Có sự khoan dung và dịu dàng ẩn sâu trong mắt nàng. Sầm Lộ Bạch tìm thấy tự tin để tiếp tục.
Cô nói: "Vì vậy, Dao Dao đã điều tra em và nhận thức được tình cảm c*̉a tôi dành cho em sớm hơn. Em ấy thỉnh thoảng c*̃ng sẽ bắt đầu gửi cho tôi tin tức về em, cho tôi xem Weibo, tiểu thuyết và ảnh chụp c*̉a em nữa."
"Tôi cảm thấy không nên, nên đã ngăn lại vài lần, nhưng sau đó lại ngầm đồng ý."
"Bởi vì tôi phát hiện ra rằng, vào những ngày mà em ấy không báo tin, tôi vẫn luôn mong đợi."
"Đó là điều duy nhất trong cuộc đời tôi mà mỗi phút mỗi giây đều giống như sự lặp lại, và c*̃ng là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy rằng thời gian vẫn còn ý nghĩa."
"Nhưng thời gian càng trôi qua, tôi lại càng quan tâm đến em hơn, rồi lại cảm thấy không nên. Vì vậy, sau này tôi đã yêu cầu Dao Dao đừng để ý đến em nữa, thay vào đó, tôi thường xuyên đến Đại học Bắc Thành để chờ em."
Cô khẽ mỉm cười, nói đầy bâng quơ:" Nhưng tôi không được may mắn cho lắm, chỉ có thể nhìn thấy em hai lần từ phía xa."
"Một lần vào lúc em đang cho mèo con ăn bên vườn hoa c*̉a học viện. Lần khác là lúc em đang dắt một chú chó con băng qua vạch kẻ đường trước cổng Đại học Bắc Thành."
Cô vẫn nhớ những hình ảnh xưa c*̃ kia rất đáng yêu và ấm áp, giống như làn gió xuân thổi qua núi băng vậy.
Khương Chiếu Tuyết không có bất kỳ ấn tượng nào.
Nàng không biết rõ mùi vị trong lòng mình, giống như chua, c*̃ng giống như đau đớn, ngột ngạt đến khó chịu.
"Vậy tại sao chị không liên lạc với em, hoặc, xuất hiện trước mặt em?"
Nếu lúc đó, Sầm Lộ Bạch chủ động theo đuổi nàng, thì việc nàng chấp nhận cô c*̃ng không phải là không thể.
Nếu cô đến tìm nàng, dù cho chỉ là một lần, có lẽ cả hai đã có kết quả khác sớm hơn.
Nàng đã từng có ấn tượng rất tốt với Sầm Lộ Bạch. Lúc ấy, những sự ấn tượng đó không hề trong sáng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, từ ánh nhìn đầu tiên khi thấy bó hoa Giáng sinh, phản ứng đầu tiên c*̉a nàng là nghĩ đến Sầm Lộ Bạch.
Trong ánh mắt c*̉a Sầm Lộ Bạch không phải không ánh lên sự đau đớn, nhưng cô vẫn bình tĩnh giải thích:" Tôi không biết đó có phải là việc ý nghĩa hay không."
"Mông Mông." Cô nói: "Lúc đó tôi không chắc liệu mình còn có khả năng gánh vác cuộc đời c*̉a người khác hay không."
Có tư cách theo đuổi người khác hay không.
"Trông em quá yếu ớt và quá sạch sẽ, tôi không biết liệu mình có đủ khả năng để bảo vệ em không."
Cô không dám.
Giọng nói của cô trở nên khàn đi đôi chút. Trái tim Khương Chiếu Tuyết đau đớn như bị một con dao đâm vào.
Nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng, một người tự tin và chắc chắn như Sầm Lộ Bạch, lại có một khoảnh khắc do dự hèn mọn như vậy.
Giọng nàng cũng trầm lại: "Vậy tại sao chị lại tặng hoa cho em vào lễ Giáng sinh, còn để lại mã QR Weibo cho em nữa?"
Sầm Lộ Bạch thẳng thắn nói:" Bởi vì trong khoảng thời gian đó, nội dung trên Weibo c*̉a em không được vui cho lắm, nên tôi muốn làm điều gì đó cho em."
Trong lúc tán gẫu vào buổi chiều tại phòng triển lãm vào ngày hôm ấy, Khương Chiếu Tuyết đã từng nói nàng thích nghe nhạc dương cầm mỗi khi tâm trạng không tốt.
Khương Chiếu Tuyết nhớ lại khoảng thời gian đã xa, không tài nào nhớ được vì sao vào lúc đấy, mình lại không vui. Nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ, bó hoa và tiếng đàn dương cầm đã thực sự chuyển hướng sự chú ý c*̉a nàng, khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn.
"Ngoài ra." Sầm Lộ Bạch nói:" Lúc đó, tôi c*̃ng đã quyết định ra nước ngoài để phẫu thuật. Tôi không biết liệu bản thân có còn cơ hội quay về và tặng hoa cho em không."
"Tôi tham lam, muốn hoàn thành ước nguyện c*̉a mình một lần, cho nên đã tự thưởng cho bản thân một lần vào ngày sinh nhật c*̉a mình."
"Vậy nên, chị phẫu thuật là vì em sao?" Giọng Khương Chiếu Tuyết run lên. Nàng nhớ mẹ Chu đã từng nói, bởi vì ca phẫu thuật quá mạo hiểm, nên Sầm Lộ Bạch đã từ bỏ. Nhưng không rõ vì sao, cô bỗng dưng quyết định đến nước A để tiến hành ca phẫu thuật.
Ánh mắt của Sầm Lộ Bạch lóe lên, nhưng lại lắc đầu.
"Không phải, là vì bản thân tôi."
Cô không cần sự đồng cảm, thương hại hay cảm động c*̉a Khương Chiếu Tuyết.
Đây là lần đầu tiên cả hai trực tiếp nói về vấn đề từ kể từ khi ngả bài tại Quân Đình vào ngày hôm ấy.
Sầm Lộ Bạch trả lời:" Lúc sau."
Trong khoảng thời gian hồi phục chức năng tại nước A, tiến độ không mấy suôn sẻ, nhiều lần khiến người khác nản lòng. Sầm Dao sợ tâm lý c*̉a cô không vững, c*̃ng không kiên trì được, nên đã không nói chuyện Khương Chiếu Tuyết đã có người yêu cho cô biết. Mãi cho đến khi cô chuẩn bị trở về Trung Quốc sau khi chữa khỏi chân và muốn theo đuổi Khương Chiếu Tuyết như một người bình thường, Sầm Dao lại nói với cô rằng:" Chị... thật ra... Khương Chiếu Tuyết đã có người yêu rồi."
Ngay tại khoảnh khắc ấy, tai cô ù đi, đôi chân không còn cảm giác đứng vững nữa.
Nhưng dù có ra sao đi chăng nữa, cô vẫn phải tiếp tục đứng lên.
Lý trí mách bảo cô rằng, cô nên cảm ơn Khương Chiếu Tuyết vì sự cam đảm và hy vọng mà nàng đã mang lại cho bản thân cô.
Cô tìm thấy sự kiềm chế trong vô vọng, tôn trọng sự lựa chọn của nàng, chúc phúc cho nàng, và không bao giờ hỏi về nàng nữa.
Đến nước A, c*̃ng chỉ là ý thích.
Một ngày nọ, cô đến Đại học Bắc Thành để cắt băng khánh thành. Lúc đi ngang qua Khoa Nhân văn, cô đã nhìn thấy tên c*̉a Khương Chiếu Tuyết trên bảng thông báo. Chỉ cần khẽ liếc nhìn một lần, niềm khao khát bấy lâu bỗng dưng lội ngược dòng, đánh sập cô.
Cô không thể kìm lòng được, muốn nhìn nàng một lần, thậm chí chỉ là nhìn từ phía xa.
Cô nói: "Vào một ngày nào đó của tháng 2, tôi tình cờ thấy cô ta vừa nói vừa cười, dùng bữa với một người đàn ông khác trong nhà hàng. Thậm chí, người đàn ông đó còn thử nắm lấy tay cô ta, nhưng cô ta không từ chối. Lúc đó, tôi mới nhận thức được chuyện gì đó."
"Vậy tại sao chị không nói với em?" Khương Chiếu Tuyết nghi hoặc.
Lúc đó, cô đã có thông tin liên lạc c*̉a nàng.
Sầm Lộ Bạch nói:" Mông Mông, vào thời điểm đó, em sẽ muốn tin tưởng cô ta hơn, hay sẽ tin một người ngoài cuộc như tôi?"
"Nếu lúc đó cô ta giải thích với em, nói về việc bản thân phải bất đắc dĩ và cầu mong sự tha thứ, liệu em có mềm lòng và tha thứ cho cô ta hay không?"
Khương Chiếu Tuyết không nói nên lời.
Sầm Lộ Bạch ôn hòa, vẻ mặt đầy hiểu rõ.
Cô hiểu Khương Chiếu Tuyết, và c*̃ng yêu tính cách này c*̉a nàng. Bao dung và nhân hậu chưa bao giờ là sai, cái sai là ở việc việc người khác sẽ lợi dụng điều này và làm tổn thương nàng.
Nàng thú nhận:" Em cảm thấy như giông tố, cảm giác như thế giới đang sụp đổ vậy."
"Giống như một phiên bản thực trong buổi biểu diễn c*̉a Truman. Em cảm thấy mình giống như một con cá, sống trong một chiếc lưới mà chị đã cẩn thận làm ra. Chị là người thu lưới, mà em vẫn luôn ngu ngốc, tự mình chui đầu vào lưới."
"Em không thể đối mặt với chị, và c*̃ng không thể đối mặt với chính bản thân mình."
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch sâu thăm thẳm. Cô dẫn dắt tay nàng, đặt lên ngực mình và nói:" Mông Mông, đường đóng lưới nằm trong tay em. Em được tự do, mà tôi, mới là người nằm trong tầm kiểm soát c*̉a em."
Trái tim ấm áp và tươi mát đập không ngừng dưới lòng bàn tay nàng, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ là đã có thể vỡ vụn.
Khương Chiếu Tuyết im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: " Lộ Bạch, chị không tin vào thần phật."
"Em c*̃ng không tin."
Tại sao lại đột ngột như vậy? Mặc dù trước đây, Khương Chiếu Tuyết không phải là tín đồ, nhưng nàng vẫn luôn tin tưởng, không phải trong trạng thái vô tôn này.
"Không cần đâu. Em cứ là chính mình đi." Cô an ủi.
Khương Chiếu Tuyết không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Lồng ngực Khương Chiếu Tuyết dường như đang rạo rực, thậm chí còn quên cả chớp mắt.
Sầm Lộ Bạch nói:" Nếu trong tim có nỗi sợ hãi, mọi hành động đều sẽ kiềm chế lại."
Bà ngoại đã dạy cho cô trở nên dũng cảm, và Khương Chiếu Tuyết đã dạy cô phải biết sợ hãi.
Cô cảm ơn số phận đã cho cô gặp Khương Chiếu Tuyết, đã cho cô một niềm khao khát về ánh sáng mới c*̉a thế giới này, và c*̃ng có thể nâng đỡ cô qua vũng lầy này, để bước đến hiện tại trong sạch hơn.
Cô c*́i người, hôn lên môi Khương Chiếu Tuyết đầy thành kính:" Tôi là chủ nhân của số phận mình."