Bất Chợt Nảy Sinh - Trân Châu Thiếu Nữ

Chương 8

Trước Tiếp

Trong lòng Yến Kiều An, Phan Mục luôn là một người sạch sẽ và dịu dàng.

 

Nhưng bây giờ anh ta lại tóc tai bù xù, quầng thâm mắt, trông tiều tụy đến lạ.

 

"Kiều An, anh xin lỗi, anh thực sự biết sai rồi, cô ấy đã giải thích cho em rồi đúng không? Anh thực sự bị ép buộc."

 

Nghe những lời gần như van xin của đối phương, ánh mắt kiên quyết của Yến Kiều An như một dấu ấn.

 

Cô hất tay Phan Mục ra, "Thôi được rồi, đã đến nước này rồi mà anh còn muốn đổ lỗi cho người khác trước sao?"

 

Yến Kiều An hạ thấp vai, tiếp tục nói: "Em không muốn nói xấu anh, chia tay trong êm đẹp đi."

 

Phan Mục vẫn không chịu buông tha, lại nắm chặt vai cô, "Kiều An, xem như chúng ta đã yêu nhau bấy lâu nay, hãy cho anh thêm một cơ hội được không?"

 

Có lẽ vì sợ Yến Kiều An vùng vẫy, lần này anh ta nắm tay cô rất chặt.

 

Cô nhíu mày vì đau, đúng lúc cánh tay Yến Kiều An bắt đầu tê dại thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh bấm còi, giọng người lái xe trầm thấp mang theo chút lười biếng, "Tránh ra."

 

Phan Mục cúi đầu nhìn vạch kẻ ô đậu xe dưới chân, lúc này mới buông tay kéo Yến Kiều An sang một bên.

 

Yến Kiều An một tay xoa vai, tay kia vẫn đang vùng vẫy, túi xách của cô cũng rơi xuống đất.

 

Chiếc xe lùi vào chỗ đậu, người đàn ông bước xuống xe, cúi người nhặt túi xách lên.

 

Anh ta nhìn thấy tấm thẻ nhân viên rơi ra, cầm lên xem xét kỹ lưỡng rồi nhét lại vào túi.

 

Ánh mắt hướng về phía hai người đang giằng co, anh ta nhướng mày, "Chậc... cái túi này nếu không cần thì tôi vứt hộ nhé?"

 

Phan Mục và Yến Kiều An đồng thời quay đầu lại.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông, Yến Kiều An bỗng cảm thấy nóng bừng từ trong lồng ngực, mặt đỏ bừng.

 

Lúc này Phan Mục mới buông tay cô ra, anh ta hất hàm về phía người đàn ông, "Cảm ơn, đưa cho tôi."

 

Chu Ngôn nhìn Phan Mục từ trên xuống dưới, giọng điệu có chút khinh thường, "Túi xách nữ, của anh à?"

 

Phan Mục nhíu mày, anh ta hất hàm về phía Yến Kiều An, "Cô ấy là bạn gái tôi."

 

"Tôi không phải!" Yến Kiều An vừa nói vừa đi đến bên cạnh Chu Ngôn lấy lại túi xách của mình, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

 

Cô cầm túi định quay người bỏ đi thì Phan Mục lại định kéo cô lại.

 

Chu Ngôn bước lên một bước, vai anh chạm vào cánh tay vừa giơ lên của Phan Mục, "Cho tôi mượn đường."

 

Phan Mục bị anh va vào khiến cánh tay lệch đi, hụt hẫng, anh ta trừng mắt nhìn Chu Ngôn, "Anh chàng này..."

 

Chu Ngôn nghiêng đầu nhìn anh ta, "Có việc gì?"

 

Nhìn Yến Kiều An chạy đi, Phan Mục càng thêm bực bội không biết trút giận vào đâu.

 

Đàm Vân Vân ngồi trong quán nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra ở cửa.

 

Lúc này cô ta vội vàng bước ra khỏi quán cà phê, mỉm cười vẫy tay với người đàn ông, "Chu Ngôn, ở đây."

 

Khi Chu Ngôn khẽ gật đầu bước về phía cô ta, Đàm Vân Vân lại lén liếc mắt ra hiệu cho Phan Mục, bảo anh ta nhanh chóng rời đi.

 

Chương 8

 

Vẫn là vị trí cũ, Chu Ngôn nhìn Đàm Vân Vân, "Gọi tôi đến đây có chuyện gì?"

 

Đàm Vân Vân đưa tay vén tóc ra sau tai, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, "Hôm nay sao anh lại đến sớm vậy?"

 

Hôm nay Chu Ngôn mặc một bộ đồ thể thao màu đen tuyền, vốn dĩ đã là một anh chàng đẹp trai với đường nét sắc sảo, càng tôn lên vẻ phóng khoáng.

 

Anh thờ ơ đáp: "Không thể lúc nào cũng đến muộn được. Người ở cửa vừa nãy, là đồng nghiệp của cô à?"

Trước Tiếp