
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Hà Tu Quân thấy lời mẹ nói tuy sát muối vào tim, nhưng cũng không phải không có lý, nhất là sau khi bị Lộ Tịch Nghe liếc nhìn liên tục, khao khát được sống còn vượt xa ham mu/ốn tình yêu.
Cậu thầm nghĩ, một người đẹp như thế, sao lại không có bạn đời được.
Ô ô ô... Hà Tu Quân bị Lộ Tịch Văn nhìn đến nóng hết cả người, đành kiếm cớ đi vào nhà vệ sinh.
Người đi rồi, Lộ Tịch Văn mới khẽ hỏi Quan Ngạn: "Bạn cậu không có vấn đề gì chứ?"
Quan Ngạn nhấp ly rượu, cười hừ: "Có vấn đề hay không cậu không phải đã nhìn ra rồi sao? Yên tâm, màn tuyên bố chủ quyền này của cậu hiệu quả cực tốt, người ta chắc chắn không còn tâm tư gì nữa đâu."
Lộ Tịch Nghe: "Tôi còn chưa tuyên bố gì cả."
Quan Ngạn: "..."
Bùi Vụ không nghe thấy đoạn này, cơn đau đầu qua đi là cơn buồn ngủ ập tới mãnh liệt. Cậu che miệng ngáp một cái rồi nói: "Về thôi."
"Ừm, về."
Hai người chào mọi người rồi cùng nhau rời đi.
Không muốn ăn gì, Bùi Vụ về nhà nấu hai bát mì, trộn với dưa muối đã làm từ trước. Đêm nay cậu cần phải được nghỉ ngơi thật tốt.
Lộ Tịch Văn thấy cậu buồn ngủ, chờ Bùi Vụ rửa mặt xong liền đuổi cậu lên giường ngủ. Bùi Vụ lúc đầu còn có thể trả lời Lộ Tịch Văn vài câu, sau đó Lộ Tịch Văn nói gì cũng không còn nghe thấy cậu trả lời nữa.
Anh còn chút việc cần xử lý nên nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cậu.
Sáng hôm sau là thứ Bảy, Bùi Vụ ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh dậy một cách tự nhiên. Mở mắt ra, đã 10 giờ sáng.
Cậu cảm thấy trên người hơi nặng, và trạng thái này vẫn kéo dài cho đến khi cạu từ nhà vệ sinh bước ra. Lộ Tịch Văn vừa lúc đẩy cửa vào, Bùi Vụ mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu xám nhạt, có lẽ vì ngủ quá say nên hốc mắt hơi đỏ, cả người toát lên vẻ lười biếng và thư thái mà người khác cả đời này khó mà thấy được. Cuối cùng, cậu gục đầu lên vai Lộ Tịch Văn, ngay lập tức khiến cho ai đó mềm nhũn cả người.
Lộ Tịch Văn cố gắng hết sức để giữ vững, ho khan một tiếng: "Sáng sớm đã làm nũng?"
Bùi Vụ lười sửa lời: "Cho em một chút pheromone đi."
Lộ Tịch Văn một tay kéo cổ áo cạu ra.
Cơn choáng váng ban đầu kết thúc, cảm giác một luồng sức mạnh được sản sinh.
"Cảm ơn." Bùi Vụ vỗ vỗ vai người đàn ông rồi đẩy anh ta ra ngoài.
Lộ Tịch Văn sững sờ tại chỗ, thật tàn nhẫn, dùng xong rồi vứt!
Bữa sáng hôm nay do dì làm, canh gà hầm đậm đà mà không ngấy, lại có thêm bánh bao thịt. Bùi Vụ vừa tỉnh giấc đang đói nên ăn rất ngon miệng.
Ăn được nửa chừng, điện thoại rung lên, Bùi Vụ cầm lên nhìn.
"Buổi chiều em ra ngoài một chuyến." Bùi Vụ nói.
Lộ Tịch Văn ngẩng đầu: "Đi đâu?"
"Em gái em đến." Bùi Vụ nói: "Đưa con bé đi ăn cơm, tiện thể đi chơi một chút."
Lộ Tịch Văn trầm mặc một lúc: "Anh rảnh, đi cùng nhé."
Bùi Vụ bật cười: "Tất nhiên rồi, chỉ cần không làm chậm trễ công việc của anh là được."
Bùi Trân từ bến xe khách bắt taxi đến, Bùi Vụ lái xe chờ ở cửa một công viên.
Khoảng hai mươi phút sau, Bùi Trân bước xuống từ chiếc taxi. Cô bé sau một thời gian không gặp đã cao hơn, mảnh mai hơn nhưng tinh thần rất tốt, tóc đuôi ngựa cột cao, đeo túi xách một bên vai, toát lên vẻ tự tin tươi trẻ khó tả.
Lúc này mới giống người nhà của Bùi Vụ, Lộ Tịch Văn thầm nghĩ.
"Chỗ này!" Lộ Tịch Văn vẫy tay.
Bùi Trân thấy giọng nói này không giống anh trai mình, đến gần nhìn thấy Lộ Tịch Văn ở ghế phụ, người không khỏi đứng thẳng lại: "Ngài Lộ."
Lộ Tịch Văn cười nhạt: "Gọi gì mà ngài, gọi anh."
Lúc này Bùi Trân mới thấy người lái xe là Bùi Vụ, tức thì mắt sáng lên: "Anh hai!"
"Lên xe đi." Bùi Vụ nói giọng ấm áp.
Đang giữa trưa, Bùi Vụ hỏi: "Muốn ăn gì không?"
Bùi Trân: "Ăn gì cũng được hả?"
Lộ Tịch Văn: "Đừng ngại, em cứ gọi món đi."
Bùi Trân l**m môi: "Bít tết với mì Ý các loại."
Lộ Tịch Văn nói tên một nhà hàng, Bùi Vụ đạp ga.
"Tiền cơm ở nhà không đủ sao?" Bùi Vụ hỏi: "Tiền tiêu vặt anh cho em hàng tuần đâu?"
"Em tiết kiệm cả, không thích tiêu xài lung tung." Bùi Trân nói: "Để dành vào đại học."
Bùi Vụ: "Tiền vào đại học anh sẽ cho em riêng."
"Không cần đâu, em cũng không tiêu nhiều như vậy." Bùi Trân lấy Bùi Vụ làm gương, rất chăm chỉ học hành. Số tiền đó cô bé bỏ riêng vào một cái thẻ, không ai trong nhà biết.
Bùi Vụ cho tiền tiêu vặt không ít, nhưng nếu Bùi Trân tiêu xài thoải mái một chút, chắc chắn sẽ bị Trương Văn Tú phát hiện, đến lúc đó chuyện anh trai cho tiền sẽ bị bại lộ. Anh trai khó khăn lắm mới thoát ra được, Bùi Trân không muốn gây thêm phiền phức cho anh trai.
"Lần này em đến họ có biết không?"
"Biết."
Trương Văn Tú và mọi người mong muốn Bùi Trân sớm liên hệ với Bùi Vụ, vẫn ôm ý định cố gắng làm dịu mối quan hệ.
Bùi Trân không giấu giếm, có gì nói nấy.
Bùi Minh không chịu học hành, sau khi chuyển đến thành phố bên cạnh, khó khăn lắm mới tốn tiền tìm cho hắn một trường học, kết quả chưa được hai ngày đã tụ tập đánh nhau, đánh vỡ đầu một học sinh trường đối diện. Phụ huynh người ta có chút quen biết, không chịu bỏ qua, khiến Trương Văn Tú và Bùi Cao Thắng khổ sở.
Khó khăn lắm mới giữ được hồ sơ học, nhưng tâm trí của Bùi Minh căn bản không đặt vào việc học hành, lần nào thi cũng đứng gần cuối. Hắn còn không thể vượt qua một Alpha phản ứng hơi chậm trong lớp. Vậy mà vẫn khoác lác nói mình là người có tài nhưng thành đạt muộn, sau này nhất định sẽ thành công.
Bùi Trân nghe đến chai cả tai, mỗi ngày cố gắng tranh thủ giải thêm hai đề thi trong bối cảnh gia đình gà bay chó sủa.
"Họ vẫn còn tiền." Bùi Trân nói nhỏ: "Đều để dành cho Bùi Minh."
Lộ Tịch Văn khoanh tay, bật cười: "Không hiểu nổi, đầu tư cho hai đứa em ai cũng được, tại sao cứ phải chăm chăm vào cái đồ phế vật đấy."
Bùi Vụ cười nói: "Lần trước thi tháng cũng đứng nhất?"
"Vâng." Bùi Trân cười rất đắc ý: "Anh hai, em nhất định có thể làm đàn em của anh."
"Anh tốt nghiệp được bao nhiêu năm rồi."
Ba người trò chuyện, chốc lát đã đến nhà hàng.
Bùi Trân rất ít khi đến những nơi sang trọng như thế này, nhưng đi cùng anh hai, cô bé không hề sợ hãi.
Cô bé nhìn bóng lưng của Bùi Vụ, cảm thấy anh hai thay đổi rất nhiều. Sự giày vò từ gia đình ban đầu dần trở thành một vết sẹo không đáng chú ý, anh hai không cố tình xóa đi cũng không còn để tâm nữa. Ánh mắt anh hai càng thêm trầm ổn, cả người tuấn tú và cao ráo khiến người ta không thể rời mắt.
Còn nữa, anh hai và anh Lộ đã thực sự ở bên nhau.
Người phục vụ đẩy xe đến, Lộ Tịch Văn lùi lại nửa bước, kéo Bùi Vụ sang bên cạnh mình, sợ cậu bị va chạm.
Bùi Trân cười hài lòng.
Hai phần bít tết và ba phần nhỏ mì Ý, Bùi Trân ăn hết.
Lộ Tịch Văn: "Đủ không? Không đủ có thể gọi thêm."
Bùi Trân má phồng lên lắc đầu, nuốt xuống rồi mới nói: "Đủ rồi, ăn thêm chút đồ ăn vặt là được."
Bùi Vụ không có gì muốn ăn. Cậu nhìn Bùi Trân, thực ra có thể đoán được rất nhiều điều.
"Ở nhà không làm thịt à?"
"Có làm, nhưng đều bồi bổ cho Bùi Minh."
Lộ Tịch Văn tức cười: "Thời này đâu có thiếu mấy thứ đó?"
"Haiz." Bùi Trân thở dài một tiếng, không nói thêm gì.
Còn cô và Bùi Vụ thì trong lòng đều hiểu rõ.
Trương Văn Tú cố ý làm vậy, bà ta rất giỏi tự tìm khổ, lại có chút tính cách diễn kịch. Có lẽ cuộc sống thật sự không còn hy vọng gì, nên bà ta tự tạo ra giá trị cảm xúc cho mình. Lúc thì ra vẻ người vợ hiền mẹ tốt, lúc lại vì một chuyện nhỏ mà nổi khùng lên trong nhà, cũng là bà ta.
Trương Văn Tú trong lòng rõ ràng, cả gia đình này chỉ còn Bùi Trân có thể liên lạc với Bùi Vụ. Bà ta bán thảm, keo kiệt một chút, chỉ mong Bùi Trân mở lời, đi cầu xin Bùi Vụ.