡi.”

 

Tần Phạn: “!!!”

 

Mùng một Tết mà cô lại ngủ ở nhà chồng đến tận mười giờ rưỡi!

 

Cả người cô mềm oặt ngã vật ra giường, lần này thì đúng là không còn mặt mũi nào gặp ai nữa rồi.

 

Tạ Nghiên Lễ bế bổng người phụ nữ mềm nhũn đang nằm trên giường lên, vững vàng đi về phía phòng tắm.

 

Tần Phạn túm lấy cổ áo anh, vùi mặt vào vai anh, giọng đầy vẻ từ chối: “Em không ra ngoài đâu, em không ra đâu, mất mặt lắm.”

 

“Ba mẹ biết tối qua chúng ta đi xem phim suất chiếu nửa đêm.” Tạ Nghiên Lễ đặt cô xuống, bình tĩnh nói, “Cho nên, mẹ bảo để em ngủ thêm một lát nữa.”

 

Nghĩ đến việc mẹ chồng rất coi trọng giấc ngủ đẹp da, bàn tay Tần Phạn đang chống trên bồn rửa mặt khựng lại, cô lập tức hiểu ra.

 

Không phải Tạ Nghiên Lễ không gọi cô dậy, mà là mẹ chồng muốn cô ngủ thêm để đẹp da, nên mới không cho gọi.

 

Tần Phạn bất chợt thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau khi Tần Phạn rửa mặt xong, cô bỗng nghĩ đến điều gì: “Hôm nay mẹ mặc bộ sườn xám màu đỏ kia đúng không?”

 

Tạ Nghiên Lễ nhớ lại hai giây rồi mới “Ừ” một tiếng.

 

Tần Phạn nhận được câu trả lời khẳng định, rửa mặt xong liền chạy vài bước tới tủ quần áo, lôi ra một chiếc hộp màu trắng sương có hoa văn chìm từ trong cùng ra, chỉ cần nhìn chiếc hộp quà cũng đủ thấy sự tinh xảo trong chế tác.

 

Mở hộp ra, bên trong là một bộ sườn xám nền trắng sương thêu chỉ đỏ được xếp ngay ngắn, trông vừa thanh nhã lại tinh xảo, rất hợp với độ tuổi của Tần Phạn.

 

Có điểm màu đỏ cũng rất hợp với không khí năm mới.

 

Đặc biệt, bộ sườn xám này là mẹ chồng đại nhân cố ý đặt làm đồ đôi cho mẹ chồng nàng dâu, bộ của bà là lụa mỏng màu đỏ thêu hoa sơn chi màu trắng sương, còn bộ của Tần Phạn là lụa mỏng màu trắng sương thêu hoa hồ điệp lan màu đỏ.

 

Người tinh mắt nhìn là biết ngay cùng một người làm. Tần Phạn khoác tay Tạ Nghiên Lễ cùng nhau xuống lầu.

Không phải cô muốn thể hiện mình và chồng tình cảm thắm thiết trước mặt mẹ chồng đâu, mà là nếu không vịn tay Tạ Nghiên Lễ, cô sợ chân mình mềm nhũn ra sẽ bị ngã mất.

 

Tranh thủ lúc chưa xuống đến nơi, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Đều tại anh.” Tạ Nghiên Lễ ung dung đáp: “Tại em quá quyến rũ.”

“Im đi.” Bây giờ Tần Phạn nói chuyện với Tạ Nghiên Lễ ngày càng không khách sáo.

 

Cô phát hiện sức chịu đựng của Tạ Nghiên Lễ ngày càng cao, thậm chí anh còn chẳng nhíu mày lấy một cái, cứ thế ngoan ngoãn im lặng.

 

Im thật à?

 

Nghe lời vậy sao?

 

Tần Phạn đang định ngẩng đầu lên nhìn anh thì nghe thấy giọng nói vui vẻ của mẹ chồng ở dưới lầu: “Phạn Phạn qua đây nào, bộ sườn xám này đẹp lắm, mắt nhìn của mẹ thế nào?”

 

Tần Phạn lập tức quẳng Tạ Nghiên Lễ ra sau đầu: “Mắt nhìn của mẹ dĩ nhiên là tốt nhất rồi ạ.”

 

“Oa, mẹ mặc bộ sườn xám này còn đẹp hơn nữa, làm con chói cả mắt!”

 

Không có người phụ nữ nào lại không thích được khen thẳng thắn như vậy, Tạ phu nhân cũng không ngoại lệ, nét mặt bà tức khắc tươi như hoa, ý cười trong mắt càng đậm hơn.

 

Tạ phu nhân đợi Tần Phạn dùng xong bữa sáng muộn màng, liền định dắt cô sang nhà hàng xóm khoe một phen.

 

Nhưng Tần Phạn ái ngại nói: “Mẹ ơi, chiều con lại đi với mẹ nhé, công ty con có chút việc ạ.”

 

Tạ phu nhân tỏ vẻ thấu hiểu: “Mẹ nhớ hôm nay con có phim chiếu đúng không? Không được, mẹ cũng phải ủng hộ con mới được.”

 

Bà làm việc tác phong sấm rền gió cuốn, nói là ủng hộ con dâu lập tức gọi điện thoại cho trợ lý riêng để sắp xếp.

 

Tiện thể giao việc cho con trai luôn: “Hôm nay con không đi làm thì làm tài xế cho Phạn Phạn đi.”

 

Tạ Nghiên Lễ vẫn đứng trên bậc thang, gương mặt thanh tú khẽ cúi, giọng nói ôn hòa, không hề từ chối.

 

**

 

Một giờ chiều, chiếc Bentley màu đen dừng trước cửa công ty của Tần Phạn.

 

Tạ Nghiên Lễ nghiêng mắt nhìn cô: “Lát nữa anh đến đón em.”

 

Tần Phạn hoàn hồn, tháo dây an toàn ra rồi nghi hoặc hỏi: “Anh định đi đâu?”

 

Tạ Nghiên Lễ hạ cửa kính xe xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong: “Việc riêng.”

 

Tần Phạn mặt không cảm xúc đóng sầm cửa xe lại. Việc riêng cái quái gì chứ.

Qua cửa kính xe, Tạ Nghiên Lễ thấy rõ bóng lưng thướt tha yêu kiều của cô, không còn mặc chiếc áo phao dày cộp như tối qua nữa, mà khoác bên ngoài bộ sườn xám là chiếc áo khoác dạ cùng tông màu, tôn lên vóc dáng mảnh mai tinh tế. Dùng lời của cô mà nói, chính là chết rét cũng phải đẹp!

 

Ai biết được lúc vào công ty có đụng phải nhân viên hay minh tinh nào đang livestream không chứ, đến lúc đó mà mặt mộc mặc áo phao dày cộp chạm mặt người ta thì, trời ơi…

 

Thế chẳng phải là làm nền cho họ hay sao.

 

Nhan sắc đỉnh cao của nữ minh tinh tuyệt đối không thể thua!

 

Quả nhiên, Tần Phạn vừa bước vào đại sảnh công ty, bắt gặp một nhân viên đang livestream xem hôm nay có nghệ sĩ nào đến công ty.

 

Nhân viên: “Tiên nữ đại diện nhan sắc của nhà chúng ta tới rồi.” “Cô Tần ơi, có thể lộ mặt một chút được không ạ?”

Tần Phạn cong môi cười: “Đương nhiên là được rồi.” “Chào mọi người, tôi là Tần Phạn.”

Cô tinh mắt phát hiện khung bình luận vốn chỉ lèo tèo vài cái bỗng nhiên nhảy liên tục ——

 

[ Ai đây! ]

 

[ Mùng một Tết mà Tần tiên nữ lại đến công ty á? ]

 

[ Tiên nữ bé bỏng nói cho các mẹ biết có phải bạn trai nhà em bắt nạt em không! ]

 

[ Vận may gì thế này, lướt đại một cái livestream cũng gặp được tiên nữ tươi rói ]

 

[ Đẹp quá đẹp quá đẹp quá ]

 

Nhân viên thấy số người xem tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vui đến cong cả mắt: “Cô Tần ơi, hay là cô nói thêm vài câu nữa

 

đi ạ?”

 

Tần Phạn thuận thế nói: “Vậy thì, chúc mọi người năm mới vui vẻ, nhớ đi xem 《 Phong Hoa 》 nhé.”

 

Nhân viên nhìn khung bình luận nói: “Các fan đều bảo không mua được vé, bộ phim này đúng là hot quá rồi.”

 

Tần Phạn đã đi về phía phòng nghỉ, thản nhiên nói: “Vậy lát nữa tôi hỏi chị Tưởng xem có thể mở rút thăm trúng thưởng vé xem phim trên Weibo không.”

 

 

Vừa dứt lời đã thấy Tưởng Dung vẫy tay với cô từ xa.

 

Tần Phạn nói với nhân viên và khán giả trên màn hình: “Hẹn gặp lại lần sau.”

 

[ Tiên nữ đừng đi mà ~]

 

[ Đúng là tiên nữ, hạ phàm vài phút đã biến mất rồi ]

 

[ Cũng coi như là cuộc gặp mặt bất ngờ ngày mùng một Tết! ]

 

Vốn dĩ các fan đều tưởng rằng dạo gần đây sẽ không gặp được Tần Phạn.

 

Đoạn livestream tình cờ này được các fan chia sẻ lên Weibo, rất nhanh đã leo lên hot search.

 

Giờ đây Tần Phạn đã là nữ hoàng lưu lượng thế hệ mới, chỉ cần là chủ đề liên quan đến cô, đều có thể dễ dàng leo lên hot search.

 

Hashtag #Nguyện cầu chỉ vì một ngọn đèn từ rạng sáng vẫn còn treo trên hot search, giờ lại thêm hot search #TìnhCờGặpTầnPhạnLivestream.

 

Cộng thêm #TầnPhạnPhongHoa#, vào đêm 30 Tết, một mình cô đã chiếm hơn nửa nhiệt độ của hot search.

 

Dĩ nhiên, hot search top 1 hiện giờ thuộc về nam chính của 《 Phong

Hoa 》 là Phương Du Trạch, phía sau còn kèm theo chữ ‘Bạo’ (ý chỉ cực

hot, bùng nổ).

 

Phương Du Trạch tuy luôn kín tiếng đóng phim, thậm chí rất ít khi tham gia gameshow, dù có tham gia cũng đa phần là các buổi phỏng vấn chứ chưa từng góp mặt trong show thực tế nào, thế nhưng, chính cái phong

thái ‘lão cán bộ’ lạnh nhạt như mây này cộng thêm ngũ quan anh tuấn lại thu hút vô số fan nữ.

 

Trong phòng họp, Tần Phạn thấy mọi người trong Bộ phận Quan hệ công chúng (PR) đều đã có mặt đông đủ, cô khựng lại một chút rồi hỏi: “Mọi người không cần ăn Tết sao?”

 

Phòng họp im lặng trong giây lát. Giám đốc bộ phận PR mặt mày đau khổ: “Thật không dám giấu gì cô, chúng tôi cũng vừa mới tới thôi.”

 

Đợi Tần Phạn ngồi xuống, Tưởng Dung đưa qua một chiếc máy tính bảng: “Em xem đi, cháy tới chúng ta rồi đây này.”

 

Đây là một bài đăng trên diễn đàn.

 

Chủ bài đăng (chủ thớt) phân tích rất logic và chặt chẽ chuyện Phương Du Trạch bí mật kết hôn sinh con, còn đính kèm ảnh chụp chung của gia

 

đình ba người, đúng là bằng chứng thép không thể chối cãi. Chuyện này còn chưa xong, phía sau còn bắt đầu nói ——

【 Vị ảnh đế lạnh nhạt như mây nào đó vốn định công bố chuyện kết hôn và có con vào năm ngoái, nhưng sau đó trong lúc quay 《 Phong Hoa 》 lại thành ‘cặp đôi phim giả tình thật’ với nữ chính ‘tiên nữ hạ

phàm’, dẫn đến thay lòng đổi dạ, nên tiếp tục giấu giếm, âm thầm muốn ly hôn với vợ cả, thậm chí không định nhận con trai, chỉ vì muốn cùng tiên nữ đi hết quãng đời còn lại. Sau đó, trong lúc quay phim, tiên nữ này lại thông qua đạo diễn mà qua lại với người thừa kế của một gia tộc

hào môn hàng đầu nào đó, hai người mới chia tay. 】

Bài đăng này vừa tung ra, ai đọc mà không cảm thán một câu: Giới giải trí thật loạn.

 

Tần Phạn xem xong, không vội xem bình luận, cô dựa người vào ghế, chậm rãi ngước mắt lên: “Người đăng bài này là biên kịch đúng không?”

 

Tưởng Dung: “…”

 

Hoàn toàn không ngờ tới, Tần Phạn nín nửa ngày lại thốt ra một câu như vậy.

 

“Lửa cháy đến nơi rồi mà em còn tâm trạng đùa cợt!”

 

Tần Phạn: “Em không có đùa, cốt truyện cẩu huyết như vậy mà cũng có người tin à?”

 

Giám đốc PR: “Tin chứ, mà còn tin sái cổ nữa là đằng khác.”

 

“Cư dân mạng lại cứ cho rằng những chuyện nhìn có vẻ càng khó tin thì lại càng là sự thật.”

 

Bởi vì, trong mắt họ, giới giải trí còn phức tạp hơn cả trong tưởng tượng.

 

Tần Phạn lướt xem bình luận, quả nhiên toàn là những lời cảm thán chân tình về sự hỗn loạn của giới giải trí, cô không nhịn được cười khẩy một tiếng.

 

Tưởng Dung đau đầu nói: “Bài đăng trên diễn đàn sẽ nhanh chóng bị lan truyền lên Weibo thôi, trước khi chuyện đó xảy ra, chúng ta phải nghĩ ra phương án đối phó.”

 

Tần Phạn thẳng thừng đề nghị: “Xóa bài đi.” “Họ đăng ở đâu thì xóa ở đó.”

Không khí lại một lần nữa chìm vào im lặng.

 

Giám đốc PR: “Cô Tần, e là chúng tôi không có năng lực lớn đến vậy…”

------oOo------

Trước Tiếp