Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi

Chương 15

Trước Tiếp

Đêm đó, sau khi Hình Mộ Bạch về đội, anh tắm rửa sạch sẽ rồi tập hợp đội viên ra sân, bắt họ thực hiện tất cả các bài huấn luyện, bao gồm cả chỉ đạo viên của đội – Ngụy Giai Địch.

Chú Dương ở nhà ăn thấy tối rồi mà Hình Mộ Bạch còn huấn luyện thì đi tới bên cạnh anh hỏi: “Đám nhóc này lại không nghe lời à?”

Hình Mộ Bạch mỉm cười đáp: “Vâng ạ”

“Cháu vẫn chưa ăn cơm đúng không?” Chú Dương ân cần hỏi, không đợi Hình Mộ Bạch trả lời đã nói tiếp: “Theo chú vào đây ăn đi.”

Hình Mộ Bạch nhấc chân đi theo, trước khi rời đi còn quay lại nhìn đám lính đang bị phạt một lượt, hừ một tiếng mới đi vào nhà ăn.

Hình Mộ Bạch ngồi trước bàn ăn, sống lưng thẳng tắp. Chú Dương bưng thức ăn nóng hổi ra, đặt trước mặt anh: “Vẫn còn nóng đấy, cháu mau ăn đi.”

Hình Mộ Bạch nói cảm ơn rồi cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cơm.

Lúc ăn cơm, anh có thói quen không nói chuyện, tập trung ăn nhanh nhất có thể. Có lẽ do thói quen công việc tạo nên.

Làm nghề này, bạn sẽ chẳng biết khi nào chuông báo vang lên, vì vậy làm gì cũng phải dứt khoát, nhanh nhẹn, không được lề mề.

Nói khó nghe thì mỗi lần ăn cơm đều phải chuẩn bị tâm lí “Đây có thể sẽ là bữa cơm cuối cùng”.

Chuyện này không hề cường điệu chút nào.

Sau khi được điều về đội trung đội đặc nhiệm mấy tháng, Hình Mộ Bạch đã trải qua cảm giác mất đi đồng đội.

Hôm đó, mọi người cùng nhau đi ăn trưa, vừa gắp được hai đũa thì chuông báo cháy đã vang lên. Tất cả lập tức buông đũa xuống, chạy ra xe cứu hỏa.

Một câu lạc bộ bị cháy, lửa rất lớn, nhuộm đỏ nửa bầu trời, khói dày đặc bao trùm không khí, tất cả các đội đặc nhiệm và đội chữa cháy của thành phố Thẩm đều được điều động đến hiện trường, đồng tâm hiệp lực dập lửa cứu người.

Nhưng lần đó, một đội viên trong trung đội đặc nhiệm của Hình Mộ Bạch đã hy sinh, sáu người bị thương nặng phải nhập viện.

Chỉ còn một tháng nữa, đội viên đã hy sinh ấy sẽ xuất ngũ, về nhà cưới vợ.

Một khoảng thời gian dài sau ngày hôm ấy, Hình Mộ Bạch cứ nhớ đến nụ cười phúc hậu của đội viên đó khi khoe với mọi người vợ sắp cưới của cậu ấy đang ở nhà chờ cậu ấy về để kết hôn.

Trong buổi di quan của đồng đội, Hình Mộ Bạch đã gặp được vợ sắp cưới của cậu ấy, cô gái đau khổ gào khóc, ngất xỉu mấy lần liền.

Mẹ của đội viên đó thì tuổi cao sức yếu, không thể tới nơi đưa tiễn con trai về nơi an nghỉ cuối cùng.

Cảnh tượng này khiến cả đám đàn ông rắn rỏi đỏ cả mắt.

____

Chờ Hình Mộ Bạch ăn xong, chú Dương mới hỏi: “Nghe chỉ đạo viên nói, cháu sắp chuyển công tác à?”

Hình Mộ Bạch im lặng một lát, gật đầu: “Cấp trên nói vậy ạ, nhưng mà cháu vẫn chưa kiểm tra sát hạch nên tạm thời vẫn chưa chuyển đi.”

Chú Dương cười: “Chuyện về đại đội sẽ không vất vả như này nữa, ít nhất tính chất công việc sẽ an toàn hơn.”

Hình Mộ Bạch chỉ cười, không nói gì.

Chúng ta ra ngoài xem đám nhãi ranh kia đi!” Chú Dương đứng lên, cùng Hình Mộ Bạch đi ra ngoài.

Lúc họ đi ra sân, cả đội vẫn đang hì hục tập luyện. Nhìn con trai nghiêm túc tập luyện, chú Dương vui mừng cảm thán: “Mấy năm nay, nhờ có cậu quản lý mà tên nhóc Dương Nhạc kia mới trở thành một chiến sĩ chân chính như bây giờ.”

Hình Mộ Bạch bình tĩnh mỉm cười: “Không phải đâu ạ, bản thân cậu ấy rất cố gắng”

Thật ra Dương Nhạc là trẻ mồ côi được chú Dương và dì Vương ở phòng y tế nhận nuôi, hai vợ chồng sống với nhau hơn nửa đời nhưng vẫn không có con, họ cảm thấy Dương Nhạc là đứa con mà trời xanh ban tặng nên hết mực cưng chiều cậu. Đến thời kì phản nghịch, Dương Nhạc đánh nhau, say rượu, hút thuốc, trở thành một tên côn đồ. Lúc đó, chú Dương gặp tai nạn ngoài ý muốn, phải truyền máu, khi biết mình không phải con ruột của hai người, Dương Nhạc vừa mới trưởng thành như bị giáng một đòn chí mạng.

Sau đó Dương Nhạc càng ngày càng ngang ngược hơn, suốt ngày lêu lỏng với đám bạn xấu, sau đó vô tình gây ra hỏa hoạn trong lúc hút thuốc.

Vụ hỏa hoạn đó suýt nữa cướp đi mạng sống của cậu, từ quỷ môn quan trở về, Dương Nhạc đã biết điều hơn hẳn, không cố ý chống đối ba mẹ nữa, nhưng ở độ tuổi đó, cậu không tâm sự với ba mẹ mà chọn thể hiện bằng hành động, cậu quay về trường, chăm chỉ học tập, một năm sau, Dương Nhạc tốt nghiệp cấp 3, đăng kí nguyện vọng là trường quân sự.

Sau đó, cậu trở thành lính cứu hỏa.

Lúc mới gia nhập đội đặc nhiệm, Dương Nhạc rất kiêu ngạo, không để ai vào mắt, bởi vì thường xuyên đứng đầu trong trưởng nên cậu cảm thấy mình rất lời hại, lúc đối mặt với Hình Mộ Bạch cũng rất khinh thường.

Sau một lần so tài với Hình Mộ Bạch và thất bại thảm hại thì Dương Nhạc đã bớt kiêu ngạo hơn, cũng nhận ra vấn đề của bản thân.

Lúc đó Hình Mộ Bạch nói với Dương Nhạc như này: “Cậu có thể kiêu ngạo, nhưng trước hết, cậu phải có đủ bản lĩnh để kiêu ngạo!”

Từ đó, Dương Nhạc kiêu ngạo, tự đại, không biết trời cao đất dày là gì dần thay đổi dưới sự huấn luyện ma quỷ của Hình Mộ Bạch, cậu được mài dũa cẩn thận, trở nên trưởng thành, chững chạc hơn rất nhiều.

Mối quan hệ giữa Dương Nhạc với ba mẹ cũng dần được xoa dịu, cuối cùng cậu trai trẻ cũng mở rộng lòng với ba mẹ nuôi của mình.

Chú Dương nhìn con trai đang tập luyện, cười dịu dàng: “Lúc thằng nhóc này 16 tuổi, chú không mong nó cống hiến gì cho xã hội, chỉ mong nó đừng làm gì nguy hại đến mọi người thôi.”

Hình Mộ Bạch nhìn chiến binh mình đào tạo, khóe môi khẽ nhếch lên: “Bây giờ cậu ấy rất xuất sắc, đem hết tuổi xuân của mình cống hiến cho nghề cứu hỏa, là một chiến sĩ dũng cảm.

Chú Dương cười: “Đúng vậy!”

Lát sau, ông thở dài, nói: “Cậu mà rời trung đội thì đám nhóc này sẽ không nỡ đâu.”

“Nhưng mà như vậy cũng tốt, cũng tốt. Cậu không thể cứ ở tiền tuyến cả đời được, cũng không còn trẻ nữa, nên suy nghĩ đến chuyện của mình rồi.” Chú Dương vỗ vỗ vai Hình Mộ Bạch, nói.

Hình Mộ Bạch vô thức nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cả đội đang huấn luyện, một lát sau mới nói: “Không vội ạ.”

Điện thoại trong túi chợt reo lên, Hình Mộ Bạch lấy ra xem, thấy vậy, chú Dương vẫy tay với anh: “Chú về nghỉ ngơi trước đây, haiz, già rồi, không thức khuya được.” Vừa than thở, ông vừa xoay người rời đi.

Hình Mộ Bạch nhấc máy, bên kia Lâm Sơ Thanh vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, cô lười biếng nằm bò ra bàn, nhắm chặt mắt lai, lười biếng hỏi anh: “Đội trưởng, anh đã uống thuốc hạ sốt tôi đưa chưa?”

Lúc này Hình Mộ Bạch mới nhớ tới vỉ thuốc bị mình để quên trong phòng, anh khẽ “ừm”, hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Lâm Sơ Thanh không vui, cao giọng đáp: “Có.”

“Chuyện gì?” Anh bình tĩnh hỏi.

“Hôm nay lúc nhảy xuống sông, anh có cảm thấy sợ không?”

Hình Mộ Bạch nhét một tay vào túi quần, hừ lạnh: “Sợ gì chứ?”

Lâm Sơ Thanh không ngờ anh sẽ hỏi ngược lại mình như vậy, cô ngừng một chút mới nói tiếp: “Hình Mộ Bạch, khoảnh khắc anh nhảy xuống, tôi cảm thấy mình như chết rồi!”

Giọng nói cô hơi khàn, nghe có vẻ mệt mỏi, không giống giọng điệu tinh nghịch như lúc bình thường trêu anh.

Trái tim Hình Mộ Bạch không khống chế được xuất hiện cảm giác rung động xa lạ.

Nhưng anh lại không hiểu, cũng không để ý sự thay đổi nhỏ bé đó, chỉ nhíu mày nghĩ, nghe giọng cô có vẻ không vui.

Ngay sau đó, giọng nói của cô mềm mại như làn gió đêm, nhẹ nhàng vang lên bên tai anh: “Nhưng mà, khi nhìn thấy anh bình an vô sự, tôi dường như đã sống lại lần nữa.”

Hình Mộ Bạch: “…”  

Trước Tiếp