[ABO] Chết Thật! Bùi Trợ Lý Lạnh Lùng Cấm Dục, Lại Bị Sếp Nhìn Lén!

Chương 111

Trước Tiếp

Dưới đáy bức tượng Phật, có một cơ quan yêu cầu giải mã bằng một dãy số. Bùi Vụ không thèm nhìn, chỉ dùng tay mò mẫm, "cụp" một tiếng, một túi mỏng rơi xuống.

Bùi Vụ lấy ra, bên trong là bột màu xanh lam trong suốt.

Bùi Vụ cất đồ vào túi áo, vừa đứng dậy, cánh cửa phía sau bị đẩy ra.

Khi Lai Tư nhìn thấy Bùi Vụ đứng cạnh bức tượng Phật, một cảm giác sợ hãi đột ngột dâng lên.

“Ngài đến đây làm gì?” Lai Tư nhíu mày hỏi.

Bùi Vụ: “Không thể đến sao?”

Lai Tư với vẻ mặt “Ngài đang đùa ta đấy à”, tuy Bùi Vụ trông quá bình tĩnh, nhưng với suy nghĩ đã định hình từ trước, Lai Tư không e dè một Omega đơn độc.

Khi bước vào, cậu ta dường như thấy Bùi Vụ nhét thứ gì đó vào túi. Lai Tư bước nhanh tới, định móc ra.

Nhưng cánh tay vừa đưa ra giữa không trung đã bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng nắm chặt. Lai Tư dùng sức giãy giụa một chút, thế mà không thoát ra được.

Một luồng hàn khí trượt vào đáy lòng, rồi cả ngũ tạng lục phủ bắt đầu lạnh buốt. Có những lúc giác quan thứ sáu của Lai Tư cực kỳ chuẩn xác, nhưng vì đầu óc đơn giản, giác quan này không đủ để cậu ta nhìn rõ bản chất sự việc.

Ánh mắt Lai Tư hướng lên, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Bùi Vụ.

Không đúng!

Lai Tư thấy Bùi Vụ khác hẳn với trước đó. Lớp ngụy trang “vô dụng xinh đẹp” tan biến như sương khói. Vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng sự sắc bén toát ra đã đủ để cứa rách người.

Lai Tư lẩm bẩm: “Ngài…”

“Cậu đang tìm cái này à?” Bùi Vụ lấy đồ trong túi ra, “Thuốc ức chế Alpha đậm đặc, khi đạt đến một liều lượng nhất định có thể hạn chế hành động của đỉnh cấp, khiến họ trở thành một con rối chỉ biết quỳ xuống đất?”

Tim Lai Tư bắt đầu đập “thình thịch”: “Đây là thuốc cấm! Ngài lấy ở đâu ra?”

“Đương nhiên là nhờ bạn tôi đưa đến.” Bùi Vụ cười rất dịu dàng, nhưng ngay sau đó, cậu bóp chặt cổ Lai Tư, đột ngột đổi vị trí, rồi nện mạnh đầu Lai Tư vào bức tượng Phật.

Lai Tư chỉ thấy tối sầm mặt mũi, trong đầu toàn là tiếng chuông ngân vang.

Đến khi lấy lại ý thức một cách khó khăn, tay chân đã bị Bùi Vụ dùng dây thừng bỏ đi trong kho buộc lại.

“Ngài đều là giả vờ!!!” Lai Tư gào lên một câu.

“Chúc mừng, cuối cùng cạu cũng trả lời đúng một lần.” Bùi Vụ nắm cằm Lai Tư, vẻ mặt vô cùng thấu hiểu. Ngay cả sự phẫn nộ của cậu cũng mang theo sự điềm tĩnh vốn có trong tính cách, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo không thua gì mưa rền gió dữ. “Cậu chắc hẳn muốn biết tôi tìm thứ này để làm gì. Cậu đoán xem, trang viên này có bao nhiêu đỉnh cấp?”

Gia chủ!

Lai Tư định chửi rủa, nhưng đã bị Bùi Vụ dứt khoát tháo khớp hàm. Cơn đau khiến cậu ta hận không thể ngất đi. Ánh đèn trên đầu lập tức tản ra trong con ngươi, trong một luồng ánh sáng trắng, Lai Tư nghe thấy Bùi Vụ lạnh lùng nói: “Lần đầu tiên thực hành, nếu làm đau cssju thì xin thứ lỗi. Nhưng các người đã phi pháp giam cầm Alpha của tôi dưới lòng đất, toàn bộ Khoa Nặc Đặc sẽ phải trả giá cho việc này.”

Quả nhiên cạu đã biết tất cả!

Lai Tư không thể nói được lời nào, nước dãi và nước mắt chảy đầy mặt. Cậu ta cố mở to mắt, nhìn thấy Bùi Vụ đứng thẳng ở đó, ốm yếu và tái nhợt, nhưng cả khuôn mặt lạnh như băng.

Lai Tư cuối cùng cũng hiểu ra họ đã phạm phải một sai lầm chết người như thế nào.

Đỉnh cấp không bị chi phối bởi tin tức tố, dù có thứ gọi là độ tương hợp. Chỉ là khi con người gặp phải vấn đề khó giải thích, họ luôn tìm mọi cách để đưa ra một câu trả lời tương đối hợp lý.

Nhưng câu trả lời đó, trước mặt Lộ Tịch Văn, ngay từ đầu đã không tồn tại.

Không có cái quái gì là độ tương hợp, cũng giống như không có cái gọi là Omega vô dụng xinh đẹp.

Mọi tiếng nói của Lai Tư bị chặn lại một cách tàn nhẫn. Cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Vụ rời khỏi nhà kho.

Cánh cửa bị khóa chặt từ bên ngoài.

Amos nhìn đồng hồ. Thay thuốc xong ông ta cũng nên xuống lầu.

Bộ vest được là ủi cẩn thận treo cách đó không xa. Ông ta muốn đảm bảo mình vẫn hoàn hảo không tì vết khi xuất hiện.

Cửa phòng bị gõ.

“Vào đi.”

Y tá riêng đẩy chiếc xe chứa đầy dụng cụ y tế vào.

Amos thậm chí không mở mắt, đang tranh thủ thời gian hồi phục thể lực.

Cởi áo, tháo băng gạc, nhịp điệu đều giống hệt thường ngày.

Thậm chí lần này việc băng bó còn nhẹ nhàng và dễ chịu hơn, góc độ và số lớp băng gạc đều khiến Amos cảm thấy vừa ý, không còn cảm giác bị bó chặt.

Một chiếc đèn nhỏ đặt ở đầu giường, ánh sáng chủ yếu dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ.

Khuôn mặt Amos quả thực không còn trẻ nữa, khi ông ta tĩnh lặng, những nếp nhăn ở khóe mắt hiện rõ.

Sau khi băng gạc được quấn xong, người đó thuận tay lấy ra một ống thuốc giấu bên dưới.

“Cậu Bùi.” Amos cười một tiếng, “Tin tức tố của cậu, tôi đã ngửi thấy ngay khi cậu bước vào.”

Amos mở mắt ra, nhìn thấy Bùi Vụ mặc trang phục y tá, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt u trầm và lạnh lẽo.

Ông ta nhìn sang thứ trong tay Bùi Vụ, một chất lỏng trong suốt. Amos nhướng mày: “Thuốc mê?”

Bùi Vụ đột nhiên hành động, cổ tay dùng lực, mũi kim định tiêm vào cổ Amos.

Amos cười bất lực. Mặc dù không biết có vấn đề ở khâu nào, nhưng hành động của Bùi Vụ trong mắt ông ta chẳng khác gì một con mèo con vươn móng vuốt, không có chút lực sát thương nào.

Amos đưa tay đỡ, sau đó định tóm lấy cổ tay Bùi Vụ. Ai ngờ người thanh niên lại rút tay cực nhanh, rồi tay kia vung dao tới, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, hoàn toàn không giống một Omega.

Nụ cười của Amos chợt tắt. Sau lưng không còn đường lui, ông ta buộc phải nghiêng người một chút. Chính khoảnh khắc này, Amos đã nghĩ thông suốt: Những biểu hiện mấy ngày nay của Bùi Vụ, tất cả đều là diễn kịch!

Một người có thân thủ gọn gàng như vậy, sao có thể luôn bị dọa sợ đến run rẩy?

Nghĩ đến đây, Amos không chút do dự, trực tiếp phóng tin tức tố ra.

Bùi Vụ chưa kịp nhìn rõ gì đã bị một lực lớn hất văng, đâm thẳng vào một chiếc tủ quần áo cổ điển. Tấm gỗ vỡ vụn trong khoảnh khắc, vùi lấp cả người cậu.

Sau một lớp bụi mỏng, Bùi Vụ ôm ngực ngồi dậy.

Khẩu trang rơi ra, một chút máu trào ra từ khóe miệng, nhưng cậu lại nhẹ nhàng lau đi.

Amos kinh ngạc: “Cậu chịu được à?”

Bùi Vụ: “Trên người tôi vẫn còn một chút lá chắn tin tức tố của Lộ Tịch Văn.”

Amos bước xuống giường, dùng sức vỗ tay: “Dũng khí đáng khen đấy, cậu Bùi.”

“Quá khen.” Dáng vẻ Bùi Vụ chật vật, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng đến cực điểm. Sự trấn áp của tin tức tố từ Amos chỉ khiến sắc mặt cạu hơi tái, không hề lộ ra sự đau đớn quá lớn.

Amos dùng sức cánh tay, xách Bùi Vụ lên, bắt đầu nghiêm túc quan sát cậu: “Cậu thật sự là Omega sao?”

“Đương nhiên.” Bùi Vụ nói: “Mặc dù là phân hóa sau, nhưng đã vậy thì ông Amos có thể trả lời tôi một câu hỏi không?”

“Cậu nói đi.”

“Thuốc ức chế đậm đặc thẩm thấu qua vết thương vào máu, giờ đã phát tác chưa?”

Sắc mặt Amos thay đổi đột ngột. Ông ta lập tức buông Bùi Vụ ra rồi kéo cổ áo xuống. Quả nhiên, trên băng gạc có những vệt màu xanh lam.

“Cậu!” Tin tức tố của Amos đẩy ra một luồng khí, nhưng ngay sau đó, ông ta cảm thấy từ cơ thể đến linh hồn, đều bị một thứ vô hình kéo, giam cầm lại.

Bùi Vụ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, “Đến lượt chúng tôi rồi.”

Một bóng trắng phá cửa sổ lao vào. Khi tiếp đất không phát ra chút tiếng động nào, nhưng thân hình khổng lồ đã che lấp hoàn toàn ánh trăng ngoài cửa sổ. Nó được ánh sáng chiếu rọi rõ ràng, trong đôi mắt vàng kim nhạt là ý chí thuần túy nhất của đỉnh cấp.

Trăng tròn, cùng với một tiếng sói tru, cái bóng khổng lồ đã phá hủy tòa kiến trúc hàng trăm năm tuổi này.

Trước Tiếp