
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Edit + Beta: Chan + Yan
Dạo này nhóm người hâm mộ của Dụ Duy Giang có chuyện rồi.
Bình thường fans đều lặn mất tăm không ngoi lên chút nào, ấy vậy mà hai hôm nay đều xông hết lên.
[Các chị em mau đi bảo vệ người nhà, trên kia toàn fans Lương Tử Hưng thôi.]
[Gặp anti xin hãy báo cáo!!! Đừng cho tụi nó có cơ hội ngoi lên! Cứ báo cáo hết!]
[??? Tui vừa bỏ lỡ chuyện gì à]
[Fans Lương Tử Hưng mắng Giang Giang dựa hơi Lương Tử Hưng, trên siêu thoại không nhìn nổi nữa rồi, siêu thoại Dư Lương (Dụ Lương)* cũng bị nhắm đến]
*Dụ Lương 喻梁 [Yù liáng], Dư Lương 余粮 [Yú liáng], 余 là Dư thừa, 粮 Lương là Lương thực.
[ fans bên đó đúng là chỗ nào cũng chõ vào]
[#Liên kết# Các chị em, tui đăng bài đáp trả, mọi người vào xem đi rồi tập trung báo cáo nữa là được!]
Thời Dẫn nhìn điện thoại nhíu mày, vào siêu thoại Dụ Duy Giang xem tình hình, quả nhiên, trang chủ toàn bài đăng bôi xấu khó nhìn.
[Kính nhờ mấy người đừng xoay vấn đề như thế được không? Fan only Lương Tử Hưng xin cảm tạ, xem có một bộ phim thôi đã làm mấy người ghép CP được rồi, cố chấp đến thế là cùng]
[Lũ hủ lăn hết đi dùm]
[Cười chết tui, trước đây tui còn chằng biết Dụ Duy Giang là ai, thấy hot là xà vào dựa hơi à? Hút máu người khác thích quá ha ]
[Không hot thì phải dựa thôi.]
[Ghép ghép cmm ]
[Việc chính thì không làm chỉ biết kiếm hint! Đáng đời chính chủ!]
Tất nhiên những người vào siêu thoại đăng bài chửi bới chỉ là thiểu số, phần lớn đều đang ở siêu thoại CP bên kia nhưng chỉ nhìn những bài đăng này thôi đã đủ khiến người ta tức đến nghẹt thở.
Thời Dẫn kìm nén cơn giận, báo cáo từng cái một.
Dụ Duy Giang đã lường trước tình huống này từ lâu. Dường như Thời Dẫn cũng dần hiểu ra vì sao phía Lương Tử Hưng lại mặc kệ làn sóng CP này.
“Má nó! Ra là nhân cơ hội chèn ép anh!” Lính mới Hình Kiêu cuối cùng cũng vỡ lẽ, “Anh còn chưa nổi, bọn họ không cần tốn nhiều sức đã hắt hết nước bẩn cho anh. Fans cậu ta hùng hậu, bao nhiêu tội danh bán hủ anh gánh hết! Bảo sao lúc trước công ty muốn ghép CP hai người bọn họ đồng ý nhanh thế.”
May mà không theo sắp xếp của công ty, tình hình chưa đến nỗi quá tệ.
Trường hợp xấu nhất Dụ Duy Giang cũng đã nghĩ tới rồi. Chờ thời điểm CP anh và Lương Tử Hưng đang nóng nhất, đối phương mua một cái top tìm kiếm bôi xấu, lại tìm vài fan có ảnh hưởng kích động, điều hướng dư luận, đến lúc ấy thì thân là bên bị dựa hơi – Lương Tử Hưng có thể toàn thân trở ra, còn anh, sẽ thương tật đầy mình, bị người qua đường nhấn chìm.
Vậy nên Dụ Duy Giang mới lúc nào cũng cảm thấy người như Lương Tử Hưng quá giả tạo. Anh còn chưa động chạm gì tới cậu ta, cậu ta đã ra tay trước rồi.
Đúng là họa vô đơn chí, ê-kíp Dụ Duy Giang đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, vừa phải lo người hâm mộ của Lương Tử Hưng gây hấn trên mạng, vừa phải lo chuyện Dụ Duy Giang xích mích giám đốc kế hoạch làm suy giảm rất nhiều hợp đồng.
Ban đầu Hình Kiêu nhận được cũng kha khá kịch bản nhưng xích mích của Dụ Duy Giang và giám đốc kế hoạch vừa nổ ra, ít nhiều gì công ty cũng phải có hành động để cảnh cáo người khác nữa chứ.
Phần lớn kịch bản sụt giảm, Hình Kiêu vẫn ra sức kiếm được cho Dụ Duy Giang một bộ, là phim chất lượng tốt, cát-xê cao, chủ đề hay, nói về công lý tư pháp.
Chỉ có điều là nhà đầu tư yêu cầu gặp mặt Dụ Duy Giang, các khía cạnh đều hài lòng thì mới cung cấp cơ hội thử vai.
Bữa tiệc được hẹn vào tối nay.
Hình Kiêu đưa Dụ Duy Giang đến cửa khách sạn, “Xong thì gọi cho em, em tới đón anh.” Hình Kiêu siết chặt nắm tay quơ quơ, “Cố gắng chiến đấu nha anh Dụ, chờ tin tốt của anh.”
“Ừ.”
Dụ Duy Giang chủ động đến sớm trước mấy phút, lúc anh vào phòng riêng bên trong vẫn chưa có ai. Dụ Duy Giang tìm một chỗ ngồi xuống, ngồi một hồi cảm thấy trong phòng hơi nóng nên cởi áo khoác ngoài khoác lên ghế.
Lúc này ngoài phòng vừa khéo có người đến, là một người phụ nữ toàn thân đồ hiệu cao cấp, tóc búi cao sau gáy, trang điểm rất tinh tế. Trên người chị thoảng mùi phấn son, không nồng, thậm chí còn rất thơm nhưng Dụ Duy Giang không thích mùi này.
Dụ Duy Giang đứng trước bàn, áo khoác vắt trên cánh tay, lịch sự gật đầu với chị một cái: “Chào chủ tịch Tào.”
Người kia quan sát Dụ Duy Giang, từ tay áo xắn đến nút áo trên cùng không cài. Chị cười mỉm: “Cậu Dụ?”
Dụ Duy Giang đáp lại một tiếng.
“Cậu đẹp trai hơn trên TV.” Tào Mính ra hiệu trợ lý phía sau rời đi, kéo ghế, ưu nhã ngồi xuống.
Dụ Duy Giang nói tiếng cảm ơn, nở nụ cười giả tạo.
Phục vụ mang đồ lên, Tào Mính yêu cầu họ rót rượu cho Dụ Duy Giang. Chị mang tư thái đoan trang, thoải mái, mọi thứ đều không tự mình động tay, ngón tay mềm mại đung đưa chỉ đạo người phục vụ.
Các món ăn lên đủ, phục vụ ra khỏi phòng.
“Cậu Dụ năm nay 27 phải không?”
“28.”
“Vậy là có tài nhưng thành đạt muộn.” Tào Mính cười cười, “Quá nhiều người không có mắt nhìn, người trong giới cũng quá nhiều kẻ không đáng giá.”
Dụ Duy Giang nhìn chị một cái.
Tào Mính vẫn cong mắt cười: “Tôi vừa nhìn cậu đã thấy có giá.”
Chị cũng có một đôi mắt biết cười, nhưng cười lên chẳng đẹp bằng Thời Dẫn chút nào.
Dụ Duy Giang không đáp lời, thoạt nhìn có vẻ lòng anh đã hiểu rõ, cũng rất biết điều. Tào Mính cảm thấy hài lòng. Khuôn mặt anh chàng này vừa ý chị, dáng vóc cũng vừa ý chị, quan trọng nhất là biết nhìn vấn đề.
Chị đã gặp quá nhiều người ban đầu ngạc nhiên cuối cùng thỏa hiệp, chẳng mấy người vừa bắt đầu đã nhìn rõ ràng mọi chuyện như thế, huống chi ngoại hình lại rất xuất chúng.
“Tôi là nhà đầu tư “Vọng Giang Hải”, cũng là nhà sản xuất. Bữa cơm hôm nay chỉ có hai chúng ta. Cậu đã xem kịch bản chưa?” Tào Mính dịu dàng hỏi anh.
“Xem rồi.”
“Cậu thấy sao?”
“Rất hay.” Dụ Duy Giang đánh giá khách quan, nếu không anh cũng không ngồi đây.
Bọn họ cách nhau một khoảng cách bằng 1 chỗ ngồi, Tào Mính nghiêng người sang cụng ly với anh một cái: “Không uống một chút à?”
“Tôi không biết uống.”
Tào Mính tự nhấp một ngụm, bảo: “Không biết uống sao được.” Chị nháy mắt với anh một cái, “Uống chút.”
Chị đã có tuổi, khi cười khóe mắt có nếp nhăn nhỏ nhưng da dẻ được chăm sóc kĩ càng, tất nhiên không giống kết cấu da tự nhiên của thời con gái trẻ trung nữa. Dụ Duy Giang chưa ăn gì nhưng lại cảm giác muốn ói.
Hình Kiêu vẫn đang chờ tin tốt từ anh.
Đó giờ anh chưa lần nào mang tin tốt về cho cậu chàng.
Dụ Duy Giang im lặng, nhấc ly lên nhấp một ngụm.
Không biết uống không phải Dụ Duy Giang nói bừa, tửu lượng của anh quả thật không tốt, hồi xưa cũng vì chuyện này mà ăn trái đắng nhiều. Lâu lắm rồi anh không uống đồ người khác đưa.
Tất nhiên, trừ ly Starbucks Tiramisu Frappuccino của Thời Dẫn.
Đến tận bây giờ Dụ Duy Giang vẫn nhớ cái vị đó, ngọt ngấy.
Rượu khó uống hơn Frappuccino nhiều, Dụ Duy Giang vẫn bị Tào Mính ép uống mấy ly. Rượu qua mấy lần, anh cảm giác có một bàn tay mềm mại sượt qua eo bụng mình.
Dụ Duy Giang vô thức hất tay Tào Mính ra.
Uống chút rượu thì cũng thôi, động tay động chân là đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Dụ Duy Giang rồi. Anh đã đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá quá cao Tào Mính, sớm biết kết quả cuối cùng vẫn là thế này thì ngay từ lúc bắt đầu anh đã không nên lãng phí thời gian làm gì.
Cũng tại Hình Kiêu, chờ tin tốt gì chứ, có lẽ anh không mang tin tốt gì về cho cậu chàng được rồi.
Dụ Duy Giang đỏ mắt nhìn sang Tào Mính.
“Sao đột nhiên lại luẩn quẩn trong lòng rồi?” Mặt Tào Mính hồng hồng, tủm tỉm cười.
Giọng Dụ Duy Giang đã hơi khàn: “Tôi không ngủ với phụ nữ già.”
Tào Mính biến sắc.
Dụ Duy Giang đứng dậy, người hơi loạng choạng. Anh cầm áo khoác trên ghế ra khỏi phòng riêng, nghe được tiếng thủy tinh vỡ phía sau.
Gió thổi làm người tỉnh táo hơn nhiều, Dụ Duy Giang váng đầu nên nhìn đường không rõ. Trí nhớ của anh quay về hai năm trước, trùng với hình ảnh vừa rồi, may mà Tào Mính không bỏ gì vào rượu, Dụ Duy Giang còn phải cảm ơn chị ta một câu.
Dụ Duy Giang ngồi xuống ghế dài ven đường, mở điện thoại nhìn màn hình, đầu anh choáng váng vô cùng, đến nỗi tầm nhìn bắt đầu xiêu vẹo. Dụ Duy Giang hoảng hốt gọi một cuộc điện thoại.
Chuông reo đã lâu mà không có ai bắt máy, cảm xúc Dụ Duy Giang trở nên nôn nóng.
“Alo..?”
Giọng nói bên kia điện thoại hơi thận trọng, ngập ngừng. Giọng này không phải Hình Kiêu, Dụ Duy Giang ngẩn ra.
“Y huynh…?”
Dụ Duy Giang cúp máy.
Thời Dẫn cầm điện thoại trong sự hoang mang tột độ: “Cái gì vậy? Trượt tay?”
“Ai đấy?” Bạn cùng phòng vừa cắn miếng kem vừa hỏi cậu.
“Một người bạn trên mạng.”
“Nữ?”
“Nam.”
“Xùy, chả có gì hay.”
Dụ Duy Giang cúi người, khuỷu tay chống trên đầu gối, ra sức dụi mắt. Màn hình điện thoại nảy lên mấy tin nhắn, là Thời Dẫn gửi tới, hỏi anh sao vậy, có chuyện gì à.
Hình như cậu rất lo cho người tên Y này, còn gửi cả tin nhắn thoại qua.
“Sao đấy? Sao tự nhiên lại gọi điện cho tôi, làm tôi giật mình luôn đó haha.”
Giọng cậu thoải mái như cơn gió đêm, nhẹ nhàng khoan khoái.
Dụ Duy Giang mở tin nhắn thoại nghe lại lần nữa.
Thời Dẫn vừa mới đăng một bài lên vòng bạn bè. Cậu đang ra ngoài chơi với bạn cùng phòng, hình như là một công viên giải trí. Cậu đăng định vị, cách chỗ Dụ Duy Giang không xa.
Dụ Duy Giang muốn Thời Dẫn đi sang phía Nam một chút, đi tới chỗ anh, cong mắt nói với anh đôi câu. Còn có muốn cậu nói đưa anh về nhà.
Năm phút trôi qua, có vẻ Thời Dẫn không đi về phía Nam, còn Dụ Duy Giang lại bị người qua đường nhận ra.
“Xin hỏi… Anh là Dụ Duy Giang phải không?”
Dụ Duy Giang ngẩng lên. Trước mặt anh là một cô gái, trông có vẻ là một học sinh. Cô bé hét lên, sau đó vội bịt miệng.